xong việc, Tường Vy vội vã quay lại phòng bệnh
của Khả Hân. Cô đẩy cửa bước vào.
Trên giường là một cô gái mặc bộ đồ bệnh
nhân đang nằm. Gương mặt dù nhợt nhạt nhưng
vẫn cực kỳ xinh đẹp, một vẻ đẹp mong manh dễ
vỡ khiến ai nhìn thấy cũng phải đau lòng.
Ánh mắt Tường Vy đảo quanh căn phòng
Đây là phòng bệnh cao cấp với giá thuê đắt đỏ.
Xem ra, người chồng của cô gái này thực sự rất
yêu thương vợ của mình nên mới không tiếc chỉ
ra một khoản tiền lớn như thế.
Đứng đợi một lúc lâu nhưng cô gái nằm trên
giường vẫn không có dấu hiệu tỉnh lại, Tường Vy
đành thất vọng quay lưng bước đi.
Khi ra đến gần cửa phòng, cô bỗng nghe
thấy một âm thanh nho nhỏ đẳng sau.
“Ưm…”
Khả Hân từ từ mở mắt ra. Có lẽ cảm nhận
được thứ ánh sáng chói lóa đột ngột nên cô phải
ñih(U thắt lại. Cô có cảm giác giống như mình vừa
tiấi Qua một giấc ngủ dài, thân thể lâng lâng.
Thực ra Khả Hân không biết rằng, đây là tác
dụng của mũi tiêm an thần mà bác sĩ đã dùng
cho cô vào mấy giờ trước.
“Cuối cùng thì cô cũng tỉnh.”
Một âm thanh dịu dàng vang lên thu hút sự
chú ý của Khả Hân. Lúc này cô mới đề ý trong
phòng có người
Khả Hân chớp chớp đôi mắt để có thể quan
sát kỹ người bên cạnh, đồng thời cô cũng ngạc
nhiên về căn phòng mình đang ở. Trông nó rất xa
lạ, không giống như phòng ngủ của cô ở nhà,
€ó lẽ do di chứng của tâm lý rối loạn nên
tạm thời Khả Hân chưa thể nhớ ra được gì. Cô
muốn ngồi dậy nhưng chợt cảm thấy đầu hơi
choáng váng.
“Cứ nằm yên, tác dụng của thuốc an thần
trong cơ thể cô vẫn còn, nên hiện cô chưa nên
cử động nhiều.”
Thuốc an thần? Áo Blouse trắng?
Êô đang ở trong bệnh viện sao?
Tường Vy nhận ra vẻ kinh ngạc và hoang
mang trên khuôn mặt của Khả Hân, cô cười khẽ,
hắng giọng lên tiếng
“Không cần đoán, đúng là cô đang ở trong
bệnh viện. Sáng nay cô gặp tai nạn nên được
chồng đưa vào đây. Rất may là không có gì
nghiêm trọng, chỉ là cơ thể cô còn suy nhược
nên cần ở đây vài ngày để theo dõi.”
Chồng?
Nghe thấy lời nói của Tường Vy, Khả Hân
càng ngạc nhiên, trí nhớ của cô đã bắt đầu khôi
phục và cô biết rằng Đình Phong vẫn còn một
ngày nữa mới trở về.
Đột nhiên nghĩ tới điều gì, gương mặt Khả
Hân tái nhợt. Cô đưa tay ôm lấy đầu, vẻ mặt vô
cùng thống khổ.
“Khả Hân, cô làm sao vậy? Cô cảm thấy khó
chịu chỗ nào?“
Tường Vy vội vàng bước tới ngồi xuống bên
cạnh Khả Hân, vươn tay nắm lấy bàn tay thon
đầU eủa cô, lo lắng hỏi.
Ñhưng rất tiếc, dường như Khả Hân không
nghe thấy Tường Vy nói gì. Trong đầu cô chỉ hiện
lên những hình ảnh trước khi xảy ra va chạm với
xe tải.
Những đoạn clip ngắn xuất hiện đứt quãng.
Những hình ảnh trần trụi của cặp nam nữ trong
đó đều như những mũi dao đâm xuyên tim Khả
Hân làm cô đau đớn đến không thở nổi.
“Mọi chuyện đều ổn rồi, đừng lo lắng. Ấm ức
hay đau khổ gì thì cũng đừng chịu đựng nữa, cô
muốn khóc thì khóc đi.
