thấy một cảnh tượng kỳ lạ, mẹ anh và Khả Hân
đang ngồi đối diện với nhau nhưng không nói gì,
do Khả Hân ngồi quay lưng lại nên anh cũng
không biết được cảm xúc của cô. Tuy nhiên, dựa
vào vẻ mặt sửng sốt của mẹ mình thì anh đoán là
cuộc nói chuyện của họ diễn ra không mấy vui vẻ.
Đột nhiên, Khả Hân quay đầu lại nhìn Đình
Phong, khuôn mặt đầy nước mắt của cô khiến
trái tim anh thắt lại, anh vội vã bước tới gần vợ và
hỏi:
“Có chuyện gì vậy? Tại sao em lại khóc?”
Nhưng Khả Hân không vì câu nói quan tâm
này của Đình Phong mà cảm thấy vui sướng, trái
lại, cô nhìn anh bằng ánh mắt chứa đầy sự đau
thương và cả tuyệt vọng, sau đó đứng dậy chạy
ra khỏi phòng.
Đình Phong hoảng hốt muốn chạy theo để
giữ Khả Hân lại thì nghe được tiếng quát của mẹ
mình vang lên sau lưng.
“Đình Phong, đứng lại”
“Mẹ, có chuyện gì nói sau đi, mẹ không thấy
Khả Hân đang khóc sao?”
Đình Phong hết quay đầu để nói với mẹ mình
đến quay đầu để tìm kiếm bóng dáng của Khả
Hân. Anh lo lắng vì thấy tâm trạng vợ bất ổn.
“Mẹ nói đứng lại, nếu con bước một bước ra
khỏi cái phòng này thì từ nay về sau đừng có đặt
chân vào cái nhà này nữa.”
Nghe thấy giọng nói khiêm khắc lạnh như
băng của bà Kim Nhã, hai bàn Đình Phong cuộn
tròn thành nắm đấm, anh nhìn thấy Khả Hân đã
dắt xe và phóng đi mất. Quay người lại bước đến
gần mẹ mình, anh chất vấn bà.
“Mẹ đã nói gì với Khả Hân khiến cô ấy lại
phản ứng như thế?“
“Ngồi xuống nói chuyện đàng hoàng.“ Bà
Kim Nhã ngổi xuống ghế, đổ tách trà đang uống
dờ và rót thêm hai tách trà khác. Chẳng bao lâu,
mùi thơm của lá trà tỏa ra khiến bà cảm thấy thư
thái hơn một chút.
Đình Phong bực bội ngồi xuống chiếc ghế
Khả Hân vừa ngồi, trong lòng vẫn lo lắng về cô.
Có lẽ bà Kim Nhã cũng đoán được điều đó qua
vẻ mặt của Đình Phong, nhưng bà không vạch
trần mà chỉ nhẹ nhàng đẩy tách trà về phía con
trai.
“Uống di, rồi nghe mẹ nói.”
“Con không khát, có chuyện gì mẹ nói luôn
đi, con muốn đi tìm Khả Hân, cô ấy…”
“Cộp””
Bà Kim Nhã đập mạnh chén trà xuống mặt
bàn tạo nên một tiếng vang nho nhỏ, bà tức giận
nhìn con trai, giọng chỉ trích:
“Khả Hân, Khả Hân… từ lúc nào mà con để ý
tới con bé đó còn hơn cả lời nói của mẹ vậy?”
“Không phải, chỉ là con thấy Khả Hân khóc
lóc chạy đi, tâm trạng không ổn lắm, con sợ cô
ẩy xảy ra chuyện gì.” Đình Phong bất đắc dĩ nói
với mẹ mình, nếu anh đoán không sai thì bà vừa
mắng mỏ Khả Hân sự việc xảy ra trong buổi tối
sinh nhật của mẹ Ngọc Nhi. Anh cú nghĩ trải qua
mấy ngày bà cũng đã nguôi giận chuyện này rồi.
“Hừ, có thể xảy ra chuyện được gì chứ, tai
họa di ngàn năm, huống hồ là đồ sao chổi đó.”
Bà Kim Nhã khịt mũi coi thường, mỗi khi nhắc
đến Khả Hân bà đều bắt đầu bằng thái độ chán.
ghét đó, thậm chí còn không thèm để ý đến hình
tượng cao quý trang nhã mà bà dày công xây
dựng suốt bao nhiêu năm nay.
Đình Phong cảm thấy những lời mẹ nói về
Khả Hân rất chói tai, nhưng anh cũng biết tính
mẹ nên im lặng không phản bác gì, chỉ cầu mong
bà có điều gì thì nói nhanh một chút, anh muốn
trở về tìm Khả Hân.
