căn hộ của Nhật Dương, Khả Hân đồng thời phải
đón nhận thêm nhiều tin tức xấu ập đến với mình.
Do những lùm xùm với giới báo chí nên cô bị
Húy ư cách làm gương mặt đại diện cho ứng
đựng DFD.
Mặc dù Nhật Dương đã gắng sức phân trần
rằng cô bị oan nhưng phía nhà tài trợ vấn không.
chấp nhận.
Vì chuyện này suýt chút nữa anh đòi rút tên
mình khỏi dự án. Cô phải khuyên bảo mấy lần
anh mới chịu nguôi ngoai.
Tuy trong lòng cảm thấy vô cùng mất mát
nhưng Khả Hân tự an ủi bản thân, dù sao cô vẫn
còn công việc là giáo viên dạy học ở trường Hi
Vọng. Sắp tới ngày khai giảng nên cô có thể trở
lại làm việc.
Đáng tiếc, chỉ một cú điện thoại của bà
Phương hiệu trưởng làm sự mong đợi này tan
thành mây khói.
Khả Hân nhớ như in giọng nói hốt hoảng của
bà Phương khi thông báo rằng, có ai đó đã tổ
cáo việc cô không có bằng cấp sư phạm lên phía
Bộ giáo dục nên đoàn thanh tra đã ra quyết định
yêu cầu bà hủy hợp đồng với cô.
Cho dù bà đã làm đủ mọi cách để thay đổi
quyết định đó nhưng hoàn toàn vô ích, công văn
đã xuống tận trường nên bà đành bất lực.
Mọi sóng gió bỗng ập đến chỉ trong vài ngày
khiến cho tỉnh thần của Khả Hân trở nên kiệt
quệ. Cô gầy rộc đi, nhưng vẫn xinh đẹp đến nao.
lòng, chẳng qua vẻ đẹp ốm yếu ấy khiến Nhật
Dương đau lòng vô cùng.
Anh chăm chút cho Khả Hân từng li từng tý,
nhiều khi không kiểm chế được tình cảm mà
ngầm bộc lộ ra với cô. Chỉ tiếc là Khả Hân quá
mệt mỏi hoặc cố tình tỏ ra không hiểu nên anh
đành ngậm ngùi thu lại.
Nhờ sự chiếu cố tận tình của Nhật Dương,
Khả Hân dần dần khỏe lại và tỉnh thần cũng tốt
hơn nhiều.
Cô quyết định làm một bữa cơm thịnh soạn
để cảm ơn Nhật Dương trước khi rời khỏi đây để
tới ngôi nhà nhỏ mà anh đã giúp cô thuê.
Ngay từ sớm, Khả Hân qua siêu thị để lựa
chọn nguyên vật liệu tươi ngon nhất. Sau khi về.
nhà, cô liền bắt tay vào làm những món ăn mà
Dương ưa thích.
ầm bạn với anh cũng khá lâu nên Khả Hân
cũng tương đối hiểu biết sở thích của anh. Chính
vì thế, trên bàn ăn lập tức xuất hiện các món ăn
thơm ngon và được bày biện cực kỳ đẹp mắt.
Khi đang dở tay làm món ăn cuối cùng, Khả
Hân bỗng nghe thấy tiếng chuông cửa vang lên.
Liếc nhìn đồng hồ, hiện tại mới hơn 10 giờ
sáng, cô đoán hôm nay Nhật Dương về sớm.
Vui vẻ tháo tạp dể vắt lên chiếc giá treo đồ
gần đó, Khả Hân bước nhanh ra mở cửa.
Chẳng ngờ, người đàn ông đang đứng trước
mặt cô không phải là Nhật Dương mà lại là Đình Phong.
Thấy nụ cười trên môi Khả Hân vụt tắt, biểu
cảm sững sờ như không tin nổi, Đình Phong
cong môi chế nhạo dù trong lòng cảm thấy đắng chát.
“Sao vậy? Không phải người em đang chờ ,
nên tỏ ra khó chịu?”
Câu nói mang tính giễu cợt của Đình Phong
khiến khả Hân đột nhiên hoàn hồn. Cô lập tức
vươntay đóng sầm cửa lại.
