tới khống chế tên Văn Sẹo và cứu Khả Hân.
Văn Sẹo bị đè dưới đất, cánh tay chảy đầm
đìa máu tươi, trên đó vẫn còn cắm nguyên một
con dao sắc bén, hắn nhìn kẻ vừa ra tay, biểu
hiện không thể tin nổi.
Thăng khốn, mày phản tao.”
Thì ra vừa rồi, nhân lúc Văn Sẹo mất cảnh
giác, tên vẩu đã nhặt chiếc dao của Khả Hân và
đâm vào cánh tay đang cầm súng khống chế cô
của Văn Sẹo.
Gã suy nghĩ rất đơn giản, thời thế đã mất,
nếu tiếp tục theo phe của Văn Sẹo phản kháng
lại thì gã có nguy cơ mất mạng như chơi.
Chỉ bằng lấy công chuộc tội, giúp lực lượng
chức năng xử lý tên Văn Sẹo này để khi ra tòa gã
cũng có thể được hưởng khoan hồng.
Bản thân gã là kẻ tham sống sợ chết chứ
không liều mạng như Văn Sẹo. Do vậy, gã quyết
định vứt bỏ đầu lĩnh của mình để tự cứu lấy bản thân.
“Tao nhổ vào mặt mày, ai làm phản? Người
không vì mình trời tru đất diệt. Mày giết người thì
sẽ phải đền tội. Tất cả chuyện này đều là do mày
bày ra.”
Tên vầu phun phì phì, không để ý đến việc
mình bị còng tay mà ton hót với người công an
bên cạnh về những tội lỗi của Văn Sẹo.
Văn Sẹo suýt chút nữa phun ra một búng
máu. Giờ thì hắn đã hiểu câu “ác giả ác báo”
Hắn phản bội lại Thanh Sơn thì nay cũng bị chính
thuộc hạ mình phản bội, thậm chí còn tự nguyện
đứng ra làm nhân chứng buộc tội hắn.
Là do hắn nhất thời bị thù hận che mắt nên
mới không nhìn rõ bộ mặt của tên vẩu đó. Khốn
khiếp thật, một bước đi sai, cả đời hối hận.
Đám Văn Sẹo lập tức bị giải đi. Thanh Sơn
đã ngất xỉu vì mất máu quá nhiều, tình trạng vô
cùng nguy hiểm nên được cống ra khỏi rừng.
Khả Hân đờ đẫn trông theo, không thể tin
bản thân còn sống sau những giây phút kinh
hoàng nhất trong cuộc đời.
“Cô gái, cô vẫn ổn chứ?”
Vị chỉ huy đứng ở gần Khả Hân lên tiếng hỏi
thăm. Khả Hân quay đầu lại nhìn anh. Bỗng
nhiên, cô cảm thấy bụng đau thắt từng cơn
khiến cô phải cúi gập xuống ôm lấy bụng.
Dường như có gì đó muốn trôi ra khỏi thân
thể mình. Trước khi bất tỉnh, suy nghĩ cuối cùng
của kha Hân chính là đứa bé đã mất.
“Kỳ tích, đúng là kỳ tích. Không thể tin nổi.”
Âm thanh của tiếng chắt lưỡi cùng những
câu nói lặp đi lặp lại khiến Khả Hân dần tỉnh táo
lại. Cô cố hết sức mở mắt ra, điều đầu tiên nhìn
thấy chính là một vị bác sĩ mặc áo blouse trắng.
“Khả Hân, cuối cùng em cũng tỉnh.”
Giọng nói của Đình Phong vang lên, thu hút
sự chú ý của Khả Hân. Cô nghiêng đầu nhìn
sang bên cạnh, nhìn người đàn ông đang nắm
chặt tay mình bằng vẻ sửng sốt.
Đây là Đình Phong sao?
