Ly rượu trên tay Đình Phong rơi xuống mặt
bàn làm những giọt rượu bắn tung tóe khiến
Thanh Sơn giật mình còn anh chàng bartender
đứng gần đó thì cau mày nhăn nhó. Anh ta vội
bước lại kiểm tra chiếc ly và thở phào nhẹ nhõm.
không thấy có tình trạng nứt vỡ gì.
à một bartender chân chính nên anh chàng
có niềm yêu thích kỳ cục với những chai rượu và
ly rượu của mình. Vì thế, mỗi khi có khách hàng
làm đổ rượu hoặc vỡ ly là hắn cảm thấy đau lòng muốn chết.
Dùng khăn sạch để lau đi những giọt rượu
vừa bị bắn, hắn định mở miệng hỏi vị khách của
mình xem có muốn dùng thêm không, nhưng
chợt nhớ ra người đàn ông này đã uống rất nhiều
rượu mạnh rồi, hắn dừng lại không hỏi nữa và
nhanh chóng đi pha chế rượu cho những vị
khách khác.
Lúc này, Đình Phong ngồi bất động, tin tức
mà Thanh Sơn tung ra không khác gì quả bom
oanh tạc lòng anh khiến anh vô cùng bàng
hoàng. Để chắc chắn mình không nghe lầm, anh
vội vàng túm lấy cánh tay của Thanh Sơn để xác
nhận lại một nữa:
“Cậu nói lại tôi nghe, cậu vừa mới nói cái
gì?”
Bị Đình Phong túm chặt đến phát đau,
Thanh Sơn vội kêu lên oai oái nhưng có vẻ như
Chẳng có tác dụng gì, hắn đành nhăn mặt nói:
“Tôi nói là Hoàng Ly đã trở về Việt Nam rồi.”
Chợt nhận ra thái độ của Đình Phong không
giống như là đã biết tin tức này, Thanh Phong vội
vàng dò hỏi:
“Không phải cậu đã biết tin tức này nên mới
tới đây uống rượu sao?”
“Không phải.”
Đình Phong phủ nhận, trong lòng cuộn trào
mãnh liệt. Anh siết chặt hai nắm đấm để giữ bình
tĩnh. Không thể không nói tin tức mà bạn thân
vừa cung cấp khiển anh cảm thấy trời đất như
đảo lộn.
Lễ ra khi nghe được tin tức này, thái độ của.
anh phải là mừng rỡ hoặc chua xót đau đớn, dù
sao thì Hoàng Ly cũng là cô gái anh từng yêu tha
thiết đến nguyện vứt bỏ hết mọi thứ vì cô.
Nhưng đột nhiên anh phát hiện ra, khi nghe tin
tức cô trở về, anh lại cảm thấy bất an.
Đúng vậy, chính là bất an, giống như cuộc
sống sắp tới của anh sẽ bị đảo lộn hoàn toàn
rượu bị đổ gần hết, Đình Phong chợt bực.
bội, anh lạnh lùng gọi người pha chế rượu rót
cho anh một ly.
“Rượu này mạnh đó anh giai, hình như anh
đã uống khá nhiều rồi.“ Anh chàng bartender rất
có đạo đức nghề nhiệm khuyên nhủ Đình Phong.
“Tôi bảo mang thêm cho tôi một ly, nói nhiều
thế làm gì?”
Đình Phong gầm lên khiến anh chàng giật
bắn mình, vội vàng rót thêm rượu vào ly của anh.
Lúc quay đi, hắn ta bực bội thì thầm: “Đúng là
làm ơn mắc oán!
Thanh Phong thấy bộ dạng ai oán của anh
chàng pha chế rượu, cảm thấy hơi buồn cười,
nhưng khi quay đầu lại phía Đình Phong, hắn ra
vẻ chế nhạo.
“Tức giận gì thì nói ra, sao cậu cứ thích trút
giận lên người khác thế nhỉ?”
Đình Phong ngửa đầu uống một ngụm lớn,
sau đó thở dài và hỏi Thanh Sơn:
“Cô ấy… có khỏe không?”
ối cùng cũng chịu mở miệng hỏi thông tin
về Hoàng Ly rồi cơ đấy, cứ tưởng cậu ta quên
mất người trong mộng rồi, tính ra vẫn còn có
lương tâm nên hắn sẽ tốt bụng nói cho biết
“Khỏe, nhưng tôi chưa gặp cô ấy mà mới
nghe tin thôi, nghe nói bốn năm ở bên Anh cô ấy
cũng đạt được nhiều thành tựu lắm, trở thành
một nghệ sĩ múa ba lê nổi tiếng rồi.
