CHƯƠNG 84: OAI CỦA MỘT KIẾM
Biệt thự Thiên Tâm!
Trịnh Bá Nghị đi thẳng một mạch đến nơi này.
Trông lão ta có vẻ rất thê thảm.
Chiêu Cầm Long Thủ của Trần Thuận không những bắt được lão ta, móng vuốt khổng lồ ấy suýt nữa còn bóp nát lão ta, cơ quan trong cơ thể lệch vị, xương cốt biến dạng, thất khiếu chảy máu!
Lão ta bị thương nặng nề!
Nếu như lão không sử dụng bảo vật thần bí ‘Thần Hành Phù’ vào giờ phút cuối cùng, lão ta sẽ khó mà tránh được cái chết!
Càng nghĩ Trịnh Bá Nghị càng sợ hãi.
Hôm nay không những không cứu được Trình Đông Dương mà suýt nữa lão ta đã phải chôn chung rồi, còn phải sử dụng một tấm ‘Thần Hành Phù!”
Chỉ có kẻ mạnh vượt qua thần cảnh mới có thể luyện chế Thần Hành Phù mà thôi, đây là thứ mà cường giả đạt đến thần cảnh trong nhà họ Trịnh ở thủ đô bọn họ để lại trước lúc rời khỏi.
Chỉ có hai tấm, hôm nay lão ta đã dùng hết một tấm, đến trái tim của lão ta cũng đang nhỏ máu.
Đây không phải là chuyện quan trọng nhất, chủ yếu là lão ta không cứu được Trịnh Đông Dương, gần như đã cắt đứt vận mệnh của nhà họ Trịnh trong mấy mươi năm tới.
“Trần Thuận, cho dù mi có là tông sư đỉnh cao đi chăng nữa, nhà họ Trịnh cũng sẽ khiến cho chết không có đất chôn thây!”
Ánh mắt Trịnh Bá Nghị hằn lên vẻ oán hận, lão ta nghiến răng nghiến lợi mà nói.
“Dù tôi có chết không có đất chôn thây hay không, nhưng ông chết là cái chắc rồi!”
Vào lúc này, đột nhiên có một giọng nói vang lên bên tai Trịnh Bá Nghị.
Cái gì?
Lông tơ trên người Trịnh Bá Nghị lập tức dựng đứng.
Rồi sau đó, lão ta cảm thấy dường như mình đã bị một khối vẫn thạch đập trúng vậy, cơ thể lại bay ngược ra ngoài một lần nữa.
Rơi vào trong biệt thự Thiên Tâm!
“Trần Thuận, sao, sao mi lại nhanh như thế…?” Trịnh Bá Nghị khó lòng tin tưởng nổi.
Lão ta sử dụng Thần Hành Phù đi được hơn một ngàn mét mà không ngừng nghỉ một chút nào, chạy thẳng hơn nửa ngày trời mới có thể thở phào nhẹ nhõm.
Trên suốt dọc đường, lão ta không hề cảm nhận được có người bám đuôi mình.
Nhưng vào lúc lão ta thở ra thì Trần Thuận chợt xuất hiện.
“Đông Dương?”
Vào lúc này, Trịnh Bá Nghị lại nhìn thấy Ma La đang cung kính đi theo sau Trần Thuận, lão ta thốt lên đầy kinh ngạc.
“Không đúng, đây không phải là Trịnh Đông Dương, mi đã làm gì nó rồi?”
Ánh mắt Trịnh Bá Nghị đong đầy vẻ sợ hãi.
Những phù văn đen thoáng hiện lên trong mắt Trịnh Đông Dương, trông hắn ta có vẻ kỳ dị vô cùng, ngoại trừ ngoại hình ra thì người trước mắt làm gì có nét nào giống với Trịnh Đông Dương.
“Đương nhiên là ban cho hắn ta vinh dự không gì sánh bằng rồi!” Trần Thuận cười lạnh.
Rồi quay đầu nhìn Ma La, hắn nói: “Đi đi, phế ông ta để tập luyện!”
Nghe thấy mệnh lệnh của hắn, Ma La lập tức đi về phía Trịnh Bá Nghị.
Mỗi một lúc đến gần, khí thế trên người Ma La một mãnh liệt hơn.
“Ai đấy?”
Vào lúc này, đội ngũ bảo vệ trong biệt thự Thiên Tâm chợt xuất hiện.
Thủ lĩnh của dàn bảo vệ lại là người tập võ trong giới võ đạo ở một thành phố nhỏ.
Hắn ta lập tức cảm nhận được sự mạnh mẽ của những người ở đây, vượt xa hắn ta nhiều, đội trưởng đội bảo vệ lập tức nói vào điện thoại vô tuyến.
“Kẻ giết người!”
Ma La lên tiếng, giọng nói của hắn ta hết sức lạnh lẽo và vô tình!
