sống mới tại căn biệt thự của Thanh Sơn. Hai
người giúp việc mà hắn tìm đến để chăm sóc cô.
cũng là những người hiển lành, chăm chỉ nên
Khả Hân rất yên tâm.
Cô được tự do làm những điều mình thích,
không bị gò bó như mấy tháng ở căn nhà vùng
ngoại ô của Đình Phong.
Mấy ngày đầu, để tránh bị Đình Phong phát
điện, Khả Hân chỉ loanh loanh ở trong nhà để
nghe ngóng tình hình chứ không dám ra ngoài
Nhưng sau khi Thanh Sơn nhắn tin cho cô
biết là đã giải quyết êm đẹp với Đình Phong và
cô có thể thoải mái đi bất cứ nơi đâu thì Khả Hân
vui sướng thiếu điều nhảy cẵng lên.
Mặc dù có chút bán tín bán nghỉ chuyện
Thanh Sơn khuyên nhủ được Đình Phong buông
tha cho cô, nhưng nghĩ đi nghĩ lại, Khả Hân
quyết định tin tưởng lời nói của hắn.
Suy cho cùng, việc Đình Phong phải chịu
trách nhiệm với Hoàng Ly là điều không thể thay.
đổi, cắt đứt mối quan hệ với cô cũng là cách tốt
nhất để giải quyết tình cảnh hiện nay.
Tuy trong lòng khó tránh khỏi cảm giác đau.
đớn và mất mát, nhưng Khả Hân tự động viên
bản thân, thời gian sẽ giúp chữa lành mọi vết
thương.
Tình yêu của cô đối với Đình Phong là khắc
cốt ghi tâm, chẳng qua, hai người bọn có có
duyên mà không phận, ép buộc bên nhau cũng
chỉ làm cả hai tổn thương hơn mà thôi.
Nghĩ vậy, Khả Hân bống cảm thấy tâm trạng
nhẹ nhõm hơn. Bắt đầu từ bây giờ, cô chính thức.
là người tự do.
Khúc mắc được cởi bỏ nên tâm trạng thoải
mái của Khả Hân còn kéo dài suốt cả tuần. Cô
chăm chỉ đi siêu thị mua đồ về nấu nướng, lại tới
các trung tâm thương mại để chọn quần áo, đồ
chơi cho bé Bin.
Khả Hân biết, mỗi lần mình đi ra ngoài đều
sẽ có ai đó âm thầm đi theo, đây là người của.
Thanh Sơn phái tới để bảo vệ cô.
Do vậy, Khả Hân rất cảm kích Thanh Sơn và
ngoan ngoãn phối hợp chứ không hề kêu ca
phàn nàn gì.Đọc thêm cha của cục cưng là một tổng tài full
Hôm nay, Khả Hân quyết định đi mua ít cây
cảnh về trang trí cho căn nhà của Thanh Sơn
thêm phần sinh động.
Khi đang chăm chú lựa chọn, bỗng nhiên,
Khả Hân nghe thấy một giọng nói trầm ấm vô
cùng quen thuộc:
“Dạo này em có ổn không?”
Bàn tay đang chạm vào chậu xương rồng
bỗng nhiên cứng đờ, ngón tay vô thức quệt
ngang khiến gai nhọn đâm vào thịt đau nhói
“Cẩn thận”
Nhật Dương vội vàng nắm lấy tay Khả Hân
kéo ra để tránh bị thương. Tuy nhiên, Khả Hân đã
nhanh chóng rụt tay về.
Không khí trở nên có chút xấu hổ, Nhật
Dương chật vật thu tay còn Khả Hân thì né tránh
nhìn anh. Ngay cả người chủ tiệm cây cảnh cũng
liếc hai người với ánh mắt tò mò.
“Khả Hân, anh…”
Ngay khi Nhật Dương mở miệng nói chuyện,
Khả Hân đã ra hiệu để ngắt lời anh.
“Em có chuyện gấp cần di trước, gặp lại anh
Sau nhé.”
Thái độ của Khả Hân làm Nhật Dương sững
sờ. Anh ngây người mất vài giây, chỉ đến khi thấy.
cô quay lưng bước đi mới lập tức hoàn hồn mà
đuổi theo.
Khả Hân, anh có chuyện cần nói với em.”
lúc này, bước chân Khả Hân nhanh hơn. Cô
cũng không hiểu tại sao mình lại làm thế, có lẽ
do thân phận của Nhật Dương khiến cô nhất thời
chưa tiếp thu được.
Sau khi được tự do, Khả Hân đã quyết định,
ngoại trừ bé Bin, cả đời này cô cũng không muốn
có bất kỳ mối liên hệ nào với người nhà họ
Hoàng nữa.
{Tháo đuổi vợ cầm) Chương 163 :…Dương thổ lộ.
“Tại sao em lại muốn trốn tránh anh?”