“Lần này về nước chắc hẳn sẽ ở lại để phát
triển sự nghiệp, dù sao với những thành công
bên nước ngoài của Hoàng Ly thì việc tìm chỗ.
đứng ở Việt Nam sẽ đơn giản thôi:”
Sau đó nghĩ ngợi một chút, Thanh Sơn quyết
định bồi thêm một câu: “Cô ấy vẫn còn độc
thân.”
Đình Phong siết chặt ly rượu trong tay, nhắm
mắt lại để tưởng tượng ra khuôn mặt của Hoàng
Ly, suốt bao nhiêu năm thì hình ảnh của cô vẫn
rõ ràng như thủa ban đầu
Tuy nhiên, dần dần hình ảnh của Hoàng Ly
bắt đầu trở nên nhạt dần mà thay thế vào đó là
ƯẾg mặt dịu dàng với hai chiếc má lúm đồng
tiên…
Vội vã mở mắt ra, gương mặt Đình Phong
hơi biến sắc, từ bao giờ mà hình ảnh người tình
trong mộng của anh đã dần dần bị thay thế bằng
một hình ảnh khác.
Từ một tháng trước khi anh và cô giải trừ
những khúc mắc trong quá khứ, hay thậm chí là
còn trước cả thời điểm đó, khi mà ánh mắt anh
đã bắt đầu dõi theo từng cử nét mặt và cử chỉ
dịu dàng của cô, sự chiểm hữu của anh bao trùm
Theo đuổi tợ
lên cô mà anh không tự phát hiện.
“Phong, cậu có nghe thấy tôi nói gì không
đó?”
Thanh Sơn lay vai của bạn mình, hắn không
hiểu tại sao khi nói xong Đình Phong lại bắt đầu
ngần người ra, vẻ mặt biến ảo liên tục. Đột nhiên,
hắn ta xâu chuỗi những dữ kiện xảy ra trong buổi
tối hôm nay và dường như nhận là một điểm
quan trọng.
Uống rượu giải sầu… hỏi về phụ nữ… ngạc
nhiên khi nghe tin tức của Hoàng Ly… ánh mắt
ĐẤT ân…
Đầu óc Thanh Sơn bỗng nhiên nổ tung vì tin
tức mình vừa tổng hợp được. Thì ra là thể, tại
sao hắn không nghĩ ra sớm hơn chứ. Lần trước
không phải đã đoán ra là Đình Phong bắt đầu có
tình cảm với cô vợ câm của cậu ta rồi sao, chẳng
những nổi giận vì tên Tuấn Xoăn mở miệng xúc
phạm cô ta, còn âm thầm mua sách học ngôn
ngữ của câm điếc.
Đáng thương cho hắn ngồi nói chuyện công
cốc nãy giờ, vốn dĩ muốn khuyên nhủ Đình
Phong bỏ qua cho lỗi lầm của Hoàng Ly để quay.
lại với cô, không ngờ lại biến thành nói chuyện
giúp Khả Hân. Thật sự muốn tát cho mình một
cái vì tội không hỏi rõ ràng.
Dựa vào cảm xúc của Đình Phong, Thanh
Sơn cũng đoán ra là hai vợ chồng nhà này lại có
mâu thuẫn gì nữa rồi, thậm chí là xung đột cực
kỳ nghiêm trọng. Nếu không thì cậu ta cũng
không trốn tới đây để uống rượu bạt mạng thế
này.
“Cô vợ câm của cậu lại xảy ra chuyện gì, hay
cậu phát hiện ra cô ta tòm tem với Nhật Dương?”
Câm miệng!”
Nghe Thanh Sơn nói, dù biết chỉ là trêu ghẹo
nhưng Đình Phong vẫn thấy rất chói tai nên quát
ngay. Vốn dĩ chuyện Khả Hân thiếu chút nữa thì
trở thành người của Nhật Dương và hiện tại hai
người vẫn liên hệ vì tham gia cùng dự án nghiên
cứu ứng dụng chết tiệt kia luôn làm anh không
thoải mái, hiện tại Thanh Sơn dám lôi chuyện này
ra để đùa giỡn, thật sự là chán sống.
“Phong, cậu nói cho tôi biết, cậu yêu Khả
Hân rồi sao?”
Thanh Sơn hỏi một cách vô cùng nghiêm
túc, đã đến lúc hắn cần biết được suy nghĩ thật
sự của cậu ta. Nếu như chuyện là thật, tức là
Đình Phong không còn yêu Hoàng Ly nữa, liệu
lúc đó có phải hắn sẽ có cơ hội không?
Cảm thấy trái tim đập nhanh hơn, Thanh
Sơn cố gắng giữ cho bề ngoài không có gì thay
đổi, chỉ có hắn mới biết lòng dạ đang sôi trào.
đền mức nào.