“Ai mà to gan thế, dám giết người trong biệt thự Thiên Tâm của tôi!”
Vào lúc này, đột nhiên có giọng nói hùng hồn cất lên.
Rồi một người đàn ông trung niên lướt qua vài lần, xuất hiện giữa sân.
“Ông, muốn cản tôi à?”
Ma La nhìn ông ta với gương mặt không chút cảm xúc, những phù văn đen trong mắt sáng bừng.
“Trịnh Đông Dương?”
Người đàn ông trung niên lập tức thốt lên một tiếng đầy kinh ngạc.
Ông ta chính là chủ nhân của biệt thự Thiên Tâm, Quách Hoành Viễn, có thực lực chuẩn tông sư đỉnh cao, trong vòng ba năm nữa chắc chắc sẽ thành tông sư.
Những chuyện xảy ra trên con đường xuống Nam khiêu chiến của Trịnh Đông Dương, ông ta đều thấu tỏ.
Vào lúc này, ông ta cũng chú ý đến còn một người khác, ấy chính là Trịnh Bá Nghị!
“Ông Trịnh!”
Quách Hoành Viễn lại kinh ngạc thốt lên một tiếng!
Kết quả của cuộc quyết đấu sinh tử ban nãy đã lan truyền khắp võ đạo, đương nhiên ông ta cũng biết Trịnh Đông Dương đã nhận Trần Thuận làm chủ nhân.
Nhưng mà, ông ta lại không ngờ rằng Trịnh Đông Dương lại theo Trần Thuận đuổi giết Trịnh Bá Nghị.
Quách Hoành Viễn cũng nhìn thấy Trần Thuận chắp tay mà đứng ở đằng xa, đồng tử của ông ta khẽ co rút, bây giờ tên tuổi của Trần Thuận vô cùng vang dội trong giới võ đạo. Ông ta biết rằng đây không phải là chuyện mà ông ta có thể giải quyết được.
“Anh Trịnh, không ngờ anh lại có ngày lâm vào tình cảnh thê thảm như thế, thật khiến cho tôi mở mang tầm mắt, ha ha ha!”
Vào lúc này, lại có tiếng nói vang lên.
Sau khi người nọ nói dứt lời, một ông lão có đầu tóc trắng xóa nhưng gương mặt trẻ trung xuất hiện bên cạnh Trịnh Đông Dương.
“Ba!”
Quách Hoành Viễn nhìn thấy người ấy, ông ta bèn cung kính chào hỏi.
“Anh Quách, lần này phải làm phiền anh rồi!”
Trịnh Bá Nghị phun ra một bụm máu rồi nhìn người ấy, lão ta cắn răng mà nói.
Trịnh Bá Nghị và Quách Thiên Uy là chỗ quen biết cũ, thực lực của Quách Thiên Uy không hề dưới cơ lão ta.
Huống hồ chi biệt thự Thiên Tâm còn có đại trận bảo vệ.
Đây là lý do vì sao Trịnh Bá Nghị lại đi thẳng một nước đến nơi này.
Lão ta lo lắng Trần Thuận đuổi theo, nếu như thật sự xảy ra chuyện thì ngoài ý muốn thì biệt thự Thiên Tâm có thể cứu mạng lão ta!
Chỉ cần đại trận bảo vệ trong biệt thự Thiên Tâm được khởi động, cho dù là lão ta cũng không có cách nào, Trần Thuận cũng chẳng phá nổi.
Cho dù nói giảm đi một vạn lần, Trần Thuận có thể phá trận thì hắn cũng không thể phá nổi trong thời gian ngắn.
Đến lúc đó, viện binh của nhà họ Trịnh từ thủ đô cũng sẽ đến kịp đây.
“Không thành vấn đề, dù gì đến lúc đó anh đừng trách tôi tham!” Quách Thiên Uy cười cười rồi nói.
Trịnh Bá Nghị lại phun ra một bụm máu, lão ta nói: “Tôi sẽ trả bất kỳ cái giá nào!”
Trần Thuận nhìn Quách Thiên Uy: “Chuyện ngày hôm nay không có liên quan gì đến ông cả, ông có chắc muốn nhúng tay vào vũng nước đục này hay không?”
Quách Thiên Uy nhìn Trần Thuận rồi nói: “Thiếu niên anh hùng, tuổi tác còn nhỏ như thế mà đã có thực lực khủng bố, sau này có hy vọng đột phá được thần cảnh, trở thành phúc phận của nước chúng ta! Cậu có thể đánh bại anh Trịnh, chắc hẳn tôi cũng không phải là đối thủ của cậu, hưng anh Trịnh từng có ân với tôi, tất nhiên tôi sẽ không trơ mắt nhìn hắn ta gặp nạn!”
“Nếu là thế thì đừng trách tôi!”
Trần Thuận người cười lạnh.