Tuy nhiên, một bàn tay nhanh chóng túm
chặt lấy cảnh cửa đó và đẩy ra. Khả Hân mất đà.
nên loạng choạng lùi lại phía sau.
“Rầm”
Cánh cửa chợt mở bung ra và Đình Phong
sải bước đi vào. Anh liếc mắt một vòng khắp căn
phòng, dừng lại ở bàn ăn thịnh soạn còn đang
bốc hơi nghỉ ngút, cả người phát ra sát khí nồng đậm.
Đình Phong túm lấy cánh tay Khả Hân, chỉ
vào phía bàn ăn và hét lên:
“Em được lắm, dám tới đây ở chung với
Phạm Nhật Dương, còn đóng vai một người tình.
ngoan ngoãn nấu nướng chờ hắn về. Em có còn
xem tôi là chồng không?”
Cơn giận dữ lấn át lý trí nên Đình Phong
chợt quên mất rằng, anh và Khả Hân đã ly hôn
và hiện tại anh chỉ được tính là chồng cũ của cô.
Vì vậy, Khả Hân cảm thấy tức cười. Cô giằng
cánh tay ra khỏi bàn tay như gọng kìm của anh,
VỆ tiệt lạnh băng ra hiệu:
“Hình như anh nhớ nhầm, giữa tôi và anh
đâu còn liên quan gì nữa. Anh lấy tư cách gì mà
quát tháo trước mặt tôi?”
Những động tác dứt khoát không một chút
tình cảm của Khả Hân làm thân hình Đình Phong
cứng đờ.
Đúng vậy, chính anh đã đề xuất ly hôn và
cũng đã ký vào đó. Anh dùng quyền gì mà hô to
gọi nhỏ trước mặt cô?
Nhìn vẻ mặt thống khổ của Đình Phong, Khả
Hân chỉ cảm thấy người đàn ông này thật kinh
tởm. Sau tất cả những điều anh đã làm mà anh
còn dám công khai tới tìm cô.
Lại còn dùng bộ dạng như tới để bắt gian vợ
mình. Quả thực là kẻ không biết xấu hổ.
“Khả Hân, cho dù chúng ta đã kết thúc,
nhưng không có nghĩa là em có thể tới đây ở
chung với Nhật Dương.”
Thái độ của Đình Phong đã dịu đi đôi chút
nhưng giọng nói vẫn chất chứa niềm oán giận.
Nghe anh nói vậy, Khả Hân tức giận đến nối
Bật Cười. Hít một hơi thật sâu để lấy lại bình tĩnh,
cô tiếp tục vươn tay ra hiệu:
“Tôi nói lần cuối cùng. Chúng ta đã không
còn liên quan đến nhau. Mời anh về cho.”
Đình Phong ngây người khi Khả Hân không
kiêng nể đuổi anh đi. Đôi mắt cô chẳng có một
chút độ ấm, lạnh lẽo nhìn anh như kẻ xa lạ.
“Khả Hân, theo tôi về” Khuôn mặt Đình
Phong trầm xuống, cắn răng đưa ra yêu cầu.
“Anh muốn mời tôi đến tham dự lễ đính hôn
của anh và Hoàng Ly sao?”
Bỗng nhiên, Khả Hân nở một nụ cười rất
rạng rỡ. Đến lúc này, Đình Phong mới nhận ra cô
mảnh khảnh hơn trước rất nhiều.
“Em gầy”
Đình Phong phớt lờ câu nói mỉa mai của Khả
Hân, vươn tay muốn chạm vào má cô nhưng đã
bị Khả Hân gạt phắt di.
“Thu hồi vẻ quan tâm dối trá của anh lại. Kể
từ khi anh mở cuộc họp báo kia thì tôi đã không
còn Ẩn tưởng bất kỳ điều gì mà anh nói nữa.”
“Đình Phong, anh thực sự khiến tôi cảm thấy,
ghê tờm. Chính anh đã lựa chọn từ bỏ tôi, từ bỏ
lời hứa của mình. Vậy mà bây giờ anh còn không
biết xấu hổ chạy tới đây chỉ trích tôi.”
“Khả Hân, anh…”
“Anh câm miệng lại, lập tức cút trở về với vị
hôn thê xinh đẹp của anh di.”
Những động tác tay thoăn thoắt hiện ra
trước mắt Đình Phong. Lần đầu tiên anh mới biết
cô cũng có thể nói ra những lời tàn nhẫn khiến
anh đau như vậy.