“Mẹ gọi con từ công ty đến đây là có
chuyện gì? Không phải chỉ để ngồi uống trà nói
chuyện chứ?”
“Có chuyện, chuyện quan trọng nữa là đằng
khác, đáng tiếc bị con bé câm đó làm cho rối
tung hết rồi. Bà Kim Nhã nhăn mặt nói, sau đó
tiếp tục: “Mẹ định hôm nay để con và cái Hân
cùng sang nhà ba mẹ Ngọc Nhi xin lỗi, đặc biệt
là cái Ngọc Nhi, con làm gì thì làm, phải dỗ dành
nó bớt giận cho mẹ.”
Thiếu chút nữa thì Đình Phong cho. rằng anh
nghe lầm, nhưng nhìn vẻ mặt nghiêm túc của mẹ:
thì anh lại biết bà đang nói thật.
“Xin lỗi Ngọc Nhi và ba mẹ cô ta? Mẹ không
thấy điều này rất lố bịch sao? Sau tất cả những
gì cô ta đã làm?”
Giọng nói lạnh lùng xen lẫn chút chế nhạo.
không hề che dấu của Đình Phong khiến bà Kim
Nhã cứng lại, bà trợn mắt lườm con trai và nói:
“Ngọc Nhi đã làm những gì? Không phải chỉ
là cùng bạn bè trêu chọc vài câu với con Hân
thôi sao? Hơn nữa, nó cũng muốn giúp con và
công ty nên mới vất vả làm bản kế hoạch đó, dù
không tốt thì con cũng nên mắt nhắm mắt mở
mà bỏ qua, ai cho phép con làm con bé mất mặt
trước bao nhiêu người như thế?“
“Trêu chọc hay là làm nhục? Và nếu không
phải cô ta tự mình khoe khoang về bản kế hoạch
đó cho mọi người thì con sẽ lên tiếng đính chính
chắc? Mẹ nghĩ điều đó là công bằng với Phan
Thành khi chính cậu ta mới là người vất vả tạo ra
bản kế hoạch mà hiện giờ công ty đang dùng
sao?”
Đình Phong dùng những lời phân tích đanh
thép khiến bà Kim Nhã không thể phản bác lại,
nhưng bà vẫn không chịu nhượng bộ mà lên
tiếng:
“Dù sao cũng chỉ là cấp dưới, thưởng thêm
cho ít tiền là khiến cậu ta im miệng thôi, trong
khi Ngọc Nhi đối với con chính là…
“Là một người xa lạ không liên quan gì đến
con hết.” Đình Phong ngắt lời mẹ mình, có lẽ anh
cần phải nhắc nhở mẹ sự thật: “Con đã kết hôn
và không có ý định ly hôn, cho nên mẹ từ bỏ suy
nghĩ muốn con cưới Ngọc Nhi đi.
“Choang”
Tiểng chén trà vỡ vụn dưới đất làm Đình
Phong hơi giật mình, anh không ngờ mẹ mình
phản ứng dữ dội đến vậy, nhưng anh cũng không
mm 1s
hối hận khi nói ra, dù sao đó cũng là suy nghĩ
thực sự của anh lúc này.
“Mày nói cái gì, không ly hôn?” Bà Kim Nhã
thét lên, không quan tâm gì đến tách trà đang đổ
tung tóe và vỡ vụn dưới sàn nhà. Bà bỗng nhận
ra một điều khiến bà cực kỳ lo lắng trước đây, là
con trai của bà đã có tình cảm với vợ câm của
nó, không phải mơ hồ như lần trước bà cảm
nhận mà đã hiện hữu chắc chắn.
“Phong, mày đã quên gia đình con bé đó đã
làm gì rồi sao? Anh trai thì ép buộc phải xóa nợ
và giúp đỡ cho công ty, em gái thì dùng cái thai
để trói buộc ép mày cưới làm vợ, nếu không phải
ông nội bệnh đến hồ đồ thì nhà mình đã không
phải chịu đựng chuyện xấu hổ này suốt mấy năm
trời.”
Bà Kim Nhã muốn nhắc nhở Đình Phong về
những điều tổi tệ mà Khả Hân từng làm, cũng
muốn gợi cho anh nhớ đến bản thân đã từng
căm hận người đảo lộn cuộc sống của mình ra
sao. Nhưng rất tiếc dù Đình Phong có hơi chật
vật khi nhớ lại nhưng cũng chỉ là cảm giác hối
hận vì đã từng đối xử không tốt với Khả Hân.