Râu ria xổm xoàm, vành mắt xanh tím, quần
áo nhăn nheo giống như vài ngày chưa thay. Kể
từ khi gặp gỡ Đình Phong, chưa bao giờ cô bắt
gặp bộ dạng thê thảm như thế này của anh.
“Em có biết mình đã hôn mê suốt ba ngày
ba đêm rồi không?”
Đình Phong nghẹn ngào nói làm Khả Hân giật mình.
Ba ngày hôn mê?
Bỗng nhiên, Khả Hân vùng dậy, nhưng vì
thân thể quá yếu nên cô lại lập tức ngã xuống
Lúc này, vị bác sĩ bên cạnh cũng phải cau
mày lên tiếng nhắc nhở:
“Cẩn thận một chút, cái thai của cô vốn giữ
được đến bây giờ đã là một kỳ tích rồi đấy. Đừng
để nó chịu thêm bất kỳ thương tổn nào nữa.”
Nghe thấy vậy, Khả Hân lập tức ngừng lại tất
cả những hành động của mình. Cô vừa nghe
thấy gì? Đứa bé vẫn còn trong bụng cô.
Vươn hai tay sờ lên bụng, Khả Hân rơi nước
mắt. Cô cứ tưởng rằng đã vĩnh viễn mất đi đứa
con này, chẳng ngờ, nó vẫn tổn tại trong cơ thể
cô, dù yếu ớt nhưng thực sự vẫn tồn tại.
“Không khóc, sẽ ảnh hưởng đến con của
chúng ta, nó không chịu nổi bất kỳ thích thích gì
nữa đâu. Vì con, em phải kiên cường lên có biết
không?”
Đình Phong vội vàng lau nước mắt cho Khả
Hồ Đền bây giờ anh vẫn còn run rẩy khi nhớ tới
hình ảnh đầu tiên của Khả Hân mà anh nhìn thấy
trong bệnh viện.
Trang phục rách rưới bẩn thỉu để lộ ra
những mảng da thịt đầy rẫy dấu vết xanh tím.
Máu chảy ướt đẫm thân dưới, gương mặt tái
nhợt không một chút huyết
Chưa kể đến việc Thanh Sơn cũng bị thương
nặng, phải đưa vào phòng phẫu thuật ngay lập tức.
Khi ấy, anh mới biết được tất cả mọi chuyện,
Hai người họ vừa trải qua những phút giây sinh
tử, chỉ thiếu chút nữa là tính mạng không còn.
Thật may, cuối cùng cả Khả Hân và Thanh.
Sơn đều bình an vô sự. Ngay cả cái thai trong
bụng Khả Hân cũng kiên cường sống sót dù tỉ lệ
bóc tách đạt đến ngưỡng tối đa. Chính vì thế,
các bác sĩ điều trị cho cô mới cảm thán đây là
một kỳ tích.
Khả Hân nghe thấy lời nhắc nhở của Đình
Phong, vội nín khóc. Cảm giác mất mà tìm lại
được khiến cô vừa hạnh phúc vừa đau lòng, nhất
thời không kiềm chế được cảm xúc.
Bỗng nhiên, nhớ tới Thanh Sơn, Khả Hân
túm lấy cánh tay Đình Phong, mấp máy môi hỏi
tình trạng của hắn
“Em yên tâm, tên ngốc đó sống dai lắm, còn
tỉnh trước cả em cơ. Hắn cũng luôn miệng hỏi
han tình hình của em đấy.”
Có vẻ như sau chuyến đi sinh tử này, thái độ
của Thanh Sơn đã chuyển biến hoàn toàn. Hắn
không còn chán ghét Khả Hân nữa mà thay vào
đó là vô cùng quan tâm đến cô.
Thanh Sơn cũng kể về một cô gái đã hi sinh
bản thân để cứu bọn họ. Chưa bao giờ anh thấy
tâm trạng hẳn suy sụp đến vậy.
