đỏ bừng vì khóc suốt đoạn đường tới đây. Có trời
mới biết, khi được báo rằng Khả Hân bị tai nạn
phải vào trong bệnh viện, chị đã hoảng sợ như
thế nào.
Sáng nay, sau khi đi chợ về, chị thấy cổng
nhà mở toang. Linh tính có chuyện chẳng lành,
chị vội vã chạy vào thì thấy trong nhà không một
bóng người. Phòng khách thì ngổn ngang những
mảnh vỡ của tách trà.
Chị quá sợ hãi, nghĩ rằng nhà mình có trộm
nên định lấy điện thoại gọi cảnh sát. Tuy nhiên,
khi ánh mắt đảo quanh căn phòng, chị không
thấy có mất mát gì cả.
Những đồ đạc có giá trị trong phòng khách
như chiếc tỉ vi màn hình cong LG OLED 55 inch
trị giá gần 300 triệu, bộ loa phiên bản giới hạn
trên thế giới ngót nghét vài chục ngàn đô hay
mấy món đổ trang trí dát vàng đều không bị
nhúc nhích.
Lúc này, chị An mới bình tĩnh lại, vuốt ngực
thở phào nhẹ nhõm. Tuy nhiên, chị lại nhanh
chân phát hiện ra một vấn đề khiến chị phải lo
lăng.
Đó là không thấy Khả Hân đâu, ngay cả
chiếc điện thoại di động là vật bất ly thân của cô
cũng nằm chỏng trơ trên ghế sopha
Chị An bèn đi tìm Khả Hân ở khắp các
phòng trong căn biệt thự. Thậm chí là chạy ra cả
khu công viên trước nhà. Đây là nơi mà Khả Hân
thường dẫn bé Bin đến.
Tính tình Khả Hân rất gọn gàng sạch sẽ và
cẩn thận, chị biết cô sẽ không bao giờ để nhà
cửa bừa bộn mà không thu dọn như thế.
Chắc chắn đã có chuyện gì đó xảy ra.
Chị An thấp thỏm liếc đồng hồ. Đã hai giờ
trôi qua, càng lúc chị càng cảm thấy lo âu. Đến
giờ ăn trưa mà Khả Hân vẫn chưa thấy về nhà,
không biết cô đã đi đâu rồi. Thông thường, mỗi
lần muốn ra ngoài Khả Hân luôn để lại một tờ
giấy báo cho chị biết. Đi đâu không báo trước
thế này là lần đầu tiên.
Không được, chị muốn gọi điện báo cho
Đình Phong.
“Thuê bao quý khách vừa gọi tạm thời
Không liên lạc được. Xin quý khách vui lòng gọi
lại sau. The number…”
Không nghe máy, phải làm sao đây?
Chị An sốt ruột cắn móng tay lầm bẩm một
mình. Đúng lúc đó, chị nghe thấy tiếng bước
chân ai đó bước vào. Đoán là Khả Hân, chị mừng
húm vội vã đứng dậy bước ra đón.
Đáng tiếc, người xuất hiện trước mặt chị
không phải là Khả Hân mà là người thanh niên
hôm trước đã tới nhà và xảy ra mâu thuẫn với
Đình Phong. Chị nhớ không lầm thì cậu ta tên là
Nhật Dương.
“Chào cậu Nhật Dương, cậu đến tìm cô Khả
Hân hả? Cô ấy không có nhà, tôi cũng không
biết cô ấy đang ở đâu.”
Nhật Dương gật đầu với chị An, lập tức
thông báo cho chị:
“Chào chị An, Khả Hân đang ở trong bệnh
viện. Chị giúp tôi chuẩn bị một số đồ đạc cá
nhân của cô ấy vì có khả năng Khả Hân phải ở
trong.đó vài ngày.”
Vừa nghe Nhật Dương nói, tay chân chị An
bủn rủn. Phải mất một lúc chị mới bình tĩnh mở
miệng hỏi:
“Cô… cô Hân bị làm sao vậy cậu?”
“Cô ầy gặp tai nạn”
“Trời ơi, cô ấy bị thương có nghiêm trọng
không?”
“Tạm thời chưa có vấn đề gì, chẳng qua
thần trí có chút tổn thương. Chị mau mau chuẩn
bị đồ di, tôi ngồi đây đợi.“
Chị An quá đối bàng hoàng về tin tức mà
Nhật Dương vừa mang tới, lại nghe loáng thoáng
đến mấy từ “thần trí“ “tổn thương” nên tự động
não bổ về việc Khả Hân bị tai nạn chấn thương
Sọ não.
Nước mắt tự động chảy ra, chị sụt sùi gật
đầu với Nhật Dương rồi chạy lên phòng ngủ của
Khả Hân để lấy đồ.
Khoảng mười lăm phút sau, chị lên xe ô tô
của Nhật Dương để cùng anh đi tới bệnh viện nơi
KHÃ lân đang điều trị
Khả Hân nhìn chị giúp việc mắt mũi đỏ
bừng, trên má còn lấm lem nước mắt, cô chợt
cảm thấy áy náy nên làm mấy động tác an ủi chị.
