nhà nhé, đừng khách sáo ”
Bà Kim Nhã hớn hở gắp cho
Ngọc Nhi miếng thịt kho tàu thơm
phức. Không biết vô tình hay cố ý,
bà sắp xếp cho Đình Phong ngồi
cạnh Ngọc Nhi.
“Có bao giờ cháu đến ăn cơm
mà khách sáo đâu bác.” Ngọc Nhi
chu môi làm nũng với bà Kim Nhã,
cô còn quay sang phía Đình Phong
Đình Phong không định đáp lời
cô nhưng thấy mẹ mình đang nhìn
chăm chăm nên anh đành gật đầu
âm ừ đồng ý.
Thấy thái độ của Đình Phong
không lạnh nhạt như ngày thường,
Ngọc Nhi vui sướng cũng gắp cho
anh một miếng cá chiên, ngọt ngào
lấy lòng: “Anh ăn thử món cá đi, anh
thích nhất ăn cá chiên còn gì.”
Có thế thấy điều ông Quân nhận
xét về Ngọc Nhi là không sai, cô gái
này không hề đơn giản, chỉ cần xem
“việc Ngọc Nhi nắm bắt được sở
thích và thói quen của Đình Phong
là hiểu được cô đã chuẩn bị kỹ càng
thế nào.
Ông Nam cũng tủm tỉm quay
sang nhìn vợ và trêu chọc:
“Bà thấy không, con bé này chỉ
biết đến anh Phong của nó, còn hai
cái thân già này thì bỏ quên mất rồi.”
“Đâu có ạ, cháu nhớ nhất bác
trai thích ăn món tôm còn bác gái
thích món giá đỗ xào lòng mà.”
Ngọc Nhi nhanh nhảu vừa nói vừa
gắp những đồ ăn mà bố mẹ Đình
Phong thích ăn.
Ông Nam và bà Kim Nhã vô
Cùng hài lòng về biểu hiện của cô,
nhất là bà Kim Nhã, bà nhìn Ngọc
Nhỉ cảm thán: “Ai mà cưới được
cháu đúng là phúc ba đời, chẳng bù
cho người khác.”
Bà giả bộ thở dài rồi liếc xéo
Khả Hân đang ngồi bên phải Đình
Phong, tuy không chỉ đích danh
nhưng mọi người trên bàn ăn đều
biết bà đang nói đến ai.
Khả Hân siết chặt đôi đũa đang
cầm, cô tự dặn mình không cần để
ý, dù sao đây không phải lần đầu bà
chỉ cây dâu mà mắng cây hòe cô.
Đúng lúc này, Đình Phong lên
tiếng khiến cả nhà tập trung vào bé
Bin.
“Bin, đừng chọc đũa vào bát ăn
cơm, ba thấy con chưa ăn thêm
miếng nào đâu.”
Bà Kim Nhã vội vàng cúi xuống
nhìn cháu nội, thấy đúng là cậu
chưa ăn thêm được miếng nào, bà
buông đũa và dỗ dành cậu:
“Sao con không ăn? Đồ ăn này
con không thích hả?”
Ngọc Nhi cũng vội vàng tỏ vẻ
quan tâm bé Bin, mặc dù trong lòng
CÔ cực kỳ chán ghét thằng nhóc này
nhưng không thể không làm bộ
trước mặt mọi người. Cô biết tâm
quan trọng của bé Bin đối với vợ
chồng bà Kim Nhã và Đình Phong.
“Hay Bin để cô Ngọc Nhi đút
cho con ăn nhé.”
Cô “dịu dàng” nói với bé Bin và
cảm nhận được ánh mắt vừa lòng
của bà Kim Nhã.
Nhưng rất tiếc bé Bin chả có vẻ
gì là quan tâm đến lời Ngọc Nhi nói,
cậu lắc đầu, ngước lên phụng phịu
với bà: “Con muốn ngồi cạnh mẹ
xinh đẹp.”
Nụ cười trên mặt của Ngọc Nhi
cứng lại, cô không dám biểu hiện ra
Sự bất mãn mà chỉ tỏ vẻ bao dung,
nhưng trong lòng thì đang chửi
thầm thằng quỷ này không biết tốt
xau.
Bà Kim Nhã cũng xấu hổ vì
phản ứng của bé Bin dành cho
Ngọc Nhi. Đúng là bữa cơm này bà
cố tình tách bé Bin ra khỏi Khả Hân
để thăng bé quen với việc không
bám theo mẹ và thân cận Ngọc Nhi
hơn, đáng tiếc là mọi sự không như
bà mong muốn.
Bà lại liếc nhìn Khả Hân, ánh
mất cô chăm chú nhìn bé Bin đầy
Sự lo lằng khiến bà càng bực bội.
Bà ghét cái thái độ của Khả Hân,
giống như việc tách cô và bé Bin ra
ở bàn ăn này là một tội ác.
