Mục lục
Ma Đế truyền kỳ – Trần Thuận (full 346 chap) – Truyện tiên hiệp tác giả: Tôi không phải Z
Thiết lập
Thiết lập
Kích cỡ :
A-
18px
A+
Màu nền :
  • Màu nền:
  • Font chữ:
  • Chiều cao dòng:
  • Kích Cỡ Chữ:

CHƯƠNG 63: ĐI ĐẾN NHÀ HỌ THẨM

Ba ngày sau, Trần Thuận đến nhà họ Thẩm đúng như thời gian đã hẹn.

Hôm nay Trần Thuận không đi một mình, mà còn mang theo quỷ hợp hoan Ngụy Vô Tâm cùng với Gấu Xám.

Nhà họ Thẩm ở Giang Châu không giống với những gia đình quý tộc ở Giang Châu, thậm chí còn khác biệt hơn so với nhà họ Đoàn có truyền thống lâu đời.

Nhà họ Thẩm nằm trong thôn trang ở biên giới của Giang Châu.

Có tên là Thẩm gia thôn.

Nhìn từ phía xa, hoàn toàn không thể tưởng tượng nổi nơi này chính là nơi ở của một gia tộc có lịch sử lâu đời ở Giang Châu.

Nhưng sau khi đến gần thì mới phát hiện, ở Thẩm gia thôn có phong cảnh tuyệt đẹp, chim hót hoa nở, không khí trong lành, giống như là thiên đường.

Lúc Trần Thuận mới đến Thẩm gia thôn cũng cảm thấy rất kinh ngạc.

Kể từ lúc hắn trùng sinh đến nay, hắn vẫn luôn ở trong thành phố lớn xa hoa trụy lạc, bỗng nhiên nhìn thấy một nơi như thế, quả thật làm cho tâm trạng của hắn có cảm giác thoải mái.

Hắn có thể cảm nhận được linh khí của Thẩm gia thôn ở mức độ nồng nặc so với nơi ở của nhà họ Đoàn, quả thật mong manh hơn một chút.

Nhưng cũng chênh lệch không bao nhiêu, hơn nữa so với những nơi khác của Giang Châu thì lại càng nồng nặc hơn nhiều lần.

Chủ yếu là Trần Thuận thích khung cảnh của Thẩm gia thôn.

“Người đến từ đâu vậy?”

Lúc Trần Thuận đi đến cửa thôn của Thẩm gia thôn, ở cửa thôn có một người đàn ông khỏe mạnh, vẻ mặt nghiêm túc nhìn về phía Trần Thuận, trầm giọng hỏi.

“Trần Thuận đến từ Giang Châu.”

Trần Thuận đáp lời lại.

Đồng thời dường như Trần Thuận cảm nhận được một khí tức không bình thường.

“Hóa ra là cậu à.” Người đàn ông khỏe mạnh nhìn Trần Thuận, trên mặt xuất hiện một tia khinh miệt: “Bây giờ ngay cả chó mèo gì mà cũng dám đến khiêu chiến bọn tôi, nếu như cậu không sợ chết thì đi theo tôi.”

“Ngươi nói cái gì?” Gấu Xám nghe thấy người này cũng dám làm nhục Trần Thuận là mèo là chó, lúc này không nhịn được: “Có ngon thì ngươi nói lại lần nữa xem.”

Trong mắt của Gấu Xám có ngọn lửa giận đang cháy hừng hực.

Không nói gì lại có tư thế muốn đánh nhau.

Bây giờ Gấu Xám chính là một phần tử hiếu chiến, kể từ sau khi Trần Thuận tu luyện kim cương ma kinh cho anh ta, anh ta càng ngày càng háo thắng, động một chút liền lôi nắm đấm ra, thậm chí còn đánh nhau với quỷ hợp hoan một trận.

Tuy nhiên, sau khi tu luyện kim cương ma kinh thực lực đã vượt xa đến nỗi không thể so sánh với lúc trước, thậm chí Gấu Xám còn được gọi với danh xưng “Gấu Xám kim cương”, thân thể của anh ta mạnh chưa từng có, nhưng khi đối phó với quỷ hợp hoan Ngụy Vô Tâm thì đều vẫn bị đánh cho bầm dập.

Có điều Gấu Xám vẫn chưa từng cảm thấy nản lòng thoái chí vì bị bại dưới tay của quỷ hợp hoan Ngụy Vô Tâm, mỗi khi anh ta bị Ngụy Vô Tâm đánh cho một trận, lúc đó anh ta sẽ đi luyện thiết quyền một trận, tìm thêm tự tin, hăng hái tu luyện, sau đó lại đi khiêu chiến với Ngụy Vô Tâm.

Trần Thuận khoác tay áo, ra hiệu cho Gấu Xám bình tĩnh lại.