“Chuyện đã qua rồi, mẹ đừng nhắc lại nữa,
con và Khả Hân cũng đã giải trừ hết những khúc.
mắc, thực ra từ trước đến nay cả con và mẹ đều
đã hiểu lầm cô ấy, Khả Hân không tệ như những
gì mẹ nghĩ đâu, ngược lại cô ấy…”
“Câm miệng, không cho phép mày bênh vực
nó⁄’ Bà Kim Nhã lại một lần nữa quát lên, hận
không thể xông tới tát cho con trai một cái cho.
tỉnh lại. Đình Phong từ bé đến lớn tình tình tuy có
chút ngạo mạn nhưng cơ bản vẫn chịu khó nghe
lời bà, ít khi nào lại chống đối đến mức này. Thật
không hiểu con bé kia đã cho nó ăn bùa mê
thuốc lú gì.
“Ngay tối nay, mày về viết đơn ly hôn cho
mẹ, mẹ không muốn nhìn thấy sự xuất hiện của
nó trong cái nhà này nữa, mọi thứ bắt buộc phải
kết thúc. Mẹ cũng đã nói chuyện với nó rồi.
“Mẹ đã nói với Khả Hân?“ Đình Phong đứng
bật dậy, giờ thì anh đã hiểu tại sao Khả Hân lại
khóc lóc bỏ đi, ngay cả nhìn thấy anh gọi, cô
cũng không thèm dừng lại. Cơn tức giận trào
_
dâng trong lổng ngực Đình Phong, nhưng bể
ngoài anh lại cực kỳ bình tĩnh.
“Mẹ, con nói một lần cuối, con sẽ không ly
hôn, bởi vì Đình Vũ cần có Khả Hân, hơn nữa
con… yêu cô ấy. Chẳng phải mẹ đã từng dạy con
là khi kết hôn phải chung thủy không thể thay
lòng đổi dạ sao?“
“Bếp”
Bà Kim Nhã đứng dậy, vung tay tát mạnh
Vào mặt con trai, khóe mắt cay cay, nhưng bà
cắn răng không để giọt nước mắt nào chảy
xuống. Tốt lắm, đứa con trai quý hóa của bà dám.
đứng trước mặt bà dõng dạc tuyên bố nó yêu kẻ
mà bà cực kỳ căm ghét. Còn không tiếc mượn lời
bà từng nói để chống lại bà.
Cảm thấy má trái hơi đau rát nhưng Đình
Phong không nói gì mà chỉ đứng đó, lạnh lẽo như:
một khối băng. Anh biết sẽ có một ngày phải đối
mặt với mẹ nói ra điều này và bà sẽ tức giận, chỉ
đánh anh một cái xem như bà đã hết sức nhân từ
rồi.
“Mày giỏi lắm, giờ còn dám nói mày yêu nó,
nhưng mày nghĩ nó yêu mày hay yêu đống tài
sản mà mày đang sở hữu? Đàn bà càng đẹp thì
càng có thủ đoạn, chẳng lẽ nó ngây thơ đến nỗi
chịu đựng bốn năm sỉ nhục mà không một lời
oán hận sao?“
Sau đó, bà nhớ tới điều gì, vội vàng cúi đầu
tìm cuốn sổ mà Khả Hân vừa viết, bà mở ra xé
một tờ trong đó vứt vào mặt Đình Phong, giọng
nói hằn học:
“Đây, xem đi, kẻ mà mày vừa tuyên bố là yêu
nó đấy. Nói đồng ý ly hôn không cần gì hết,
nhưng lại muốn mang theo thằng Bin, nó thừa
hiểu thằng bé quan trọng với gia đình này như
thế nào. Kể cả tương lai sau này sau này mày kết
hôn và có những đứa con khác thì di chúc của
ông nội mày chắc chắn vẫn có phần cho mẹ con
nó, thậm chí là nhiều vì cảm thấy thua thiệt. Xem
đi để mà biết con bé đó mưu mô đến mức nào.”
Đình Phong cúi xuống nhặt lên tờ giấy mà bà
Kim Nhã vừa ném cho mình, khi nhìn vào nội
dung trong đó, thân thể anh cứng đờ. Cảm giác.
lạnh lếo xông thẳng từ đầu xuống rồi bắt đầu lan
ra khắp cơ thể khiến anh như rơi vào hầm băng.
_
Anh siết chặt tờ giấy đến mức khiến nó nhăn
nheo dúm dó còn đầu ngón tay thì đau nhói. Đây
chính là suy nghĩ thât sư của cô sao?