Giọng nói ấm áp của cô gái bên cạnh như có
ma lực giúp Khả Hân bắt đầu bình tính lại. Cô
ngẩng đầu lên, nhìn đôi mắt biếc đượm vẻ u
buồn nhưng chứa đựng sự quan tâm chân thành
của cô gái đó, bỗng, cô òa lên khóc nức nở.
Khả Hân khóc như một đứa trẻ, nước mắt
nước mũi giàn dụa. Đã rất lâu rồi cô không được
phát tiết cảm xúc như thế này.
Trước đây, Khả Hân cũng thường khóc.
Nhưng đó chỉ là những lần khóc thầm hoặc lặng
ÍẾ FỒi nước mắt trước mặt một ai đó. Có thể là
hgười cô tin tưởng, yêu thương, hoặc thậm chí là
chán ghét.
Cô nhớ, lần cuối cùng cô khóc một cách
thống khoái như bây giờ chính là đêm mà cô kể
cho Đình Phong nghe toàn bộ câu chuyện xảy ra
vào đêm bốn năm trước. Lúc đó cô cũng tựa đầu
vào lòng anh khóc nức nở không màng hình
tượng giống như bây giờ.
Tường Vy nhìn Khả Hân bằng ánh mắt
thương xót. Cô khẽ thở dài, vỗ vỗ vào tấm lưng
nhỏ bé như muốn truyền chút nghị lực cho cô
gái này.
Khả Hân không biết mình đã khóc trong bao
lâu. Chỉ biết, đợi đến khi nước mắt cô ngừng lại,
một chiếc khăn mùi soa được đưa đến trước mặt
có.
“Cầm lấy đi, khăn mới, đảm bảo chưa bao
giờ dùng để lau nước mũi.”
Giọng nói có chút trêu chọc của cô gái làm
Khả Hân cảm thấy buồn cười. Cô nín khóc, mìm
cười, cầm lấy chiếc khăn với vẻ cảm kích và bắt
đẦ\I’lau khuôn mặt nước mắt nước mũi tèm lem
của mình.
Vừa lau, Khả Hân vừa nhớ đến lời bà nội. Bà
thường than thở rằng giới trẻ ngày nay chỉ thích
dùng mấy thứ khăn giấy tiện dụng, dùng xong
liền bỏ đi, quên hẳn chiếc khăn vải truyền thống
Còn đối với những cô gái trẻ vẫn giữ được
thói quen dùng chiếc khăn kiểu này, đa số là
những người giàu tình cảm và trân trọng kỷ
niệm.
Đối với họ, quá khứ luôn là một phần quan
trọng, thậm chí còn quan trọng hơn cả hiện tại
và tương lai. Những người này rất đáng để kết
bạn.
Khi lau xong, Khả Hân theo thói quen đưa
khăn ra trả lại cho chủ nhân, nhưng chợt nhớ ra
mình vừa dùng nó không chỉ để lau nước mắt mà
cả nước mũi nữa nên xấu hồ rụt tay lại.
“Cô cứ giữ lấy, tôi còn nhiều lắm, không
thiếu một chiếc này.“
Tường Vy hài hước nhìn khuôn mặt đỏ bừng
của Khả Hân. Cô bỗng thấy cô gái này thật đáng
yêu.
Khả Hân ngượng ngùng gật đầu, cô muốn
cảm ơn cô gái này nên nhanh chóng rút điện
thoại trong túi ra. Bỗng nhiên, cô phát hiện mình
mặc trên người bộ đồ bệnh nhân, điện thoại
cũng không thấy đâu cả
Đang ảo não vì không biết phải giao tiếp với
cô bác sĩ này bằng cách nào thì cô ấy đã lên
tiếng
“Tôi hiểu ngôn ngữ của người khiếm khuyết
cô có thể dùng ký hiệu như bình thường.”
Nghe thấy thế, ánh mắt Khả Hân chợt sáng
lên, cô vội giơ tay làm vài động tác thăm dò.
“Cô có thể hiểu tôi đang nói gì ư?”
“Phải, tôi hiểu” Tường Vy bất đắc dĩ gật
đầu.
“Thật tốt quá, cám ơn cô rất nhiều. Tôi
không rõ tại sao bản thân lại nằm ở đây, cô có
thể giải thích giúp tôi được không?”
Khả Hân liên tục ra hiệu hỏi Tường Vy, đây là
điều cô quan tâm nhất lúc này. Cô chỉ nhớ mình
ấi lầhg thang không mục dích, hình như có băng
đường và không để ý đến chiếc xe tải lao tới. Sau
đó cô không biết gì nữa.