“Khả Hân, theo anh về, anh sẽ giải thích tất
cả mọi chuyện với em.”
“Không về, có chết tôi cũng không đi theo anh.”
“Em đừng ép anh.”
Đến lúc này, Đình Phong đã không thể chịu
đựng nổi nữa. Cô muốn oán hận, chỉ trích hay
hận anh cũng được, nhưng anh quyết phải đem Cô đi:
Chỉ cần nghĩ đến việc mấy ngày nay cô và
Nhật Dương quấn quít bên nhau là anh đã nổi
điên đến mức muốn giết người
Không ngờ, Nhật Dương dám che dấu Khả
Hân tại nhà riêng của cậu ta nhưng lại nói với
anh là không biết tung tích của cô.
Phạm Nhật Dương, cậu được lắm. Từ giờ trở
đi, cậu và tôi chính thức không đội trời chung.
Trong lòng Đình Phong bùng lên ngọn lửa
hận thù. Ánh mắt nhìn Khả Hân cũng càng lạnh.
“Em đề đồ đạc ở đâu, trong phòng ngủ của hẳn sao?”
Đình Phong xổng xộc chạy vào một căn
phòng, lục tung tủ quần áo. Khi không tìm được
bất kỳ dấu vết nào của Khả Hân, anh mới thở
phào nhẹ nhõm. May mắn là cô vẫn còn biết điều
khi ở căn phòng bên cạnh.
“Anh bị điên à, tôi đã nói anh lập tức cút khỏi đây.”
khả Hân chạy vào phòng đúng lúc thấy Đình
Phong lục lọi đồ đạc của Nhật Dương, cô tức
đến phát run, ra hiệu cũng sai sót vài chỗ.
Đình Phong chậm rãi bước đến trước mặt
Khả Hân, nhíu mày nhìn cô từ đầu đến chân rồi
bất thình lình mở miệng hỏi.
“Em và hắn ta đã ngủ với nhau chưa?”
Khả Hân cảm thấy sét đánh ngang tai. Thân
hình cô lảo đảo, phải chống tay vào chiếc bàn
bên cạnh mới có thể đứng vững.
Đôi môi Khả Hân trở nên trắng bệch không
một chút huyết sắc. Lồng ngực giống như bị ai
bóp nghẹt khiến cô không thể thờ được.
Cô vừa nghe thấy điều gì? Đình Phong nghỉ
ngờ cô có quan hệ mờ ám với Nhật Dương đến
mức hỏi trắng ra như vậy.
Bốp.’
Khả Hân dùng hết sức bình sinh để quăng
vào mặt Đình Phong một cái tát. Cảm giác nóng
rát nơi bàn tay làm cô chợt nhận ra hành động to
tát của mình.
Nhưng Khả Hân không sợ cũng không hối
hận bởi Đình Phong xứng đáng nhận được điều
này.
Không khí bỗng trở nên hết sức căng thẳng.
Đình Phong trừng mắt nhìn cô gái vừa vung tay.
đánh mình.
Thực ra, ngay khi thốt lên lời nói đó anh
cũng đã hối hận ngay lập tức. Là do cơn ghen
tuông trong lòng anh quấy phá nên mới nhất thời
lỡ lời. Chẳng qua, anh chưa kịp giải thích đã bị
Khả Hân ném cho một cái tát nảy lửa.
Sự kiêu ngạo bỗng chốc bị xúc phạm, cả
người Đình Phong phát ra một luồng khí thế cực
kỳ nguy hiểm.
Anh không quan tâm đến biểu hiện bị tổn
thương của Khả Hân, giơ cao tay và nói:
“Là chính em ép tôi.”
Khả Hân nhắm mắt chờ đợi bàn tay to giáng
xuống. Tuy nhiên, cảm giác cuối cùng mà cô nhớ
được chỉ là cơn đau nhói ở phía sau gáy.
Ôm thân hình mềm oặt của Khả Hân vào
lòng, Đình Phong khẽ thì thầm vào tai cô:
“Cả đời này em cũng đừng mong chạy thoát
khỏi tôi. Cho dù phải nhốt em lại, tôi cũng quyết
không buông tay em ra lần nữa.”