phòng, lời nói của anh trai khiến cô phần nào yên
tâm hơn, có lẽ Đình Phong say rượu nên đã ngủ
rồi nên hiện tại cô an toàn. Nhưng cô quyết định
sẽ không làm theo lời anh trai nói mà đợi đến
ngày mai khi Đình Phong tỉnh lại, cô sẽ nói
chuyện thẳng thắn với anh.
Ngồi một mình trong phòng rất buồn chán
nên bỗng nhiên Khả Hân nổi tính tò mò về người
đàn ông đang nằm trên giường. Lúc tối cô chỉ
dám liếc nhìn anh một lát rồi cúi đầu, chưa có cơ
hội quan sát kỹ.
Tự an ủi bản thân là Đình Phong đang say
nên sẽ không biết gì, Khả Hân đánh liều bước tới
giường anh nằm và ngồi xuống bên cạnh nhìn
anh.
Gương mặt Đình Phong vẫn đỏ bừng đến
ghê người, hai lông mày nhíu lại, mồ hôi toát ra,
dường như anh đang nhẫn nại chịu đựng một
điều gì đó. Tuy vậy, gương mặt này vẫn đẹp đến
nỗi khiến Khả Hân nhìn say mê. Có lẽ đây là
người đàn ông đẹp trai nhất cô từng gặp.
Thấy mồ hôi trên trán Đình Phong ngày càng
nhiều, Khả Hân vội rút khăn tay lau cho anh,
đúng lúc đó người đàn ông đang nằm trên
giường mở mắt, bàn tay anh túm lấy cô, kéo
xuống giường và lật người đè lên cô.
Khả Hân hoảng sợ khi nhìn thấy ánh mắt đỏ.
rực của Đình Phong, đôi mắt đó vẫn có chút mê
li nhưng ánh sáng trong mắt đã dần dần thanh
triệt.
“Chết tiệt, cô dám bỏ thuốc tôi.“ Đình Phong
gắn từng tiếng, hô hấp bắt đầu dồn dập, khuôn
mặt nhăn nhó như rất thống thổ. Anh đè chặt lấy.
Khả Hân khiến cô không thể nhúc nhích.
Bỏ thuốc, thuốc gì? Khả Hân sợ hãi suy nghĩ
đến lời Đình Phong nói. Mặc dù không biết tại
sao anh lại nói thế nhưng cô vẫn lắc đầu liên tục,
cð không làm bất cứ điều gì đối với anh cả.
Hơi thở nóng rực của Đình Phong phả vào.
mặt Khả Hân, thân thể cao lớn của anh cũng đè.
lên thân thể nhỏ xinh của cô tạo nên một khung
cảnh miên man bất định.
Nhưng lúc này gương mặt của Khả Hân lại
tái nhợt, cô cảm giác được sự nguy hiểm phát ra
từ người đàn ông đang đè nặng mình, đặc biệt là
phía dưới có thứ gì đó cực kỳ cứng rắn, nóng
bỏng chọc vào giữa hai chân mình. Dù ngây thơ
như thế nào thì Khả Hân cũng đoán được đó là
thứ gì.
Cổ gắng đẩy Đình Phong ra khỏi thân thể
mình, Khả Hân vội vàng bước xuống giường và
chạy ngay đến cửa. Nhưng dù cố gắng vặn cửa
thế nào, cánh cửa đó vẫn không hề xê dịch, Khả
Hân hoảng loạn phát hiện ra cửa đã bị khóa từ
bao giờ.
Không thể mở miệng kêu cứu, cô đành dùng
sức đập lên thành cửa, nhưng một bàn tay
nhanh chóng ôm lấy eo cô kéo mạnh về đằng
Sau.
“Thế nào, định chạy sao.“ Âm thanh khàn
khàn của Đình Phong vang lên, anh túm lấy Khả
Hân xoay người cô lại, hai cánh tay như gọng kìm
khóa chặt lấy thân thể để ngăn chặn ý định phản
kháng của cô.
Chưa bao giờ Khả Hân cảm thấy hoảng sợ
như thế, dường như người đàn ông này không
muốn buông tha cho cô. Nước mắt dâng đầy
trong khóe mắt và lăn dài xuống má, cô liên tục
lắc đầu, ánh mắt cầu xin anh.
Nhưng có vẻ như thuốc mà Quốc Bảo lén bỏ
vào ly rượu của Đình Phong rất mạnh nên ý thức
của anh nhanh chóng tan rã, anh không thèm
suy nghĩ điều gì nữa và cúi xuống hôn lên môi
Khả Hân.