Người cản đường ta thì đều phải chết.
“Thế thì mời cậu bạn thử xem có thể phá được đại trận bảo vệ của tôi hay không!” Quách Thiên Uy vừa mới dứt lời, dường như có vài tầng bảo vệ vô hình được dựng lên trong căn biệt thự.
Quách Thiên Uy hết sức tự tin.
Đại trận bảo vệ này là trận pháp cổ, mười năm trước lão đã thu thập hết tài liệu mới xây dựng nên được.
Lão đã từng đích thân thử nghiệm, cho dù có hai ba tông sư thời kỳ sau cùng nhau ra tay thì cũng không thể phá được đại trận bảo vệ của lão.
Cho dù có là tông sư đỉnh cao đi chăng nữa, chắc chắn không thể phá được trong thời gian ngắn mà chỉ có thể mài mòn đại trận bảo vệ của lão từng chút từng chút một mà thôi.
Trần Thuận nhìn thấy đại trận bảo vệ, ánh mắt hắn thoáng có vẻ khinh miệt: “Kỹ xảo vặt vãnh!”
Nếu so với những trận pháp đỉnh cao trong vũ trụ, trận pháp này chỉ là kỹ xảo vặt vãnh mà thôi.
Huống hồ chi bản thân Trần Thuận còn là đại sư trận pháp nữa chứ.
Ba học trò của hắn đều là thiên tài trận pháp và tu luyện, bọn họ từng dựa vào sức mình mà vượt giới giết chết nhiều thiên tài trong vũ trụ, danh tiếng lừng lẫy trong thiên không!
Thân là thầy của bọn họ, Trần Thuận chỉ có thể mạnh mẽ hơn mà thôi!
Chỉ có điều, lần này Trần Thuận không định phá giải đại trận của lão.
Mà định sử dụng cách đơn giản và đầy bạo lực để phá nát đại trận bảo vệ.
Hắn muốn câu cá!
Giải quyết hết hậu họa nhà họ Trịnh trong thủ đô trong một lần!
“Nếu như cậu bạn cảm thấy đây chỉ là kỹ xảo vặt vãnh, thế thì mời cậu bạn thử xem sao!”
Đến Quách Thiên Uy cũng sầm mặt xuống ngay.
Có thể nói lão rất tán thưởng Trần Thuận, đồng thời luôn tỏ ra lịch sự với hắn, nếu như không vì cái ân của Trịnh Bá Nghị thì chắc chắn lão sẽ không muốn đối đầu với Trần Thuận.
Nhưng Trần Thuận lại kiêu ngạo vô cùng, khiến cho lão cảm thấy hơi khó chịu!
“Thế thì ông xem cho rõ đây!”
Trần Thuận lạnh lùng quát lớn.
Rồi sau đó, hắn sải chân đi từng bước lên không trung, đi giữa bầu trời vẫn giống hệt như đi trên mặt đất.
“Cậu ta muốn làm gì thế?”
Quách Hoành Viễn cảm thấy hơi ngạc nhiên.
“Chỉ là thằng hề nhảy nhót mà thôi!”
Trịnh Bá Nghị nhìn Trần Thuận với ánh mắt oán hận.
Vốn dĩ lão ta đã bước nửa bàn chân vào cảnh giới tông sư đỉnh cao, nhưng rồi lần này Trần Thuận lại làm tổn thương đến căn cơ của lão ta, cả đời này, lão ta đã vô duyên với tông sư đỉnh cao rồi!
Nhưng Trịnh Bá Nghị vừa nói thế, một bạt tai vô hình lập tức giáng vào mặt lão ta.
Chỉ nhìn thấy Trần Thuận đi giữa không trung.
Trong tay hắn chợt xuất hiện thanh kiếm sắc đen lòm!
Trần Thuận chống kiếm mà đứng.
Hắn lạnh lùng quát lên: “Hôm nay sẽ cho các người mở mang tầm mắt, để cho các người biết tôi sẽ phá trận như thế nào!”
Sau khi nói dứt lời, thanh kiếm sượt qua.
Nơi kiếm lướt qua sinh ra kiếm khí!
Những luồng kiếm khí đầy khí thế lập tức tấn công vào đại trận bảo vệ.
Cho dù cách tầng lớp đại trận bảo vệ, đám nguời Quách Thiên Uy cũng cảm nhận được oai phong của thế kiếm.
“Không xong rồi!”
Quách Thiên Uy lập tức thốt lên một tiếng đầy kinh hãi.
Chỉ nhìn thấy thanh kiếm ấy lướt qua.
Tầng bảo vệ bên ngoài cùng của đại trận bảo vệ lập tức rách ra!
“Tiếp tục!”
Trần Thuận lại vung kiếm, kiếm khí phóng ra.
Trong nháy mắt, tầng bảo vệ thứ hai đã bị rách!