Nhật Dương đang đứng, đằng sau hắn ta là một
cô gái trông cực kỳ bốc lửa.
Cô ta thấy Thanh Sơn nhìn chằm chằm Khả
Hân, tưởng rằng hắn bị vẻ bể ngoài xinh đẹp của
Khả Hân mê hoặc nên tỏ ra khó chịu:
“Honey, anh bảo đưa em tới đây mua đồ mà,
mau giúp em chọn mấy bộ đi.”
Vừa nói, cô ta vừa kéo Thanh Sơn ra chỗ
khác, còn không quên trừng mắt lườm Khả Hân.
“Anh nói chuyện với người quen một chút
Bé cưng tự mình chọn đi, muốn mua bao nhiêu
cũng được.”
Thanh Sơn nhéo bàn tay của cô bồ xinh đẹp,
hào phóng mở miệng làm cô ta vui sướng kiếng
chân hôn lên má hắn một cái rõ kêu.
“Yêu honey nhất.“ Nói xong, cô nàng hớn hở
bắt đầu công cuộc càn quét cửa hàng.
Lúc này chỉ còn lại ba người. Thanh Sơn
quay về phía Khả Hân và Nhật Dương, khóe
miệng kéo lên thành một đường cong.
“Em dâu, bất ngờ ghê! Nhìn từ xa anh lại
tưởng cặp tình nhân nào chứ, hóa ra lại là em.”
Khả Hân chưa kịp hoàn hồn vì Thanh Sơn
đột ngột xuất hiện ở đây nên vẫn ngây ra như.
phỗng. Thấy vậy, Thanh Sơn tiếp tục mở miệng
châm chọc:
“Sao thế? Bị bắt gian tại trận nên không nói
được gì à? Hay là…”
“Này anh.”
Nhật Dương đột ngột cắt đứt lời nói của
Thanh Sơn. Bộ dạng người này không kém,
nhưng vừa nói chuyện đã sặc mùi thuốc súng.
Hơn nữa, hắn ta còn đang vu khống anh và Khả
Hân, điều này khiến anh không thể chịu nổi.
“Tôi là bạn của cô ấy, đề nghị anh nói năng
cho cẩn thận.”
“Hừ, trông thấy vợ của bạn thân đang tình
tứ với một người đàn ông khác, cậu thấy tôi nên
cư xử thế nào?”
“Lo chuyện bao đồng.”
Nhật Dương lạnh lùng phản bác. Nếu anh
đoán không lầm thì người nay có mối quan hệ
mật thiết với Đình Phong.
“Ổ, cám ơn, vừa hay thằng Sơn này thích
nhất lo chuyện bao đồng.”
Thanh Sơn vuốt mái tóc xịt keo bóng lộn,
cười hì hì nói nhưng ánh mắt nhìn Nhật Dương
lạnh như băng.
Khỏi cần hỏi tên hắn cũng đoán được đây là
ai. Chắc chắn là cậu chủ nhỏ của tập đoàn Thiên
Thành. Kẻ có sở thích tằng tịu với chị dâu và hiện
tại muốn cắm cho bạn thân hắn một cặp sừng
nho nhỏ.
Không khí giữa hai người đàn ông rất
nề. Khả Hân chợt tỉnh táo lại. Cô mau mải viết vài
dòng để giải thích với Thanh Sơn. Nếu để
chuyện này tới tai Đình Phong thì hậu quả sẽ rất
nghiêm trọng.
“Đây là bạn em, anh Nhật Dương. Anh đừng
hiểu lầm, hôm nay tụi em có việc nên cùng ra
ngoài với nhau.”
“Chỉ vậy sao?”
Thanh Sơn ngờ vực nhìn hai người, trong
lòng âm thầm phì nhổ. Bạn bè gì mà thân mật tới
mức đi mua sắm cùng nhau, chưa kể giữa thanh
thiên bạch nhật còn liếc mắt đưa tình, coi hắn là
thằng ngu chắc.
Khả Hân cũng đoán được Thanh Sơn đang
nghĩ gì. Cô thở dài một hơi, quyết định mặc kệ
hắn ta. Dù sao giữa cô và Nhật Dương trong
sạch nên không có gì phải sợ hết. Cùng lắm thì
tối nay cô về khai thật với Đình Phong luôn.