Nhật Dương đã nhanh chân bước lên phía
trước chặn đường Khả Hân. Cùng lúc đó, một
người đàn ông cao lớn vạm vỡ xuất hiện, hắn
nhìn Nhật Dương với ánh mắt sắc bén, sau đó.
quay lại hỏi Khả Hân:
“Người này gây rắc rối cho cô hả?”
vụ của hắn là đi theo bảo vệ Khả
Hân, giải quyết những mối nguy hiểm rình rập.
xung quanh cô.
Từ xa, hắn đã thấy người đàn ông này có ý
đồ tiếp cận Khả Hân bèn ra mặt giúp đỡ cô.
ê mặt Nhật Dương trầm xuống khi nghe
thấy lời này của hắn ta. Do không biết thân phận
của người này nên anh nghĩ rằng hắn chỉ là kẻ
qua đường thích xen vào chuyện của người khác.
“Anh là ai?”
“Anh ấy là vệ sĩ của em.”
Khả Hân vội vàng ra hiệu giải thích bởi cô sợ
hai người sẽ xảy ra xung đột.
Lúc này, gương mặt Nhật Dương mới dịu
xuống, anh mỉm cười chào hỏi người đàn ông đối
diện, đồng thời cũng lên tiếng:
“Tôi là bạn của cô ấy, chúng tôi cần nói
chuyện riêng với nhau, làm phiền anh tránh đi
một lát, tôi đảm bảo cô ấy sẽ được an toàn.“
Người vệ sĩ nheo mắt đánh giá bộ dạng của
Nhật Dương, lại thấy Khả Hân khẽ gật đầu mới
chịu lùi về sau. Tuy nhiên, trước khi đi, hắn vẫn
cẩn thận dặn dò:
“Cô yên tâm, tôi ở không xa, có vấn đề gì sẽ
kịp thời chạy tới.”
Khả Hân mỉm cười trấn an người vệ sĩ của
mình, sau đó quay đầu lại nhìn Nhật Dương, thở
dài ra hiệu tiếp:
“Anh có chuyện gì muốn nói với em?”
“Ở đây nói không tiện, mình qua bên quán
cafe kia được không?”
Giọng nói khẩn thiết của Nhật Dương khiến
Khả Hân không đành lòng từ chối, cô đồng ý và
theo anh đến nơi mà anh vừa chỉ.
Lúc này, gương mặt Nhật Dương mới dịu
xuống, anh mỉm cười chào hỏi người đàn ông đổi
diện, đồng thời cũng lên tiếng:
“Tôi là bạn của cô ấy, chúng tôi cần nói
chuyện riêng với nhau, làm phiển anh tránh đi
một lát, tôi đảm bảo cô ấy sẽ được an toàn.“
Người vệ sĩ nheo mắt đánh giá bộ dạng của
Nhật Dương, lại thấy Khả Hân khẽ gật đầu mới
chịu lùi về sau. Tuy nhiên, trước khi đi, hắn vẫn
cẩn thận dặn dò:
“Cô yên tâm, tôi ở không xa, có vấn đề gì sẽ
kịp thời chạy tới.”
Khả Hân mỉm cười trấn an người vệ sĩ của
mình, sau đó quay đầu lại nhìn Nhật Dương, thở
dài ra hiệu tiếp:
“Anh có chuyện gì muốn nói với em?”
“Ở đây nói không tiện, mình qua bên quán
cafe kia được không?”
Giọng nói khẩn thiết của Nhật Dương khiến
Khả Hân không đành lòng từ chối, cô đồng ý và
theo anh đến nơi mà anh vừa chỉ.
Lúc này, gương mặt Nhật Dương mới dịu
xuống, anh mỉm cười chào hỏi người đàn ông đổi
diện, đồng thời cũng lên tiếng:
“Tôi là bạn của cô ấy, chúng tôi cần nói
chuyện riêng với nhau, làm phiển anh tránh đi
một lát, tôi đảm bảo cô ấy sẽ được an toàn.“
Người vệ sĩ nheo mắt đánh giá bộ dạng của
Nhật Dương, lại thấy Khả Hân khế gật đầu mới
chịu lùi về sau. Tuy nhiên, trước khi đi, hắn vẫn
cẩn thận dặn dò:
“Cô yên tâm, tôi ở không xa, có vấn đề gì sẽ
kịp thời chạy tới.”
Khả Hân mìm cười trấn an người vệ sĩ của
mình, sau đó quay đầu lại nhìn Nhật Dương, thở
dài ra hiệu tiếp:
“Anh có chuyện gì muốn nói với em?”
“Ở đây nói không tiện, mình qua bên quán
cafe kia được không?”
Giọng nói khẩn thiết của Nhật Dương khiến
Khả Hân không đành lòng từ chối, cô đồng ý và
theo anh đến nơi mà anh vừa chỉ.
“Anh đừng nói đùa, chuyện này không nên
lấy ra để giỡn đâu.”
“Khả Hân, nhìn anh, em nghĩ anh đang đùa Sao?”