Thấy chị An vừa lau nước mắt vừa ngẩng
đầu nhìn nhưng không hiểu gì. Khả Hân quay
sang cầu cứu Tường Vy.
“Ý của cô ấy là chị không cần phải lo lắng,
cô ấy không sao, bị thương không nghiêm
trọng.”
Tường Vy tự động trở thành người phiên
dịch bất đắc dĩ cho Khả Hân. Tuy nhiên, cô vui
vẻ chấp nhận vì phát hiện ra bản thân khá thích
cô gái này.
“Chấn thương sọ não còn không nghiêm
trọng.”
Chị An lườm Khả Hân. Sau đó chị vội tiến tới
bên cạnh cô để quan sát.
Chấn thương sọ não? Ai bảo cô bị chấn
thương sọ não vậy?
Khả Hân tò mò muốn hỏi chị An khi chị đang
túm lấy cô lật trước lật sau để kiểm tra xem cô bị
thương chỗ nào.
“Chị An, ai đưa chị vào đây?”
Tường Vy lại một lần nữa phiên dịch giúp
Khả Hân cho người giúp việc của mình hiểu
Chị An đang định mở miệng nói đến Nhật
Dương thì bỗng có tiếng chuông điện thoại reo.
“Alo, em nghe đây anh….”
Tường Vy nghe điện thoại. Không biết người
ở đầu dây kia nói gì mà khiến vẻ mặt cô hơi trầm
xuống, sau đó cắn môi bảo vâng và tắt máy.
“Tôi xin lỗi vì có việc phải về, không thể tiếp
tục làm thông dịch viên giúp hai người. Khả Hân.
muốn nói gì có thể mượn điện thoại của chị ấy để
viết nhé. Ngày mai tôi sẽ quay lại kiểm tra cho.
cô. Tạm biệt!
“Cảm ơn bác sĩ, cô đi thong thả nhé.”
Chị An lên tiếng trong khi Khả Hân vội gật
đầu, vẫy tay chào tạm biệt Tường Vy.
Sau khi Tường Vy ra ngoài, chị An thở dài
trách móc Khả Hân:
“Cô đi đâu mà lại gặp tai nạn, ơn giời là
không có gì nghiêm trọng, làm tôi sợ muốn đứng
tim”
“Cô không biết đâu, lúc đi chợ về nhà thấy
cửa mở toang, tách trà thì vỡ tan tành dưới sàn,
tôi còn tưởng là nhà có trộm, thiếu chút nữa thì
la toáng lên rồi. Sau đó, lại không thấy cô dâu.
May mắn là cô không sao. Trời phật vẫn còn
thương A Di Đà Phật.”
Chị An vừa nói liến thoắng vừa chắp tay vào.
ngực tạ ơn. Khả Hân cảm thấy một dòng nước
ấm dâng lên trong lòng. Cô thực sự biết ơn chị
An đồng thời cũng cảm thấy có lỗi vì đã để chị
phải lo lắng.
“Chị An, Đình Phong về rồi sao?”
Khả Hân run run bấm vài chữ bằng điện
thoại của chị An, vẻ mặt căng thằng.
“Không, cậu ấy chưa về.“ Chị An lắc đầu trả
lời, sau đó chị trêu chọc Khả Hân: “Cô nhớ cậu
Phong rồi hả?”
Khả Hân mím môi không nói gì, trong lòng
[6Ạn thành một đoàn đồng thời cũng có chút nhẹ
nhõm. Cô không biết nếu anh trở về sẽ đối mặt
với anh ra sao.
Sau chuyện của Ngọc Nhi, cô cảm thấy
mình không đủ sức đề diễn vai một người vợ
ngoan ngoãn, hiền lành, không biết gì với anh
được nữa. Cô sợ nhìn thấy anh, những hình ảnh
trong đoạn clip đó sẽ hiện ra khiến cô hỏng mất.
“Cô Hân, cô Hân, cô bị làm sao vậy? Sao tự
nhiên mặt tái xanh thế kia?“
Chị An đột nhiên nhận ra sắc mặt không tốt
của Khả Hân nên mở miệng hỏi han
Khả Hân lắc đầu. Bỗng, cô phát hiện một sự
thật. Nếu không phải Đình Phong đã trở về thì
người đưa cô vào bệnh viện là ai. Tại sao Tường
Vy lại nhận định đó là chồng cô?
“Chị An, là ai báo tin cho chị em đang ở
trong bệnh viện?”
Khả Hân lắc lắc cánh tay của chị An, giơ cho
chị xem câu hỏi trên màn hình điện thoại.
“Đó là…”
Ngay khi chị An đang nói dở thì cánh cửa
phòng bệnh lại đột ngột mở ra, một người đàn
ông cao lớn bước vào.
“Khả Hân, em tỉnh rồi sao? Thật tốt quá.”
Khả Hân sửng sốt
Nhật Dương?