Phải, hắn có một bí mật không thể cho ai
biết, Đó chính là hắn đem lòng yêu Hoàng Ly,
Yêu Bạn gái của người bạn thân nhất với mình.
Ngày đó cô xuất hiện trong cuộc sống của
hắn và Đình Phong, không chỉ là ánh sáng ấm áp
hòa tan sự băng giá trong lòng cậu ta mà còn
chiếu rọi cho tâm hồn u tối của hắn.
Nhưng khi phát hiện ra tình cảm của mình
cũng là lúc hắn nhìn thấy Hoàng Ly sà vào lòng
Đình Phong, nở nụ cười mãn nguyện.
Kể từ đó, hắn âm thầm trở thành người tác
hợp cho đôi tình nhân, giúp họ vượt qua bao
nhiêu trở ngại, chứng kiến những khoảnh khắc
ngọt ngào khi cả hai bên nhau, đáng tiếc đến
cuối cùng hắn vẫn không thể khuyên Hoàng Ly
từ bỏ mơ ước để ở lại bên Đình Phong.
Hoặc là chính bản thân hắn cũng có tư tâm,
ẩn sâu trong một góc trái tim, hi vọng người con
gái tựa như ánh mặt trời đó sẽ không thuộc về
bất kỳ ai, dù đó là người bạn thân thiết nhất của
mình.
Yêu ư?
Đình Phong cười khổ, anh sợ rằng đối với
Khả Han, đó không chỉ là tình yêu đơn thuần nữa
tha lễ cả sự chiếm hữu điên cuồng.
Trước đây anh cũng vô cùng yêu Hoàng Ly
nhưng dường như tình yêu đó rất trong sáng,
ngọt ngào. Cô muốn gì anh cũng chiều theo, đôi
lúc giống như một đứa em gái nhỏ nhõng nhẽo.
cần được quan tâm.
Đối với anh, Hoàng Ly không chỉ là bạn gái,
mà còn là một người anh cần bảo vệ, cũng là
một phần trách nhiệm trong cuộc sống.
Nhưng Khả Hân lại khác, cô len lỏi vào trong
tìm anh bằng sự dịu dàng, bằng sự bao dung,
bằng cả sự thống khổ trong suốt bổn năm trời.
Mặc dù đã cố gắng quên đi những ký ức
không vui của quá khứ, lúc mà anh hành hạ cô.
từng giây từng phút, chà đạp thân thể của cô,
dẫm nát tự tôn của cô, nhưng đôi khi nó vẫn xuất
hiện, vẫn khiến tìm anh đau đớn đến nhỏ máu.
Tình yêu với Hoàng Ly là viên kẹo ngọt, còn
tình yêu với Khả Hân là liều thuốc độc. Kẹo ngọt
sẽ khiến người ta vui vẻ một thời gian, nhưng
thuốc độc sẽ khiến họ đau đến khắc sâu vào tâm khảm.
Trả lời tôi, cậu yêu Khả Hân rồi sao?”
Thanh Sơn cảm thấy hơi bực bội khi Đình
Phong không trả lời, hắn nhắc lại câu hỏi một lần
nữa vì sợ cậu ta không nghe rõ.
“Phải!
Đình Phong đáp, chỉ là một chữ duy nhất
nhưng cũng đủ khiến gương mặt Thanh Sơn
trầm xuống. Điều hắn lo lắng đã trở thành sự
thật. Khoan bàn đến chuyện của Hoàng Ly, chỉ
nói đến tất cả những điều mà Khả Hân đã làm thì
cô ta hoàn toàn không xứng đáng với Đình
Phong. Vui chơi qua đường thì được, nhưng
tuyệt đối không thể thực sự yêu. Hắn cẩn phải
kéo cậu ta lại trước khi quá muộn.
“Cậu bị điên rồi, tại sao cậu có thể yêu cô
gái câm đó, cậu có chắc đây đúng là tình yêu mà
không phải chỉ là sự mê hoặc nhất thời?”
“Phong, cậu nhớ lại tình cảm đối với Hoàng
Ly đi, đó mới thực sự là tình yêu, còn Khả Hân,
chỉ là cậu đã quen với sự xuất hiện của cô ta
trong cuộc sống, cô ta là thế thân của Hoàng Ly
đề’cậu lấp đầy sự cô đơn thôi.”
Đình Phong nhìn vẻ mặt hấp tấp phân tích lý
lẽ của Thanh Sơn, anh thở dài sau đó nhìn thẳng
vào hắn và nói
“Nếu cậu sợ mất một cô gái đến nỗi muốn
bẻ gãy chân của cô ấy, xích cô ấy lại bên người
dấu đi, câu nghĩ đó chỉ là sư mê hoặc nhất thời?”