Tuy nhiên, trước lúc đó, dường như cô nghe
tiếng ai đó gào thét tên cô, giọng nói rất quen
thuộc nhưng cô không tài nào nhớ nổi.
“Như tôi đã nói lúc cô mới tỉnh dậy đó. Cô ra
đường với trạng thái không tỉnh táo nền suýt bị
xe tải tông vào người. Có lẽ lúc đó cô hoảng sợ
nên ngất xỉu. Người đưa cô tới đây nghe nói là
chồng cô nhưng tôi chưa gặp.
Tường Vy nói và đoán rằng có lẽ chồng Khả
Hân vừa có việc ra ngoài.
Một lần nữa nghe thấy tiếng “chồng” từ
miệng Tường Vy, Khả Hâm trầm mặc. Cô đoán
không thể trùng hợp như thể được. Nhưng lại
nghĩ đến sự xuất hiện của Ngọc Nhi, có lẽ Đình
Phong cũng đã trở về.
Chẳng lẽ là anh ấy?
Cảm giác chua xót lại lấp đầy trái tim Khả
Hân khiến cô khó chịu. Đình Phong trở về thì sao
chứ? Anh đưa cô vào viện thì sao chứ? Cũng
KH8ig thể thay đổi được những điều mà anh đã
làm Với Ngọc Nhi trong chuyến công tác Tây Ban
Nha vừa rồi. Lúc này, cô thực sự không muốn đối
mặt với anh.
“Khả Hân, cô đang nghĩ gì vậy?”
Tường Vy đột ngột lên tiếng vì tò mò khi
thấy vẻ mặt trầm ngâm của Khả Hân.
“Không có gì, thực ra… ủa, mà sao cô lại
biết tên tôi?”
Khả Hân lắc đầu, sau đó nhận ra điều gì, cô
tò mò ra hiệu hỏi.
“Trên bệnh án của cô có ghi mà: Đăng Khả
Hân-25 tuổi-Giới tính nữ. Kể ra tôi còn hơn tuổi
cô đấy.”
Tường Vy giơ tập hồ sơ bệnh án của Khả
Hân lên, nhìn cô như người thiểu năng trí tuệ.
Khả Hân nhoẻn miệng cười xấu hổ, cô lại ra
hiệu hỏi:
“Ngại quá, làm phiền chị nấy giờ mà chưa
kịp hỏi tên. Mà em thấy chị rất quen, chúng ta
gặp nhau rồi đúng không?”
“Phải, chúng ta từng gặp nhau mấy hôm
trước. Cô không nhớ mình va phải tôi ở đoạn rẽ
vào khu vực chăm sóc đặc biệt sao? Và tên tôi là
Tường Vy”
Tường Vy trả lời đồng thời nhắc lại cho Khả
Hân nhớ tình cảnh hôm hai người gặp nhau. Xem
ra thuốc an thần vẫn còn chưa hết tác dụng.
“Thì ra là thế, em nhớ ra rồi, hôm đó em còn
ngẩn người nhìn chị chằm chằm đấy. Chị có đôi
mắt đẹp lắm, đẹp nhất trong số những người
phụ nữ em từng gặp. Đây chính là mắt biếc trong
truyền thuyết đúng không?”
Khả Hân không tiếc lời khen ngợi. Quả thật,
đây cũng là những lời khen từ tận đáy lòng cô.
Lần thứ hai gặp lại, Khả Hân cảm thấy
Tường Vy còn đẹp hơn lần trước. Chị là kiểu phụ
nữ lần đầu nhìn thì chưa ấn tượng quá sâu nhưng
về sau càng nhìn càng thấy đẹp.
“Cám ơn cô, cũng có người từng nói với tôi
như thế, tiếc rằng…”
Tường Vy nói một nửa lại thôi, nét buồn đau
1:orlg ánh mắt to xinh đẹp càng nồng đậm khiến
ñgaÿ cả Khả Hân cũng bị lây nhiễm. Trái tim cô
bỗng thắt lại, thầm mắng bản thân vô ý khơi lại
chuyện buồn của người ta.
Đang tính mở miệng an ủi Tường Vy thì Khả
Hân bỗng giật mình khi nghe thấy tiếng cửa
phòng mở ra. Một người hớt hải từ bên ngoài lao
vào, giọng nức nở:
“Cô Khả Hân.”