ở khu vực B, chính là nơi mà cô gái này tham gia.
Tuy nhiên, do khu vực A cũng tổ chức sự kiện
nên thỉnh thoảng tôi có đảo qua đó hỗ trợ một chút.”
“Trước lúc sự bên khu B diễn ra, cô gái
này có tò mò hỏi tôi về sự kiện ở khu vực A là gì.
Lúc đó, tôi có hứa là sẽ qua đó hỏi xem rồi báo lại.
Những lời kể đầu tiên của Đinh Văn Quý.
khiến Khả Hân hết sức kinh ngạc. Cô vội vàng ra
hiệu bảo dừng lại.
“Anh đang nói gì vậy? Trước bữa tiệc tôi
chưa từng gặp hay nói chuyện với anh. Mặt
khác, chính anh đã bảo trông thấy một đứa bé
bốn tuổi đi lạc, nhờ tôi đến giúp.”
Khả Hân vừa mấp máy môi, vừa ra hiệu, biểu
hiện như muốn khóc tới nơi. Chuyện gì đang xảy
ra thế này, tại sao lời kể của hắn ta lại thay đổi?
“Không, làm gì có đứa bé nào. Sau khi tìm
hiểu thông tin cụ thể, tôi trở về báo cho cô là
bên đó đang diễn ra sự kiện tổ chức ba mươi
năm ngày cưới của ông bà chủ tập đoàn Kings.”
“Cô đã sửng sốt đến nỗi còn làm rơi cả đồ
ăn, sau đó túm lấy tay tôi và yêu cầu tôi dẫn cô
qua đó càng nhanh càng tốt.”
Vè mặt của hẳn vô cùng thành thực, giống
như đang kể lại chuyện đã xảy ra. Nhưng chỉ có
Khả Hân biết rằng kẻ này đang nói dối.
Nhật Dương cũng đã nhận ra điều gì đó
không đúng. Lời nói của Đinh Văn Quý hoàn toàn
khác so với lời kể của Khả Hân.
Bống nhiên, anh tái mặt. Không xong, bọn
họ trúng kế.
Đang muốn mở miệng phản biện lại điều hắn
nói thì bị Đình Phong ngăn cản. Nhật Dương
thiểu điều tức chết khi nghe anh ta nói:
“Tiếp tục kể:”
“Vâng, tôi bèn dẫn cô ấy đi men theo đường
bộ nối liền giữa hai dãy nhà mà chỉ có nhân viên.
khách sạn mới được sử dụng. Cô ấy hỏi tôi rất
nhiều điều về buổi lễ đó, bộ dạng cáu kỉnh khiến
tôi hơi ngạc nhiên nhưng không quá để ý:“
“Thế rồi tôi vô tình kể cho cô ấy nghe là
mình trông thấy một đôi trai gái có ngoại hình rất
đẹp sánh vai đi chào hỏi khách khứa. Nam hình
như là tổng giám đốc của tập đoàn, còn nữ là
nghệ sĩ múa nổi tiếng.”
“Đến lúc này, cô gái tỏ ra giận dữ hơn, còn
không thèm cảm ơn tôi đã dẫn đường mà nhanh
chóng mở cửa bước vào. Chuyện sau đó thế nào,
tôi cũng không biết nữa.”
Đinh Văn Quý kết thúc câu chuyện cũng là
lúc thân hình Khả Hân ngã xuống.
Cô không ngờ sự việc lại diễn biến theo
hướng này. Lời kể của hắn ta chẳng khác nào
chứng minh rằng, cô cố tình chạy sang bữa tiệc
kỷ niệm để gây chuyện với Hoàng Ly. Trùng khớp.
với chuyện hai người sau đó xô xát và cô đẩy
Hoàng Ly ngã xuống.
“Anh nói dối.”
Nhật Dương chạy đến trước mặt Đình Văn
Quý, túm cổ áo hẳn nhấc lên làm hắn kêu oai oái
vì hoảng sợ.
“Nói, rốt cuộc ai đã thuê anh bịa ra những
lời này để vu oan cho cô ấy?”
