thống xuống dưới. Anh không thể tin. điều mình
vừa nhìn thấy.
“Em vừa nói gì?”
Giọng nói của Đình Phong khản đặc, cổ
long đau đớn giống như mỗi chữ nói ra đều
KHiến anh chịu dày vò.
“Em nói mình ly hôn đi.“
Khả Hân run rẩy lặp lại những ký hiệu trên
tay. Mỗi một động tác giống như xẻ tim cô ra làm
nhiều mảnh.
Bốn năm chịu dày vò, cô không một lời oán
hận anh. Có chăng, cũng chỉ là đôi lúc cô buồn
tủi cho thân phận mình.
Mỗi lần bị anh chà đạp thân thể, dẫm nát tự
tôn, cô đều tự động viên bản thân: Không sao
{Theo đuổi vợ câm} Chương 84: …ng chẳng chất
đâu Khả Hân, chỉ là anh ấy hiểu lầm mày. Khi nào.
Đình Phong quên chuyện cũ, lúc đó, anh sẽ chấp
nhận mày thôi.
Đáng tiếc, mong ước này nhanh chóng bị sự
thật phũ phàng đè bẹp. Hiện giờ, trái tìm anh.
chứa một người, thân thể anh cũng thuộc về
người khác. Rốt cuộc, sau tất cả những tổn
thương đã phải chịu đựng, cô chẳng còn lại gì “Rầm”
Đình Phong quăng ngã chiếc ghế dựa gần
đó. Ảnh mắt anh đỏ rực, nhìn Khả Hân như muốn
thiêU cháy cô.
“Em dám nói với tôi là em muốn ly hôn? Ai
cho em lá gan đó?”
Đồ đạc tiếp tục bị quăng ngã. Lúc này, Đình
Phong hoàn toàn mất đi lý trí. Cảm giác đau khổ
đến tan nát cối lòng buộc anh phải phát tiết ra.
Nếu có thể, anh thực sự muốn chạy đến để
bóp lấy chiếc cổ mảnh dẻ của Khả Hân, buộc cô
thu hồi lại câu nói vừa rồi.
“Rốt cuộc em cũng nói ra, tự do mà em
muốn chính là thế này sao?”
Đình Phong cười ha hả. Nhưng Khả Hân có.
thể nghe ra sự đau khổ ẩn chứa trong những
tiếng cười đó.
“Khả Hân, em thật sự rất tàn nhẫn. Đây là
lần thứ hai em nhắc đến chuyện này. Cứ cho lần
đầu là hiểu lầm. Vậy thì lần này phải giải thích
như thế nào?”
“Em luôn miệng nói yêu tôi. Tình yêu của em
chỉ đến thế này sao? Sự bao dung của em đâu
mất rồi?
Càng nói, Đình Phong càng đau đến phát
cuồng. Một tuần anh đi công tác, những tưởng
trở về sẽ thấy được một cô vợ đầy sức sống
dang tay chào đón mình. Ai ngờ…
Khả Hân cắn môi đến bật máu để ngăn
không cho dòng lệ tuôn rơi. Nghe thấy lời chất
vấn của Đình Phong, cô rất muốn hỏi lại anh
rằng:
Anh đã phản bội cô thì muốn giữ cô bên
người làm gì? Làm đồ chơi cho anh? Làm một
người lúc nào cũng mặc cho anh muốn mắng thì
(Theo đuối vợ cảm}. Chương 84:…ng chồng chất
mắng, muốn đuổi thì đuổi?
Vậy thì xin lỗi anh, cô không làm được điều.
đó nữa. Cô mệt rồi.
Bộ dạng quật cường không thèm quan tâm
của Khả Hân như đổ thêm dầu vào lửa, khiến
Đình Phong hận không thể giết chết cô.
Anh túm lấy cằm cô, buộc cô ngẩng lên đối
diện mình, gẵn từng tiếng:
“Có phải em muốn ly hôn với tôi để sau đó
đến›với Nhật Dương đúng không?”
Khuôn mặt Khả Hân biến sắc, thân thể run
lên. Cô không nghĩ rằng Đình Phong lại tiếp tục
lôi Nhật Dương vào chuyện này. Cô lập tức lắc
đầu từ chối
Đáng tiếc, thái độ chuyển biến đột ngột của
Khả Hân làm sự nghi ky trong lòng Đình Phong
càng dâng cao.
Ban nãy là Nhật Dương, đến giờ là Khả Hân,
cả hai đồng thời nhắc đến vấn đề này. Khó trách
Đình Phong suy nghĩ nhiều.