Tại sao lại là anh ấy?
Nhật Dương bước lại gần chỗ Khả Hân nằm
trên tay anh còn cầm một hộp đồ
Anh nhanh nhẹn múc cháo ra một cái chén,
sau đó bưng khay đồ đặt trước mặt Khả Hân.
“Em đói rồi đúng không? Cả ngày nay không
ăn gì rồi nên ăn cháo cho nhẹ bụng nhé.”
Khả Hân nhìn chằm chằm vào bát cháo gà
thơm phức đang đặt ngay ngắn trước mặt. Cô
cảm thấy khóe mắt cay cay đồng thời trong lòng
ngũ vị tạp trần.
Lần nào cô xảy ra chuyện cũng đều là Nhật
Dương giúp đỡ cô. Anh giống như thiên thần hộ
mệnh luôn xuất hiện mỗi khi cô bị tổn thương
hay yếu ớt nhất.
“Trời ạ, xem cái đầu tôi này, cuống lên là
không nhớ ra được gì, đúng là từ sáng đến giờ
cô Hân chưa có gì vào bụng. May mà cậu Nhật
Dương chu đáo.”
Chị An có có chút xấu hổ cười trừ, sau đó
nhìn Nhật Dương với ánh mắt khen ngợi. Chị cảm
thán, người con trai này thật tốt quá. Không
những đẹp trai, giàu có lại dịu dàng chu đáo. Ai
làm bạn gái của Nhật Dương đúng là kiếp trước
tích phúc kiếp này hưởng quả ngọt.
Nhật Dương khẽ mỉm cười, ánh mắt vẫn
không rời Khả Hân giống như đang đợi cô lên
tiếng,
“Cảm ơn anh Nhật Dương.”
Khả Hân không biết nói gì để biểu đạt lòng
biết ơn của mình với Nhật Dương. Cô chỉ đành ra
hiệu nói lời cảm ơn và bắt đầu cầm muỗng lên
ăn
“Có vừa miệng không? Anh biết em thích ăn
cay nhưng dạ dày rỗng ăn cay không tốt, vì thế
BÄð hgười bán hàng bớt tiêu lại.”
“Thấy Khả Hân lặng lẽ múc cháo lên ăn, Nhật
Dương lo lắng cô không thích vị nên vội vàng hỏi
ngay. Biểu hiện quan tâm chân thành đến nỗi chị
An ở bên cạnh cũng phải ngạc nhiên.
Vị thơm ngậy của món cháo gà khiến Khả
Hân rất thích. Đôi mắt cô ầng ậc nước, cảm động.
đến rối tinh rồi mù
Khả Hân không dám ngẩng đầu lên vì sợ
Nhật Dương nhìn thấy những giọt nước mắt của
cô. Cô chỉ gật đầu và ăn uống ngon lành như
cách để trả lời câu hỏi của anh.
Nhật Dương thấy Khả Hân chỉ cúi đầu, thỉnh
thoảng lén lút làm làm động tác dụi mắt nhưng
thật ra là vụng trộm gạt lệ khiến lòng anh đau
nhói.
Cô gái ngốc này. Tưởng giả bộ như vậy là
anh không nhìn được những giọt nước mắt đó
sao. Một bát cháo thôi mà cũng có thể cảm động
đến mức thế. Ai không biết lại tưởng cô vui đến
phát khóc vì được thưởng thức mỹ vị ngon nhất
trên đời.
bồng thời, Nhật Dương cũng oán hận Đình
Pholg. Không biết mấy năm qua anh ta đã đối
xử tệ bạc với Khả Hân đến mức nào khiến cô lại
thiếu cảm giác được trân trọng như vậy. Thật sự
là đáng hận
Đợi Khả Hân ăn xong bát cháo. Cô ra hiệu
bảo Nhật Dương rằng mình muốn xuất viện.
Giống như đọc được suy nghĩ của Khả Hân,
Nhật Dương lắc đầu từ chối
“Bác sĩ dặn dò em nên ở đây vài ngày để
theo dõi thêm. Ít nhất cũng nên ở đến ngày mai.
Anh đã báo người chờ sẵn ngoài cổng để đưa chị
An về đón cu Bin, sau đó bé Bin sẽ được đưa đến
nhà ông bà nội, em không cần lo lắng.
“Đúng vậy, cô nghe lời cậu Nhật Dương di,
tôi đã mang đủ đồ sinh hoạt cá nhân cho cô rồi.
Cu Bin đã có tôi lo, cô cứ yên tâm dưỡng bệnh.“
Chị An tươi cười động viên Khả Hân, đồng
eo đuổi vợ câm} Chương 76: Nằm việ
thời giúp cô dọn dẹp khay đồ ăn và mang ra
ngoài.
Trong phòng lúc này chỉ còn Nhật Dương và
Khả Hân. Không khí giữa hai người bỗng trở nên
Ếõ €hút ám muội khi Nhật Dương lên tiếng:
“Đêm nay, anh ở lại đây với em.”