“Không… tôi… tôi… chỉ nói sự… sự thật thôi mà”
Hắn lắp bắp giải thích. Vẻ nhu nhược hèn
kém khiến lời nói của hắn càng trở nên có tính
thuyết phục. Một kẻ râu ria như vậy thường
không thể tự bịa ra một lời nói dối hoàn hảo như thế được.
Nhật Dương nhớ đến vẻ tò mò của Khả Hân
lúc mới đến đây, hoàn toàn phù hợp với lý do mà
Đinh Văn Quý đưa ra, nhưng anh biết chắc Khả
Hân vô tội.
Ánh mắt lóe lên một tia tàn nhẫn, Nhật
Dương vung tay quăng mạnh Đỉnh Văn Quý
xuống đất làm hắn ngã sõng soài:
“Tôi hỏi lại một lần nữa, ai thuê anh? Một là
nói ra sự thật, hai là tôi sẽ cho anh biết hậu quả
của việc nói dối tôi.”
Tên Quý co rúm lại, vẻ mặt nhắn nhó khốn
khổ. Hắn vẫn lắc đầu nguầy nguậy và lên tiếng
khẳng định.
“Tôi đâu có quen cô này, tại sao phải nói
dối? Vậy anh muốn tôi nói gì, tôi sẽ nói theo lời
anh. Chỉ mong anh bỏ qua cho tôi. Gia đình tôi
khó khăn, trên còn mẹ giá, dưới còn vợ con nheo
nhóc, tôi không thể mất việc ở đây được.”
“Đủ rồi.”
Đình Phong không thể tiếp tục nhìn Nhật
Dương ép cung người khác được nữa. Sự thất
vọng đối với Khả Hân càng dâng lên mãnh liệt.
Mọi thứ đều giống như anh suy đoán. Chính
cô trong cơn giận dữ nên ra tay với Hoàng Ly.
Hiện tại chỉ mong khi Hoàng Ly tỉnh dậy, có thể
không truy cứu chuyện này.
Tất cả biểu cảm của Đình Phong bị Khả Hân
thu vào trong mắt. Bỗng nhiên, cô phá lên cười,
nhưng đồng thời lệ cũng tuôn rơi.
Chưa bao giờ cô cảm thấy bản thân lâm vào.
tình cảnh trớ trêu như ngày hôm nay. Bị kẻ khác
vu oan giá họa, bị đánh đập tàn nhẫn, bị chồng
nghỉ ngờ. Tất cả mọi thứ xảy ra chỉ trong nháy mắt.
“Trong bữa tiệc có rất nhiều khách khứa,
chắc chắn phải có ai quay đó lại hoặc nhìn thấy
vụ việc chứ?”
Người giám sát camera cảm thấy Khả Hân
rất đáng thương, nên nhíu mày đưa ra ý kiến.
Ngay lập tức anh ta bị quản lý của mình tát vào đầu.
“Ngu ngốc, phần sảnh tầng 2 đó tương đối
rộng lại chỉ có một lối cầu thang đi xuống và một
cánh cửa phía sau. Hai cô gái đứng trên đó thì
những người ở dưới rất khó trông thấy hành
động của hai người.”
“Hơn nữa, bữa tiệc kỷ niệm ngày cưới này
có quy định không cho phép khách mời quay.
phim chụp ảnh trong đó. Chỉ có đội ngũ phóng
viên được tác nghiệp để lấy tin độc quyền.”
“Đáng tiếc là họ chỉ lấy tin ở nửa đầu diễn ra
lễ khai mạc, còn phần sau lúc buổi tiệc diễn ra
thì tất cả đều đã trờ về.
Nhật Dương cũng đoán ra được chuyện này:
nên ngay từ đầu không nhắc đến. Sự kiện của
các tập đoàn lớn hầu hết đều có một quy trình
thực hiện rất nghiêm ngặt.
Tình thế của Khả Hân lúc này thật sự lâm
vào cục diện bế tắc. Bản thân anh cũng không
biết nên làm thế nào để giúp cô.