Ông Nam thở dài, ông biết tính
toán lần này của vợ lại thất bại. Đối
với đứa con dâu là Khả Hân, ông
không thể nói là quá chán ghét
nhưng chắc chắn cũng không phải
thích. Ông khinh thường việc Khả
Hân đã làm để bước vào làm dâu
nhà ông, nhưng bốn năm nay, biểu
hiện ngoan ngoãn dịu dàng của cô
cũng khiến ông thay đổi một chút
cách nhìn.
Tuy vậy, so với Khả Hân, ông
Càng cảm thấy Ngọc Nhi mới là
người thích hợp làm vợ của Đình
Phong. Cô gái này bản lĩnh, có thủ
đoạn, rất thích hợp giúp đỡ Đình
Phong quản lý công ty. Do đó, ông
không phản đối khi vợ mình muốn
tác hợp cho con trai và Ngọc Nhi.
Nhưng nói dễ hơn làm, nhất là ở
giữa còn có bé Bin. Dù không thích
Khả Hân nhưng ông Nam lại vô
cùng yêu thương cháu nội mình. Vì
thế, thấy bé Bin rầu rĩ không chịu ăn
cơm vì không được ngồi cạnh mẹ,
_ ông lập đứng đựng dậy, bế cậu
chuyển sang ngồi cạnh Khả Hân.
Bé Bin hớn hở nói ngọt như mía
lùi: “Con cám ơn ông nội.” rồi nhìn
mẹ cười tít mắt. Khả Hân cũng nhìn
ba chồng với ánh mắt cảm kích và
ra dấu yêu cầu bé Bin ăn cơm. Có lẽ
được ngồi cạnh mẹ đúng như mong
muốn nên cậu bắt đầu ăn uống rất
ngon lành.
Nhìn vẻ mặt vui như Tết của con
trai, Đình Phong cảm thấy buồn
Cười, anh biết thừa là cậu cố tình
giả bộ để được ngồi cạnh mẹ ăn
cơm. Chính vì vậy, khi gắp đồ ăn
€ho bé Bin, anh giá bộ nghiêm khắc
nhìn cậu, nhưng nếu nhìn kỹ sẽ thấy
rõ sự cưng chiều trong ánh mắt của
anh, bé Bin cũng thè lưỡi rụt cổ ghé
vào lòng mẹ và phá lên cười, không
khí xung quanh gia đình ba người
thật ấm áp và tạo ra cảm giác
không ai có thể chen vào nổi.
Ngọc Nhi rất căm tức nhìn hình
ảnh hài hòa của Đình Phong, Khả
Hân và bé Bin, cô suýt nữa thì
không giữ nối vẻ mặt tươi cười. Cô
có cảm giác bản thân như tên hề
ngu ngốc chỉ biết nhảy nhót làm trò
trước mặt Khả Hân, dù cho cô đã
cực kỳ kiên nhẫn với bé Bin và cố
găng lấy lòng Đình Phong nhưng
dường như tất cả đều vô nghĩa. Cả
hai người đó cuối cùng vẫn chỉ vây
quanh một mình Khả Hân.
Càng nhìn càng thấy khó chịu
nên Ngọc Nhi phải cúi đầu xuống
dùng đũa xỉa xỉa miếng thịt trong
bát, ánh mắt toát lên sự oán độc
hiếm thấy.
Tuy nhiên, không chỉ có một
mình Ngọc Nhi là cảm thấy khó
chịu, bà Kim Nhã cũng rất không vui
khi nhìn hình ảnh đối diện. Vốn dĩ bà
đã cố gắng để tách bé Bin ra khỏi
mẹ nó nhưng xem ra không dễ
dàng. Bà chau mày tính toán, có lẽ
bà cần tìm một giải pháp nhanh
chóng hơn, không nên để tình trạng
này tiếp diễn.
Nhất là khi thấy ánh mắt của
Đình Phong dành cho Khả Hân, lòng
bà Kim Nhã càng dậy sóng và quyết
†âm thực hiện kế hoạch của mình.
Bà hi vọng là mình nhìn lầm bởi bà
vừa trông thấy một điều làm bà khó
có thế tin nổi. Trong ánh mắt của
con trai bà có một sự mềm mại
không dễ phát hiện. Thậm chí, bà
nghỉ ngờ chính Đình Phong cũng
không biết mình đang nhìn Khả Hân
dịu dàng đến thế.
Trước đây, bà Kim Nhã đã quen
Với việc con trai lạnh lùng với vợ,
ngoài sự chán ghét và khinh thường
thì đối với Khả Hân, Đình Phong
không hề có bất kỳ cảm xúc nào
khác. Nhưng bây giờ, bà lại nhạy
cảm nhận ra sự thay đổi của Đình
Phong. Nghĩ đến chuyện Đình
Phong phản đối việc bà muốn tách
bé Bín ra khỏi mẹ nó, bà Kim Nhã
không thể không cảnh giác. Tuyệt
đối bà không cho phép Đình Phong
có tình cảm với Khả Hân, dù chỉ là
một chút cũng phải bóp chết nó từ
†rong trứng nước.
