ngày không mấy vui vẻ khi mẹ chồng cô dẫn
người yêu cũ của Đình Phong tới nhà.
Không ngờ, sự xuất hiện của một vị khách
mới thực sự biến ngày hôm nay trở thành ký ức
tổi tệ nhất mà Khả Hân muốn quên di.
“Chị định để tôi đứng ngoài này nói chuyện
với chị sao?”
Ngọc Nhi khinh khinh nhắc nhở Khả Hân
đồng thời quan sát thật kỹ cô gái trước mặt.
Trước đây, cô cũng nhiều lần đánh giá Khả Hân
nhưng luôn nghĩ rằng, cô gái này tuyệt đối không
phải đối thủ của cô.
Đáng tiếc, cô quá chủ quan khinh địch.
Không ngờ Khả Hân có thể trong một thời gian
ngắn khiến Đình Phong từ hận chuyển thành
yêu. Điều này chứng minh, thủ đoạn của cô ta
không hề đơn giản.
Cô thật quá ngu ngốc khi cho rằng Khả Hân
là một người ngây thơ, vụng về.
Khả Hân bất đắc dĩ mở cửa mời Ngọc Nhi
DuđÐ \vào. Cô cảm thấy mỗi lần Ngọc Nhi đến
đây đều không yên ổn. Đặc biệt là lần này, linh
tính mách bảo cô có chuyện cực kỳ nghiêm
trọng sắp xảy ra.
Nén sự bất an trong lòng, Khả Hân tự pha
trà mời Ngọc Nhi. Chị An vừa đi ra ngoài mua đồ
nên chắc chắn trong khoảng thời gian ngắn sẽ
không trở về. Do đó, cô và Ngọc Nhi có thể nói
chuyện một cách riêng tư.
“Chị có biết tôi vừa từ đâu về không?”
Ngọc Nhi vắt chéo chân, lưng tựa vào ghế
sopha, hắt cằm hỏi:
Khả Hân không thích thái độ kênh kiệu của
Ngọc Nhi chút nào nhưng cũng chỉ nhíu mày, gật
đầu tỏ vẻ cô biết.
“Chuyến công tác Tây Ban Nha của chúng
tôi diễn ra rất thành công. Bản thân tôi cũng giúp
Đình Phong ký được vài hợp đồng quan trọng.”
Ngọc Nhi nhấn nhá câu nói bằng giọng điệu
trầm bổng đồng thời quan sát biểu cảm của Khả
Hân. Đáng tiếc vẻ mặt của Khả Hân vẫn không
ngổi, bình tĩnh ngồi nghe cô nói.
Khóe miệng khẽ cong lên, Ngọc Nhi lại tiếp
tục:
“Chúng tôi còn cùng nhau tham dự nhiều
bữa tiệc và đi mua sắm. Anh Phong nghe lời tôi
nên mua cho bé Bin khá nhiều đồ chơi. Thậm
chí, tôi còn cùng anh ấy đi mua..
Nói đến đây, Ngọc Nhi đột nhiên dừng lại, cô
hơi cúi người về phía trước để vị trí của mình gần
với Khả Hân nhất.
Ngọc Nhi thì thầm vào tai Khả Hân mấy câu
và vui sướng quan sát sắc mặt Khả Hân biến đổi
trong nháy mắt.
Không phải tỏ ra chẳng thèm quan tâm sao.
Vậy thì cô muốn xem, sau khi nhận được “món
quà” đặc biệt của cô, Khả Hân còn có thể giữ nổi
vẻ bình tĩnh giả tạo đó không
Khả Hân cảm thấy lòng dạ sôi trào vì những
điều Ngọc Nhi nói. Cô hít một hơi sâu, cố gắng
lấy lại bình tĩnh soạn tin nhắn:
“Nếu cô đến đây chỉ để nói cho tôi biết mấy
ấiề›này thì thực sự không cần thiết. Cho dù
Đình Phong có làm như thế thì tôi cũng hiểu.
Cảm ơn cô đã giúp đỡ anh ấy. Không có chuyện
gì nữa, mời cô về cho.”