Nụ cười trên môi Khả Hân chợt tắt. Cô sợ hãi
không dám đối với ánh mắt nóng bỏng của
người đàn ông đối diện.
Thực ra, trong thâm tâm Khả Hân biết
những lời này của Nhật Dương là thật lòng. Xâu
chuỗi tất cả những việc mà anh đã làm cho cô,
để chứng minh anh có tình cảm với cô.
Ñhưng điều đó không có nghĩa là cô chấp
nhận được thứ tình cảm này. Trước kia không
thể, bây giờ lại càng không.
Khả Hân lắc đầu, vươn tay ra hiệu một cách
dứt khoát.
“Nhật Dương, anh tỉnh táo lại đi, em từng là
vợ của anh trai anh, Đình Phong.”
“Anh biết, nhưng hiện tại hai người đâu còn
là vợ chồng. Chỉ cần em cho anh một cơ hội, anh
sẵn sàng công khai thân phận của em, để tất cả
mọi người biết rằng, em là người phụ nữ mà anh
yêu”
Lời tuyên bố của Nhật Dương làm Khả Hân.
hoàn toàn bất ngờ. Cô chợt nghĩ tới bốn năm ở
bên cạnh Đình Phong, chưa một lần cô được
xuất hiện trước mặt người khác với vai trò vợ của
anh.
Dù không nói ra nhưng hơn một lần cô đã
từng tưởng tượng ra cảnh, cô được sánh vai với
Đình Phong một cách đường đường chính chính.
Khóe mắt cay cay, cổ họng nghẹn lại, Khả
Hân phải cụp mắt để che dấu nỗi xúc động đang
trào dâng trong lòng.
Nó không liên quan gì đến tình yêu, mà chỉ
là cảm giác được ai đó trân trọng và công nhận.
mà thôi.
Tuy nhiên, Khả Hân nhanh chóng lau đi
những giọt nước mắt, lắc đầu, mím môi ra hiệu:
“Em có thai, đứa bé đã hơn ba tháng rồi.”
Cô đặt tay lên phần bụng nhô lên của mình,
nhắc nhở cho Nhật Dương biết về sự tồn tại của
một sinh linh bé bỏng, cũng là mấu chốt ngăn
cản mọi ý định của anh.
Ánh mắt Nhật Dương dõi theo bàn tay đang
đặt lên bụng của Khả Hân, trầm mặc một lát rồi
nói:
“Em có biết làm mẹ đơn thân vất vả thế nào.
không? Chưa kể, bà Kim Nhã chắc chắn sẽ cho
người tìm kiếm em và cướp đứa bé về.
Khả Hân đột ngột dừng lại động tác vỗ về
bụng. Vẻ mặt cô đanh lại, thái độ cũng chuyển
biến rõ ràng:
“Muốn cướp đứa bé này, trừ khi bà ta bước
qua xác em.“
Nhật Dương lắc đầu, nói rằng cô quá ngây.
thơ rồi. Quyền lực của bà Kim Nhã lớn hơn cô
tưởng rất nhiều.”
“Khả Hân, anh có một cách khiến bà ta hoàn
toàn từ bỏ ý định với bào thai trong bụng em. Đó
là công khai việc anh mới chính là cha của đứa
Khả Hân ngồi bất động trên ghế, nhìn chằm
chẩm Nhật Dương như thể người điên. Tại sao.
anh lại có suy nghĩ khác thường như vậy.
“Khi đó, em có thể hoàn toàn thoát khỏi sự.
khổng chế của Đình Phong và bà Kim Nhã. Anh
hứa sẽ làm tất cả để bảo vệ và mang lại hạnh
phúc cho hai mẹ con em.
Nhật Dương càng nói càng trở nên phấn
khích. Đôi mắt anh sáng rực, nắm lấy tay của
Khả Hân, hồi hộp chờ cô lên tiếng.
Đáng tiếc, Khả Hân đứng bật dậy, nghiêm
mặt từ chối thằng thừng. Cô không cỏ cách nào
đói: hận được tình cảm của Nhật Dương, cũng.
Không muốn dựa dẫm vào bất kỳ người nào để
sống.
“Em xin lỗi, trước giờ em chỉ coi anh là bạn
tốt. Hơn nữa, em muốn sống một cuộc đời bình
lặng, không có tranh giành, không có âm mưu,
mong rằng anh sẽ hiểu, tạm biệt!
Ký hiệu kết thúc, Khả Hân bước vội ra khỏi
quán cafe, không một lần quay đầu nhìn lại.
Nhật Dương dõi theo bóng dáng dần khuất
xa của cô, vẻ mặt đau khổ xen lẫn mất mát. Nếu
có thể, anh rất muốn nói với cô rằng:
“Khả Hân, phải làm thế nào em mới có thể
chấp nhận anh? Em đâu có biết rằng, sự xuất
hiện của em đã làm đảo lộn mọi thứ, bao gồm cả
tương lai của anh và Đình Phong.”