Khả Hân bỗng mở tròn mắt, cô cảm thấy đôi
môi mềm nóng của Đình Phong chạm vào môi
mình, đầu óc trống rỗng khiến cô đột nhiên dừng
lại động tác dãy dụa. Nhưng ngay sau đó cô phát
hiện ra điều này là sai lầm bởi Đình Phong đã
nhanh chóng chọn đúng lúc này để đẩy hàm
răng đang cắn chặt của cô ra, thành công cướp
đoạt hơi thở thơm tho trong khoang miệng.
Chiếc lưỡi bá đạo của Đình Phong cuốn lấy
chiếc lưỡi đinh hương ngọt ngào của Khả Hân và
càng lúc càng thô bạo khiến cô không thể thở
nổi, trong miệng cô chỉ toàn hơi thở nam tính
pha chút hương vị cay nồng của rượu.
“Xoẹt!”
Đình Phong xé toạc một góc váy của Khả
Hân khiến da thịt trắng nõn mê người của cô
hiện ra trước mắt. Mặc cho cô vũng vẫy khóc
lóc, anh bế thốc cô lên giường, bản thân cũng
nhanh chóng cởi quần áo.
Nước mắt tuôn rơi như mưa làm ánh mắt
Khả Hân nhòe đi, cô cảm thấy bản thân như con
cừu non mặc người xâu xé, cô không đủ sức để
chống cự lại sức mạnh của người đàn ông này.
Hai cánh tay Khả Hân bị Đình Phong túm
chặt đặt lên đỉnh đầu,, anh lột sạch tất cả những
còn sót lại trên người cô cho đến khi thân thể
trần truồng của cô hiện ra trước mắt. Bàn tay
còn lại bắt đầu vuốt ve những đường cong tuyệt
đẹp.
Bị dược kích thích, Đình Phong hưng phấn
vươn bàn tay to bóp mạnh bầu ngực đẫy đà của
Khả Hân, đùa nghịch nụ hoa màu hồng phấn kia,
xoa nắn thành những hình dạng mà anh muốn.
Thân thể non nớt lần đầu tiên bị xâm phạm
khiến Khả Hân cảm thấy vô cùng khuất nhục. Cô
vùng vấy kịch liệt như muốn tránh thoát bàn tay.
tà ác của anh nhưng điều đó chỉ khiến anh bị
kích thích hơn. Ngón tay Đình Phong bỗng đâm
vào cơ thể Khả Hân khiến cô cong người vì đau
đớn còn anh thì tiếp tục chơi đùa.
Đột nhiên, hai chân của Khả Hân bị tách ra
thành một tư thế rất xấu hổ và không để cho cô
kịp thở dốc, thân thể Đình Phong trầm xuống,
xuyên qua cô.
Đau quá!
Cơn đau đớn bất ngờ ập đến khiến Khả Hân
cảm thấy thân thể bị xé rách thành hai nửa, phía
dưới căng chặt gần như muốn nứt ra. Cô cắn
chặt môi đến mức bật máu và muốn đẩy thứ
khổng lồ kia ra khỏi cơ thể nhưng dường như nó
càng đâm sâu vào hơn. Mỗi một lần Đình Phong
ra vào đều làm Khả Hân đau đến mồ hơi ứa ra.
Cô muốn cầu xin anh dừng lại, đừng tiếp tục
tra tấn mình nhưng bản thân lại không thể phát
ra được âm thanh nào, chỉ mặc cho Đình Phong
tàn phá hết đợt này đến đợt khác. Thậm chí anh
còn lật người cô lại, bắt cô quỳ xuống, đâm
mạnh từ phía sau, bàn tay liên tiếp đánh bốp bốp
Vào cặp mông trắng mịn và để lại trên đó những
dấu tay đỏ thẫm ghê người.
Hơi thở Khả Hân yếu dần, cô kiệt sức vì đau
đớn, nước mắt đã cạn khô và thay vào đó là
những sợi tóc mai dính bết vào gương mặt thấm
đẫm mồ hôi thơm. Cô không biết Đình Phong đã
muốn cô bao nhiêu lần, chỉ nhớ rằng mỗi khi cô
tưởng bản thân sắp được giải thoát thì lại bị anh
túm lấy kéo vào một đợt tra tấn mới cho đến khi
cô ngất xìu lúc nào không hay.