“Đình Phong, cậu phải giúp tôi một việc, tìm
nơi mà cô bé ấy rơi xuống, mang về đây. Tôi
không thể để cô ấy chịu lạnh lẽo dưới đáy vực được.”
Đình Phong gật đầu không cần suy nghĩ.
Trước đây, Thanh Sơn từng giúp anh rất nhiều
chuyện, nên khi nghe lời thỉnh cầu này, anh lập
tức đồng ý ngay. Thêm vào đó, anh cũng muốn
tìm cô gái đã liều mình cứu giúp vợ anh. Nếu không có Cát Tiên,
có lẽ hiện tại Khả Hân đã không lành lặn mà xuất
hiện trước mặt anh rồi.
Đáng tiếc, dù huy động một đội ngũ khổng
lồ trong việc tìm kiếm xác của Cát Tiên nhưng
hai ngày trôi qua vẫn không hề có một chút tung tích.
Nhiều người báo cáo với anh rằng, có vẻ như
xác cô bé đã trôi ra biển bởi con sông dưới vực
có dòng chảy rất mạnh và điểm cuối cùng chính
là biển lớn.
Tuy nhiên, Thanh Sơn vẫn không từ bỏ. Hắn
tiếp tục cho người của mình tham gia vào công.
cuộc tìm kiếm. Hiện tại, mọi người đều đang chờ
đợi kết quả.
Khả Hân mím môi ngăn dòng lệ tuôn trào.
Đến bây giờ, cô mới thực sự tin rằng Cát Tiên đã
ra đi.
“Khả Hân, tất cả những gì em đã làm cho chị
là do em cam tâm tình nguyện. Dù sau này
chúng ta không thể gặp lại nhau nữa, chị cũng
dẫn vặt bản thân. Nhớ kỹ, cuộc sống này
rất ngắn ngủi, hãy vui vẻ mà sống.”
Lời nói cuối cùng của Cát Tiên còn văng
vẳng bên tai khiến trái tim Khả Hân đau đến thắt
lại.
Tuy nhiên, nhớ đến lời dặn dò của cô bé,
Khả Hân tự động viên bản thân phải mạnh mẽ
lên. Cô không thể phụ lòng Cát Tiên, phụ lại
những hi sinh của cô bé dành cho mình.
Nghĩ vậy, Khả Hân ra hiệu cho Đình Phong
rằng mình muốn ăn một chút gì đó. Mấy hôm bất
tỉnh, bác sĩ chỉ có thể cho truyền chất vào người
cô. Do vậy, cơ thể cô hiện tại rất yếu.
Đình Phong vui mừng khôn xiết, anh lập tức
muốn gọi y tá đến. Nhưng nghĩ ngợi một lát, anh
quyết định tự mình đi mua đồ cho cô. Anh biết
khẩu vị của Khả Hân nên chắc chắn mua được.
loại cháo mà cô thích.
“Em ngoan ngoãn nghỉ ngơi, anh sẽ trở về sớm.”
Vuốt ve khuôn mặt của Khả Hân xong, Đình.
ong đứng dậy bước ra ngoài.
hả Hân nhìn theo bóng dáng biến mất
nhanh như một cơn gió của chồng cũ, khẽ thở.
dài. Bản thân cô lúc này chưa đủ mạnh mẽ để tự.
chăm sóc mình, vì vậy, cô đành phải nhờ đến
Đình Phong
Ngay khi Khả Hân muốn chợp mắt một chút,
cánh cửa phòng bệnh bỗng mở ra. Cô những
tưởng Đình Phong quên đồ gì nên quay lại lấy,
nhưng không phải vậy.
Xuất hiện trước mắt Khả Hân là hai người mà
cô cực kỳ chán ghét. Đó chính là bà Kim Nhã và
Hoàng Ly.
Lời tác giả lảm nhảm: Eo ôi lại là hai mụ phù
thủy này, ghét cái mặt. Đợi sau này tui sẽ để Khả
Hân cho hai mu nếm mùi cay đắng.