“Phong, lần này nhờ có Ngọc
Nhỉ giúp đỡ phiên dịch bản hợp
đồng với phía Tây Ban Nha nên vụ
làm ăn này mới thành công như vậy,
con nên mời riêng Ngọc Nhi một ly
để cảm ơn đi chứ”
Bà Kim Nhã nhắc nhở Đình
Phong, bà muốn gợi cho anh nhớ về
năng lực xuất sắc của Ngọc Nhi đã
giúp đỡ công ty nhiều đến thế nào.
Đình Phong cũng cảm thấy
mình nợ Ngọc Nhi một lời cảm ơn,
anh rót rượu và mỉm cười mời cô.
“Cám ơn cô về bản hợp đồng,
phía đối tác đánh giá rất tốt và điều
này trực tiếp giúp công ty có một vụ
làm ăn lớn.”
Ngọc Nhi cũng nâng ly và quyến
rũ nhìn anh, cô không quên liếc mắt
Về phía Khả Hân như muốn khoe
khoang thành tích.
“Không có gì, chuyện nhỏ thôi
mà anh, em cũng hi vọng trong
tương lai có thể giúp được nhiều
hơn cho anh và công ty của của hai
„
bác.
“Đúng rồi, đúng rồi, Ngọc Nhi là
ngôi sao may măn của gia đình
chúng ta mà, sau này, cháu nhớ là
phải hỗ trợ thằng Phong nhiều hơn
đấy.” Bà Kim Nhã hớn hở vỗ võ tay
Ngọc Nhi, càng xem càng thích, chỉ
hận không thể lập tức làm Ngọc Nhi
trở thành con dâu của mình.
Ngọc Nhi đỏ mặt nhìn Đình
Phong và tỏ ra ngượng ngùng nói
vâng dạ. Cô biết đây là bà Kim Nhã
đang ám chỉ rằng sau này cô sẽ
bước chân vào gia đình của bà. Do
vậy, cảm giác bực bội trong lòng cô
tiêu tan không còn một mảnh.
Bà Kim Nhã khen ngợi Ngọc Nhi
nhưng cũng không quên mỉa mai
Khả Hân, thật sự là ngoài việc sinh
ra bé Bin, cô không được cái tích sự
gì cho gia đình này.
“Giá mà nhà này cũng có người
biết giúp đỡ thằng Phong như vậy
thì tốt quá, tiếc là trình độ chỉ đến
lớp 12, mồm mép cũng không dùng
được nên suốt ngày chỉ biết ru rú
†rong nhà.”
“Mẹ, cơm canh nguội rồi, mẹ
nên ăn đi.” Lần đầu tiên Đình Phong
cảm thấy những lời mẹ mình nhắm
vào Khả Hân nghe rất chói tai, anh
cũng nhận ra thân hình người phụ
nữ bên cạnh mình đang run rẩy.
“Thế nào, những điều này không
đúng sao?” Bà Kim Nhã bực mình
ném cho con trai một ánh mắt cảnh
cáo, đừng tưởng bà không nhận ra
anh đang đỡ lời cho Khả Hân.
Ngọc Nhi nhận ra không khí
giữa bà Kim Nhã và Đình Phong sặc
mùi thuốc súng, dù cô rất hả hê khi
thấy bà nói móc Khả Hân nhưng
cũng mượn dịp này để thể hiện
mình là người hiểu chuyện.
“Bác Nhã đừng nặng lời như
thế, thật ra chị Khả Hân cũng rất lợi
hại, cháu nghe nói chị ấy đang dạy
học ở một trường khuyết tật, không
phải ai cũng có thể làm được điều
này đâu.”
Nghe qua thì có vẻ như Ngọc
Nhi đang nói đỡ cho Khả Hân,
nhưng thật ra là đang trào phúng cô
chỉ biết dạy mấy đứa trẻ khiếm
khuyết bởi chính cô cũng là người
cam.
“Có gì mà lợi hại, cũng chỉ là
việc dạy mấy đứa trẻ câm điếc như
nó mà thôi, nhà này cần một người
con dâu có năng lực giúp chồng
trong công việc, chứ không phải
làm vài ba chuyện vớ vẩn, bòn rút
tiền về cho công ty của anh trai
mình. Thật không biết xấu hổ.”
Nghe những lời nói xúc phạm từ
mẹ chồng, nhất là trước mặt Ngọc
Nhi, Khả Hân cảm thấy vô cùng
khuất nhục, cô phải cắn môi để
ngăn những giọt nước mắt đảo
quanh hốc mắt không rơi xuống.
Vòng tay ôm chặt lấy bé Bin đang
ngủ gật trên đùi mình, Khả Hân cúi
đầu hạ quyết tâm, rồi sẽ có một
ngày cô đường đường chính chính
bước ra khỏi cái nhà này, tuyệt đối
không bao giờ chịu sự xúc phạm của bà ta nữa. Tất nhiên cô sẽ
không đi một mình mà chắc chắn mang theo cả con trai.
Đình Phong cũng nhìn Khả Hân,
về mặt hoảng hốt, dường như anh
cảm nhận được một thứ gì đó sắp
thoát khỏi tay anh, vĩnh viễn cũng
không thể túm lại được.