Ông Kiên thở dài, bước tới trước mặt Khả
Hân, nhìn cô bằng ánh mắt ẩn chứa nhiều cảm
xúc, sau đó lên tiếng:
“Cô còn điểu gì muốn nói không? Dù sao
việc cũng đã xảy ra, truy cứu trách nhiệm đến
cùng thì con gái tôi cũng không bình phục lại
ngay được. Tôi chỉ cần cô đứng trước mặt nó để
nhận lỗi và cầu xin tha thứ. Niệm tình cô mất lí trí
trong một phút ghen tuông vì hiểu lầm, có lẽ
Hoàng Ly sẽ chấp nhận tha thứ cho cô.
Khả Hân gạt nước mắt, đứng thẳng dậy đối
diện với ông Kiên, môi mấp máy từng chữ:
“Cháu không đẩy ngã Hoàng Ly, là tự cô ấy
bày ra chuyện này.”
“Cô…
Ông Kiên trừng mắt chỉ vào mặt Khả Hân,
tức giận tới không thốt lên câu hoàn chỉnh. Đến
lúc này mà cô ta vẫn còn bao biện cho bản thân.
Thật sự quá trơ trãn và độc ác rồi.
Nếu Khả Hân đã khăng khăng một mực như
thế, ông cũng không cần cảm thông gì cho cô ta nữa.
“Khả Hân, chú Kiên đã nói thế tức là sẽ
không truy cứu trách nhiệm của em nếu như em
chịu cầu xin Hoàng Ly tha thứ. Chỉ cần em…
Đình Phong lên tiếng để làm dịu lại cơn thịnh
nộ của ông Kiên và khuyên bảo Khả Hân. Việc
anh có thể làm lúc này là bảo vệ Khả Hân tránh
khỏi chuyện dính dáng đến pháp luật.
Một khi gia đình Hoàng Ly muốn đâm đơn
kiện cô về tội cố ý gây thương tích hay nặng hơn
là mưu sát thì sẽ không thể cứu vấn được nữa.
Khả Hân nhếch môi cười, ánh mắt lạnh lùng
nhìn Đình Phong.
“Em vô tội.”
Chỉ ba chữ đơn giản nhưng đã thể hiện
quyết tâm sâu sắc của Khả Hân. Cô sẽ không vì
bất cứ điều gì mà thay đổi sự thật, cho dù có
phải trả giá đắt đến nhường nào.
“Đình Phong, chỉ dựa vào lời nói một phía
của hắn ta mà đã vội định tội Khả Hân, anh
không thấy như thể là bất công với vợ mình à?”
Đến lúc này, chỉ có duy nhất một mình Nhật
Dương vẫn kiên quyết đứng ra bào chữa cho Khả
Hân.
Nhưng Khả Hân đã ra hiệu cho anh ngừng
lại. Tấm lòng của anh, cô nhận. Tuy nhiên, cô
không muốn tiếp tục lôi kéo anh vào chuyện này.
“Anh Nhật Dương, đừng nói nữa. Cảm ơn
anh vì đã tin em, như vậy là đủ rồi.”
“Khả Hân, anh…”
Lời nói bình thản của Khả Hân làm Nhật
Dương có chút bất an. Cô càng bộc lộ sự kiên
cường, anh càng cảm thấy đau xót. Người con
gái này đã phải chịu quá nhiều bất hạnh rồi
Đình Phong quan sát hai người đối diện, rất
muốn mắng chửi họ, nhất là Khả Hân. Tại sao cô.
không chịu hiểu rằng anh cũng đang làm mọi
cách để che chở cho cô. Cô gây ra tội lỗi lớn,
việc xin lỗi không phải là điều hiển nhiên sao?
Đúng lúc anh muốn mở miệng tiếp tục
khuyên nhủ Khả Hân thì điện thoại của ông Kiên
vang lên. Sau khi nghe xong, ông vui sướng
ngẩng lên thông báo với tất cả mọi người.
“Hoàng Ly đã tỉnh lai.”