Nói thêm vài câu xã giao với Thanh Sơn, Khả
Hân và Nhật Dương ra về. Vẻ mặt của Nhật
Dương không biểu lộ bất kỳ cảm xúc gì nên Khả
Hân hơi lo lắng.
“Anh Nhật Dương, đừng để ý đến những lời
anh ta nói.”
Nhận ra được Khả Hân quan tâm đến mình,
Nhật Dương nở một nụ cười trấn an cô.
“Anh không để ý, chỉ sợ làm ảnh hưởng đến
em thôi. Với tính cách bá đạo của Đình Phong,
anh sợ là…”
Khả Hân vội vàng lắc đầu, cô ra hiệu với anh:
“Chuyện này em sẽ giải quyết. Cám ơn anh
đã giúp em rất nhiều. Em thật may mắn khi có
một người bạn tốt như anh.”
“Khả Hân, thật ra anh…”
Ngay lúc Nhật Dương không kiểm chế nổi
cảm xúc nữa và muốn thổ lộ tình cảm với Khả
Hân thì tiếng còi xe inh ỏi vang lên làm cô không
nghe được anh nói gì.
Đến khi Khả Hân tò mò hỏi lại thì Nhật
Dương đành ảo não lắc đầu. Có lẽ anh nên chọn
một dịp thích hợp hơn để nói với cô điều này.
Đình Phong vừa kết thúc buổi họp căng
thằng vào buổi chiểu. Anh ngả lưng lên chiếc
ghể xoay hiện đại, bóp trán suy nghĩ về những
vấn đề cần giải quyết.
“Cốc, cốc, cốc.”
Nghe thấy tiếng gõ cửa, Đình Phong hơi
nhăn mặt. Anh thực sự rất muốn nghỉ ngơi
nhưng đáng tiếc là điều kiện không cho phép.
Điều chỉnh lại tư thế ngồi, Đình Phong mở
miệng nói:
“Vào đi.”
Vốn dĩ, anh cho rằng đó là Phan Thành
nhưng không ngờ người xuất hiện lại là Hoàng Ly.
“Em có làm phiền anh không?”
Chất giọng trong trẻo của Hoàng Ly khiến
thân thể Đình Phong hơi cứng lại. Anh chợt nhớ
những lần cô đột nhiên xuất hiện ở phòng làm
việc của anh, hí hửng chạy tới thủ thỉ câu nói này
kèm theo một chiếc hôn vang dội.
“Không phiền, sao em lại tới đây?”
Đình Phong nhanh chóng hoàn hồn. Anh
cảm thấy ngạc nhiên khi Hoàng Ly chủ động đến
vấn đề cần giải quyết.
“Cốc, cốc, cốc.”
Nghe thấy tiếng gõ cửa, Đình Phong hơi
nhăn mặt. Anh thực sự rất muốn nghỉ ngơi
nhưng đáng tiếc là điều kiện không cho phép.
Điều chỉnh lại tư thế ngồi, Đình Phong mở
miệng nói:
“Vào đi”
Vốn dĩ, anh cho rằng đó là Phan Thành
nhưng không ngờ người xuất hiện lại là Hoàng Ly.
“Em có làm phiền anh không?”
Chất giọng trong trẻo của Hoàng Ly khiến
thân thể Đình Phong hơi cứng lại. Anh chợt nhớ
những lần cô đột nhiên xuất hiện ở phòng làm
việc của anh, hí hửng chạy tới thủ thỉ câu nói này
kèm theo một chiếc hôn vang dội.
“Không phiền, sao em lại tới đây?”
Đình Phong nhanh chóng hoàn hồn. Anh
cảm thấy ngạc nhiên khi Hoàng Ly chủ động đến
vẫn có thể làm bạn đúng không?”
Đến lúc này, Hoàng Ly bắt đầu nói chuyện
một cách nghiêm túc. Dù đang mỉm cười nhưng
ánh mắt xinh đẹp lại chất chứa nỗi u buồn làm
trái tim Đình Phong như bị nhéo một cái.