Thực sự Khả Hân đã mệt đến nỗi không
muốn tiếp tục quan tâm đến Ngọc Nhi. Dù cô ta
có muốn khoe khoang như thế nào đi chăng nữa
thì cũng chẳng thể thay đổi được một sự thật là
Đình Phong yêu Hoàng Ly chứ không phải cô ta
Xét về một khía cạnh nào đó thì cả cô và
Ngọc Nhi đều đáng thương như nhau, ảo tưởng
về một người mà vĩnh viễn không có khả năng
thuộc về bọn họ
Ngọc Nhi cau mày khó hiểu khi đột nhiên
cảm thấy ánh mắt kỳ lạ của Khả Hân, Cô đọc
được trong ánh mắt đó là sự thương hại.
Móng tay chợt siết vào thịt trong lòng bàn
tay, Ngọc Nhỉ nhớ đến đêm cô bị Đình Phong
nhục nhã. Anh cũng từng dùng ánh mắt như thế.
Có chăng chỉ là thêm sự cười nhạo và khinh
thường đối với cô.
Như giọt nước tràn ly, Ngọc Nhi giận dữ, cô
6Il3flg tách trà xuống sàn làm nó vỡ tan tành.
Chị ta có biết bản thân đang làm gì không?
Chị ta dám dùng ánh mắt đó để miệt thị cô
sao?
Khả Hân hoảng hốt nhìn đống mảnh sứ nát
vụn gần chân mình. Tự nhiên Ngọc Nhi phát điên
cái gì vậy?
“Chị được lắm, để tôi chống mắt lên xem
sau khi chị coi xong cái này. Chị còn có thể nhìn
tôi bằng kiểu đó được không nhé
Ngọc Nhi lập tức lục túi xách rút điện thoại
ra, làm vài thao tác gì trên đó và đưa cho Khả
Hân.
Khả Hân cảm thấy hấp chợt căng thằng, cô
liếc chiếc điện thoại trên tay Ngọc Nhi, lại nhìn
vẻ mặt ác độc hiếm có của cô ta, bàn tay run run
nhận lấy.
Trong điện thoại là một đoạn clip ngắn. Khả
Hân đoán có lẽ nó được quay ở trong phòng
khách sạn cao cấp nào đó dựa vào nội thất và
cách bài trí đặc biệt.
Bống nhiên, gương mặt cô biến đổi, đôi mắt
trùng lớn khi thấy hai nhân vật xuất hiện trong
clip đó. Không ai khác, chính là Đình Phong và
Ngọc Nhi
Ngọc Nhi mặc trên người bộ váy ngủ cực kỳ
quyến rũ, tươi cười bước về phía Đình Phong. Hai
người nói gì đó cô không thể nghe được. Sau đó,
Ngọc Nhi ôm lấy Đình Phong. Chiếc váy ngủ trên
người cô rơi xuống chân.
Những hình ảnh tiếp theo khiến Khả Hân lảo
đảo, bên cạnh vang lên giọng nói vui sướng của
Ngọc Nhi
“Nhìn thấy sao? Đó là Đình Phong, là chồng
chị đấy… ha… ha… ha.”
“Hình ảnh đẹp như vậy, tại sao chị lại không
tiếp tục thưởng thức. Xem đi, xem cho kỹ vào, để
thấy chúng tôi có một đêm sung sướng ra sao.”
“Đồ câm ngu ngốc. Chị tưởng mình có thể
độc chiếm được anh ấy ư? Nằm mộng giữa ban
ngày. Nếu không phải tôi thì anh ấy cũng sẽ có
người phụ nữ khác. Chị nghĩ anh ấy yêu chị à?
‘Yêu chị nhưng lại lên giường với tôi đấy”
Ngọc Nhi càng nói càng phấn khích. Khuôn
mặt Của cô đỏ rực, ngực phập phồng. Nhìn Khả
Hân đau khổ, trong lòng Ngọc Nhi dâng lên
khoái cảm trả thù mãnh liệt.
Đình Phong từ chối tình cảm của cô khiến cô
đau lòng muốn chết. Vậy thì cô sẽ dùng cách
của riêng mình để hành hạ lại người anh ta yêu.