“Bỏ thuốc để trèo lên giường của tôi, con
câm như cô thật đáng kinh tởm.“
Đây là câu nói đầu tiên Khả Hân nhận được
khi tình dậy lúc nửa đêm. Cô khẽ cử động nhưng
cảm thấy từng bộ phận trên thân thể đều đang
kêu gào đau đớn. Nhưng sự đau đớn về thể xác
còn thua xa nỗi cay đắng tủi nhục khi Khả Hân
nghe thấy câu nói của Đình Phong, chưa kể ánh
mắt oán hận và chán ghét không hề che dấu mà
anh ném về phía cô.
Đình Phong nhanh chóng mặc quần áo và
gọi điện cho nhân viên khách sạn đến mở cửa,
mặc kệ Khả Hân nằm đó với thân thể rách nát.
Ánh mắt cô trống rỗng vô hồn, nghe thấy bước
chân dần xa của anh, cô nở một nụ cười đấm lệ.
Sau đêm nay, thứ cô mất đi không chỉ là trinh tiết
quý giá, mà còn là cả sự tự tôn mà bấy lâu nay
cô luôn lấy làm tự hào.
“Roẹt, roẹt, roẹt”
Tiếng giấy bị xé rách bỗng vang lên khắp
căn phòng, phá tan đi bầu không khí tĩnh lặng
Đình Phong ôm lấy ngực, trái tim anh đau quá,
đến bây giờ anh mới biết những cảm giác đau
lòng trước kia còn thua xa so với cảm giác đang
gặm nhấm trái tim anh lúc này. Nhớ đến những
dòng chữ vừa đọc, anh hận không thể quay về
quá khứ để tát cho mình một cái. Anh đã làm gì
thế này, đã từng đối xử với cô gái trước mặt tồi
tệ đến thế sao.
“Xin lỗi“ Đình Phong lao đến ôm thật chặt
Khả Hân để cảm nhận hơi ấm và mùi hương quen
thuộc từ thân thể cô. Ngoài cách này ra, anh
không biết làm thế nào để biểu đạt cảm xúc
thống khổ trong lòng.
Khả Hân cũng ôm chặt lấy Đình Phong và òa
khóc như một đứa trẻ, cô muốn giải tỏa hết
những áp lực, đau khổ đã phải chịu đựng trong
suốt bốn năm nay. Không có ai có thể hiểu được
bản thân cô đã phải kiên cường như thế nào để.
vượt qua những đau khổ đó. Những điều này nếu
xảy ra với một người bình thường còn có thể
khiến họ gục ngã, nói gì đến một cô gái khiếm
khuyết như cô.
“Đừng khóc, tất cả là lỗi tại tôi, giá như tôi
chịu nghe em giải thích và tin em thì đã không
đối xử tàn nhẫn với em như thế!
Vuốt ve mái tóc mềm mại của Khả Hân, Đình
Phong nghẹn ngào thì thẩm vào tai cô. Đến giờ
phút này anh không thể không thừa nhận, anh
đã thực sự yêu người con gái mà bản thân đã
thương tổn suốt thời gian qua này.
Sau khi đợi Khả Hân ngừng khóc, Đình
Phong đỡ cô ngồi xuống ghế, bản thân ngồi xổm
trước mắt cô để vị trí của cô có vẻ cao hơn. Đây
là lần đầu tiên anh muốn để Khả Hân nhìn anh từ
trên xuống.
“Cô bé ngốc nghếch, những năm qua em đã
chịu thiệt thòi rồi, tôi hứa với em từ nay về sau sẽ
đảm bảo cho em một cuộc sống vui vẻ, chỉ cần
em cho tôi một cơ hội, nhất định tôi sẽ biến em
thành người phụ nữ hạnh phúc nhất trên thế giới
này”
Nghe lời tuyên thệ của Đình Phong, Khả Hân
ngây người, trái tim đập bùm bùm trong lồng
ngực, cô có cảm giác mình đang mơ, trong giấc
mơ ngọt ngào này cô thấy bản thân được yêu,
được nâng niu và hơn hết cô nhận được một lời
hứa.
Khả Hân vội véo lấy tay mình, không có cảm
giác đau khiến cô thất vọng tràn trề, thì ra đúng
là cô đang mơ thật.
“Khả Hân, tôi có thể nói với em một điều
quan trọng nữa không?” Câu nói của Đình Phong
làm Khả Hân nín thở và lập tức gật đầu. Liệu có
phải anh sắp nói ra ba chữ anh yêu em? Chỉ cần
như thế, cô nguyện mãi mãi chìm đắm trong giấc
mơ này, vĩnh viễn không bao giờ tỉnh lại.
“Nếu được, em có thể buông tay tôi ra
không, thưc sư là em véo đau vô cùng.”