Anh vội vàng đứng dậy, bước tới ngồi đối
diện với Hoàng Ly, nhanh chóng đáp lời:
“Phải, chúng ta là bạn, hoan nghênh em trở
thành gương mặt đại diện của Kings. Thời gian
sắp tới vất vả cho em rồi.”
Đình Phong lịch sự vươn tay ra như một thói
quen. Chợt nhận ra người đang ngồi trước mặt là
ai, anh ảo não định thu tay về.
“Đây là trách nhiệm của em, hợp tác vui vẻ.”
Hoàng Ly nhanh như chớp nắm lấy bàn tay
của Đình Phong. Ngay khi chạm vào, trong lòng
cô lập tức dâng lên một cơn sóng mãnh liệt.
Người đàn ông này là của cô. Quá khứ, hiện
tại hay tương lai đều là như vậy. Cho dù phải
dùng những thủ đoạn bỉ ổi nhất cô cũng quyết
cướp lại Đình Phong cho bằng được.
Đình Phong chú ý. Anh lập tức dò hỏi:
“Có chuyện gì không ổn à?”“
Hoàng Ly lắc đầu. Ngẫm nghĩ một lát, cô
mới dè dặt nói:
“Anh có thể giúp em chuyển lời xin lỗi đến
Khả Hân không?”
“Tại sao phải xin lỗi cô ấy?” Đình Phong hết
sức ngạc nhiên vì câu nói của Hoàng Ly.
“Trưa nay em và đứa em họ đi ăn với nhau,
tình cờ gặp Khả Hân trong nhà hàng. Vì có chút
hiểu lầm nên Hương Linh có hơi to tiếng với cô
ấy.
“Lúc đó em rất hoảng hốt nên sợ Khả Hân
không nghe rõ lời xin lỗi. Em thực sự không cố ý”
“Em nhìn thấy Khả Hân đi một mình hay đi
với ai?”
Đình Phong chưa vội quan tâm đến vấn đề
tại sao Khả Hân và Hương Linh lại có mâu thuẫn.
Điều anh để ý là chuyện vợ mình có mặt ở nhà
bàng lúc đó. Anh muốn biết cô đang ở đó cùng
người nào.
“Em… em… nhìn không rõ.“
Hoàng Ly có chút ấp úng, lảng tránh ánh
mắt sắc bén của Đình Phong. Cô vội vàng bước
nhanh ra cửa, nhưng đã bị một bàn tay kéo lại.
“Không cần giấu, nói đi, rốt cuộc em đã thấy ai?”
Giọng nói của Đình Phong tràn ngập sự
nguy hiểm. Thái độ của Hoàng Ly làm dấy lên sự
nghỉ ngờ trong lòng anh. Chẳng lẽ…
Việc bị Đình Phong kéo lại truy hỏi nằm
trong dự tính của Hoàng Ly nhưng vẫn khiến cô
cảm thấy khó chịu. Điều này chứng minh anh
thực sự để ý người phụ nữ kia.
“Là người đàn ông em đã gặp hôm đưa bé
Bin vào viện thăm Khả Hân, hình như anh ta tên
là Phạm Nhật Dương:
Câu trả lời của Hoàng Ly chứng minh suy
đoán trong lòng Đình Phong. Hai nắm tay anh
cuộn tròn thành nắm đẩm, biểu hiện bình tĩnh
đến đáng sợ.
Theo đuổi vợ cảm}. Ìng 103:…m ngòi ly gián
“Phong, anh đừng hiểu lầm. Em nghĩ Khả
Hân chỉ tình cờ…”
“Đủ rồi, cám ơn em.”
Đình Phong lập tức ngắt lời Hoàng Ly, sau
đó mở cửa giúp cô. Hoàng Ly hơi kinh ngạc vì
thái độ của Đình Phong không giống như cô
tưởng tượng.
Tuy nhiên, nghĩ đến việc đã thực hiện được
mục đích châm ngòi ly gián, Hoàng Ly vui vẻ ra
về. Để xem lần này Đình Phong còn có thể tin
tưởng Khả Hân được nữa không.