“Không liên quan đến Nhật Dương, đây là
chuyện của chúng ta, anh. đừng lôi anh ấy vào.
Nhật Dương và em chỉ là bạn”
Khả Hân vội vã giải thích. Bỗng, cô nhớ đến
việc Nhật Dương bị Đình Phong kéo ra bên
ngoài, tái mặt nhìn Đình Phong ra ký hiệu truy.
hỏi:
“Anh đã làm gì Nhật Dương rồi?”
Thấy Khả Hân đến nước này rồi mà vẫn còn
quan tâm đến Nhật Dương. Đình Phong cười
lanh
“Còn có thể làm gì, đối với kẻ khốn kiếp có
sở thích quyến rũ vợ người khác, không lấy
mạng của hắn đã là tôi nhân từ lắm rồi.”
“Anh…
Khả Hân mấp máy môi không thành tiếng,
run rẩy chỉ vào Đình Phong. Dựa theo tính cách
của anh, chắc chắn đã đánh cho Nhật Dương
một trận nhừ tử.
Nghĩ tới chàng trai ấm áp luôn xuất hiện
giúp đỡ cô, chăm sóc cô từng chút một, Khả Hân
òa khóc. Cô muốn chạy đi tìm anh ngay lập tức.
“Em muốn đi đâu? Đi tìm cậu ta sao? Nằm
mơ
Đình Phong nhanh chóng túm lấy eo của
Khả Hân, lôi cô trở lại giường bệnh. Hành động
của Khả Hân không khác gì giọt nước tràn ly
khiến anh hoàn toàn mất kiểm soát.
Khả Hân hoảng sợ khi nhìn thấy ánh mắt của
Đình Phong. Ánh mắt đó hẳn lên tia máu, tàn
nhẫn và không có chút gì gọi là tình cảm.
“Nếu em không nhớ vị trí của mình, tôi
Khôn8 ngại dùng hành động để nhắc nhở cho
6í, ai mới thực sự là chồng em.”
Nói xong, Đình Phong kéo hai tay Khả Hân
đặt trên đỉnh đầu, tay kia bắt đầu vuốt ve nơi
phập phồng cao ngất kia.
Khả Hân trợn tròn mắt không thể tin nổi điều
Đình Phong muốn làm. Đây là bệnh viện, dù cô
đang ở trong phòng dịch vụ chỉ có một giường
bệnh nhưng bất kỳ lúc nào bác sĩ, y tá đều có
thể bước vào. Tại sao anh lại dám…
“Xoạt”
Chiếc áo bệnh nhân trên người Khả Hân bị
kéo ra, để lộ bờ vai trần nõn nà cùng chiếc.
xương quai xanh cực kỳ hấp dẫn. Đình Phong cúi
xuống hôn lên đôi môi nở nang của cô, trần trọc
thưởng thức.
Khả Hân giấy dụa như điên để ngăn cản
hành động của Đình Phong. Nhưng sức lực bé
nhỏ của cô không thể so với sự cường tráng của
người đàn ông trên người. Nhất là lúc này anh
còn đang nổi giận.
Chiếc lưỡi to thô bạo cuốn lấy chiếc lưỡi
đinl hương, chơi đùa không mệt mỏi. Hơi thở
thơm ngọt của Khả Hân làm Đình Phong say mê.
“Tôi muốn em”
Đình Phong buông đôi môi Khả Hân ra, nỉ
non nói. Anh tiếp tục hôn xuống cổ, xuống ngực
cô, đồng thời bàn tay to cũng bắt đầu dịch
chuyển xuống phía dưới, có xu hướng chen vào
giữa hai chân cô.
Trong đầu Khả Hân bỗng xuất hiện hình ảnh
đôi nam nữ triển miên ở khách sạn mà Ngọc Nhi
đã cho cô xem. Dạ dày cô đột nhiên quay cuồng
“Qe…
Khả Hân đẩy mạnh Đình Phong ra khỏi
người, gục đầu phun ra hết đống thức ăn trong
bụng. Vừa ói, nước mắt cô vừa rơi, cảm giác khó
chịu đến nỗi ruột gan đảo lộn.
Đình Phong sửng sốt, anh vội vỗ lưng Khả
Hân để giúp cô thuận khí, miệng lắp bắp:
“Khả Hân, em…em… làm sao vậy?”
Thấy Khả Hân vẫn tiếp tục phun ra, gương
„mặt. tái nhợt, Đình Phong hoảng loạn xô. cửa
chạy Fa ngoài.
Ánh mắt anh đảo quanh hành lang, nhìn thấy
một vị bác sĩ đang đứng thảo luận với mấy cô y
tá, anh lao tới túm lấy vị bác sĩ đó.