Thân thể Khả Hân run rẩy dữ dội. Cô ném
chiếc điện thoại đó đi, lổng ngực trào lên một
cảm giác buồn nôn khiến cô vội vàng dùng tay
che miệng.
Vẻ mặt của Ngọc Nhi cũng biến đổi. Không
phải chị ta lại mang thai chứ?
Khoái cảm vì trả thù được Đình Phong và
Khả Hân bỗng thay thế bằng sự hoảng loạn.
Ngọc Nhi phát hiện hành động ngày hôm nay
thật sự là ngu xuẩn.
Nếu để Đình Phong biết….
Ngọc Nhi chợt rùng mình khi nhớ tới sát khí
trong mắt Đình Phong đêm hôm trước. Cô không.
dám tiếp tục suy nghĩ phản ứng của anh nếu biết
Cô tồi đây chọc Khả Hân và làm ảnh hưởng tới
cái tai trong bụng.
Ngọc Nhi không nghĩ xảy ra tình huống bất
ngờ này, cô chỉ muốn dùng đoạn clip cắt ghép
tinh vi ấy để làm Khả Hân ngột ngạt, khiến chị ta
cũng nếm trải cảm giác đau đớn xuyên tim giống
như cô.
Thấy sắc mặt Khả Hân trắng bệch như tờ
giấy, thân thể gục xuống đất nôn không ngừng.
Ngọc Nhi sợ hãi vội chạy lại nhặt chiếc điện thoại
rồi cầm túi xách nhanh chóng bỏ đi
Cô phải lập tức rời khỏi đây. Đúng rồi. Khả
Hân xảy ra chuyện không liên quan gì đến cô. Là
do sức chịu đựng của chị ta quá kém, chỉ nhìn
thấy hình ảnh thân mật của chồng mình với
người phụ nữ khác đã không chịu nổi.
Ngọc Nhi tự lầm bẩm động viên mình khi
băng qua khoảng sân rộng để ra cửa. Ngoài đó,
tài xế riêng của cô đã đợi sẵn.
Trong phòng khách lúc này chỉ còn lại một
mình Khả Hân. Cô nằm sõng soài trên mặt đất,
nước mắt bắt đầu rơi như mưa.
Ñhững hình ảnh vừa nhìn thấy khiến cô
Không thể chịu đựng nổi. Dẫu biết Đình Phong
không yêu cô, nhưng tận mắt chứng kiến cảnh
anh âu yếm người phụ nữ khác thì giống như tim
cô bị khoét ra vậy.
Vết thương vô hình nhưng đau đớn đến nỗi
Khả Hân muốn gục ngã. Một Hoàng Ly còn chưa
đủ, giờ lại thêm một Ngọc Nhi
Đình Phong. Tại sao anh lại tàn nhẫn đến
thế?
Khả Hân cảm thấy bản thân thật thảm hại.
Cô khóc rồi lại cười, cười rồi lại khóc, hai hành
động cứ tiếp diễn cho đến khi cô kiệt sức mới
dừng lại.
Khả Hân bỗng ngồi dậy, ánh mắt thất thần
nhìn ra bên ngoài. Cô có một cảm giác mãnh liệt
muốn thoát khỏi căn nhà tù túng này, nơi đã
giam cầm cô suốt bốn năm.
Nghĩ là làm, Khả Hân đứng dậy, bước đi như
người mất hồn. Thậm chí đến giày cũng không
thèm xỏ vào chân.
Êô di lang thang rất lâu, bước từng bước
€hậm rãi trên đôi chân trần, không quan tâm đến
những ánh mắt tò mò xen lẫn ngạc nhiên của
người đi đường.
Khả Hân cứ đi trong vô thức cho đến khi ở
ngã tư đường, một chiếc xe ô tô tải bất chợt lao
đến.
“Kitttttttttttttt“
Tiếng phanh gấp của xe khiến những người
xung quanh hoảng sợ, đồng thời họ cũng trông
thấy cảnh tượng một cô gái mặc váy màu xanh
ngã xuống đất.
“Không! Khả Hân…
Nhật Dương hét lên, vẻ mặt cắt không còn
chút máu. Anh mở cửa xe lao đến chỗ Khả Hân,
cảm thẩy đây là quãng đường đáng sợ nhất
trong cuộc đời mình.