“Bác sĩ, làm ơn giúp tôi.”
Rồi chưa kịp để vị bác sĩ hoàn hồn, Đình
Phong lôi xểnh xệch ông vào phòng bệnh của
Khả Hân.
Lúc này Khả Hân đã ói hết, cô nằm gục
xuống giường, mái tóc dài rối tung, áo trên người
bị đứt mấy chiếc cúc khiến đôi vai trần lộ ra trọn
vẹn trước mặt mọi người, trên đó còn mấy dấu
vết bắt mắt.
Gương mặt cô trắng bệch như tờ giấy, hai
tay ôm lấy thân thể, biểu cảm cực kỳ thống khổ.
Nhìn bộ dạng giống như đóa hoa vừa bị chà
đạp thê thảm của cô, những người trong phòng
bệnh đều cảm thấy đau lòng. Nhất là Đình
Phong.
Anh vội ôm lấy ngực, không dám tiếp tục
nhìn Khả Hân. Trái tìm đau đến nhỏ máu, hận
thông thể giết chết bản thân mình.
Anh vừa làm gì thế này?
Tại sao anh lại có thể làm chuyện cầm thú
đó với cô khi cô mới bị tai nạn hôm qua?
Bác sĩ Tú nhìn bộ dạng của Khả Hân, lại nhìn
thái độ của Đình Phong. Khuôn mặt ông trầm
xuống, ra lệnh cho cô y tá đang mắt tròn mắt dẹt
bền cạnh:
“Lập tức gọi công an cho tôi. Người này có ý
đồ xấu với bệnh nhân.”
Đình Phong ngây người nghe lời nói đanh
thép của vị bác sĩ lớn tuổi. Anh đột nhiên bình
tĩnh lại, nghiêm túc nói với ông:
“Đừng gọi, cô ấy là vợ tôi.”
“Cậu nói dối. Tôi biết bệnh nhân này. Hôm
qua, chính tôi là người trao đổi bệnh tình của cô
Hân với chồng cô ấy. Tôi chưa già đến nỗi nhận
lầm người.”
Bác sĩ Tú đẩy gọng kính trên mắt, quan sát
người đàn ông trẻ tuổi trước mặt. Mặc dù ngạc
nhiên vì vết thương trên miệng anh, nhưng ông
.hốn8 thể không thừa nhận tên sở khanh này có
göi hình thật xuất sắc
Nếu Đình Phong đọc được suy nghĩ trong
lòng của bác sĩ Tú, rằng anh đã trở thành tên sở
khanh chính hiệu muốn dâm ô bệnh nhân của
ông thì chắc chắn sẽ tức hộc máu.
Chịu đựng ánh mắt như ra-đa của ông, Đình
Phong kiên nhẫn giải thích:
“Người hôm qua đưa cô ấy vào đây là… là
một người bạn. Tôi mới thực sự là chồng cô ấy.”
“Cậu có gì chứng minh? Có ảnh chụp gia
đình hay giấy đăng ký kết hôn không?”
Bác sĩ Tú tỏ ra nghị ngờ lời nói của Đình
Phong. Mặc dù, trông anh không giống như đang
nói dối, nhưng để đảm bảo an toàn thì ông buộc
phải yêu cầu anh bằng chứng.
Đình Phong vội vàng lôi điện thoại ra, tìm
kiếm mục lưu trữ hình ảnh. Bỗng, bàn tay anh
siết chặt lấy chiếc điện thoại, đôi môi mỏng mím
lại.
Anh chợt nhận ra anh và cô chưa bao giờ
€Ùng xuất hiện trong một khung hình. Hầu như
trofgQ này chỉ lưu lại những hình ảnh của bé Bin
hay mọi người trong gia đình. Chỉ duy nhất
không có bóng dáng của Khả Hân.
Bác sĩ Tú thấy vậy, lắc đầu muốn lên tiếng
yêu cầu gọi công an. Vừa lúc đó, một giọng nói
nhẹ nhàng vang lên từ cửa:
“Em có thể chứng minh người này đúng là
chồng của Khả Hân.”
Tất cả ánh mắt dồn về phía phát ra âm thanh
đó. Tường Vy khoan thai bước vào phòng. Đôi
mắt cô vẫn còn hơi sưng nhưng thái độ bình tĩnh
đến kỳ lạ.
Cô đến trước mặt bác sĩ Tú, mìm cười nói với
ông:
“Thầy đừng lo, chuyện này chỉ là hiểu lầm,
em đã xác minh cẩn thận.”