Lúc này Trần Thuận cũng không tức giận, ngược lại khóe miệng lộ ra một nụ cười hiếu chiến.

“Vậy thì phiền anh dẫn đường cho chúng tôi.” Trần Thuận nói.

Người đàn ông khỏe mạnh kia lườm Gấu Xám một chút, ánh mắt nhìn về phía Trần Thuận vẫn không có thiện cảm giống như lúc nãy, giọng nói lạnh lùng: “Đi theo tôi.”

Sau khi nói xong liền xoay người đi vào trong thôn.

Trần Thuận cũng bước chân đi theo.

“Chủ nhân, tôi vẫn luôn cảm thấy có chút không thích hợp, không phải có mai phục đó chứ?”

Kể từ lúc quỷ hợp hoan đến nơi này thì vẫn luôn im lặng, thẳng đến lúc này mới bỗng nhiên lên tiếng nói.

Trong ánh mắt của Trần Thuận nhìn về phía y có nhiều thêm một tia tán thành.

“Yên tâm đi, cho dù có mai phục thì chắc chắn cái đó cũng không nhằm vào chúng ta.” Trần Thuận thản nhiên nói.

Mặc dù là Trần Thuận cũng không để gia tộc có lịch sử hơn một trăm năm ở Giang Châu vào trong mắt, giống như gia thế của nhà họ Đoàn, nhà họ Thẩm ở Giang Châu, trong mắt của tất cả mọi người ở Giang Châu, nó vừa thần bí lại mạnh mẽ, là sự tồn tại không thể trêu chọc vào được.

Nhưng mà ở trong mắt của Trần Thuận chẳng qua cũng chỉ là một thứ tiện tay có thể diệt được mà thôi.

Nhưng cũng có đạo lý giống vậy, mặc dù Trần Thuận rất mạnh mẽ, nhưng mà nhà họ Thẩm cũng không biết được Trần Thuận có thủ đoạn thông thiên diệt địa như thế nào. Trong mắt của nhà họ Thẩm, Trần Thuận tất nhiên cũng chỉ là một sự tồn tại có thể diệt được dễ như trở bàn tay.

Căn bản không thể nào chuẩn bị mai phục hắn từ lâu.

Liên quan đến điểm này, Trần Thuận nhìn thấy rất rõ.

Nghe vậy, Ngụy Vô Tâm cũng không nói gì nữa.

Hơn nữa, Trần Thuận vừa mạnh lại vừa kinh khủng, y đã được nhìn thấy tận mắt.

Tông sư còn chưa ra tay, ai mà dám tranh giành.

Trần Thuận đi vào trong thôn theo người đàn ông khỏe mạnh đó.

Trên đường đi gặp được người của nhà họ Thẩm, ánh mắt nhìn về phía ba người Trần Thuận đều không có thiện chí.

Mang theo địch ý nồng đậm.

Trần Thuận nhếch miệng thành một đường cong, xem ra hắn đến đây là đúng lúc.

Không lâu sau, bọn họ theo chân của người đàn ông khỏe mạnh đi đến một nơi, trong giống như là nơi diễn võ đường ở trong thôn.

“Tứ thúc, Trần Thuận đến rồi.” Người đàn ông khỏe mạnh cung kính nói với một người đàn ông trung niên khoảng chừng bốn mươi tuổi đang ngồi trong diễn võ đường.

“Lại còn có can đảm đến đây, quả thật là muốn chết mà.”

Người đàn ông trung niên đó là Thẩm Chi Thu, trong gia đình ông ta xếp thứ tư.

Lúc nghe thấy được lời báo cáo, ông ta quay người nhìn về phía ba người Trần Thuận, trong mắt lóe lên một tia sát ý.

“Trong các người ai là Trần Thuận?” Thẩm Chi Thu nhìn về phía ba người Trần Thuận rồi hỏi.

Trần Thuận khẽ cười nói: “Là tôi.”

“Là cậu?” Thẩm Chi Thu hơi kinh ngạc, trong cảm nhận của ông ta, quỷ hợp hoan Ngụy Vô Tâm mặc toàn thân áo đen mới là người mạnh mẽ nhất, có lẽ thực lực cũng xêm xêm với ông ta.

Quả thật là Trần Thuận đứng giữa hai người bọn họ, dựa vào địa vị thân phận của hắn, ngược lại chắc chắn tối cao hơn.

“Tôi tin tưởng không có ai dám giả mạo tên của tôi.” Trần Thuận từ tốn nói, trong giọng nói bình thản nhưng lại có cảm giác miệt thị chúng sinh.

“Nếu là cậu, trên bức thư khiêu chiến có nhắc đến Bồi Nguyên Đan, nhưng có mang đến đây không?” Thẩm Chi Thu lại trầm giọng nói lần nữa.

Nếu như không phải Trần Thuận đã tuyên bố lần này khiêu chiến, đồng ý lấy ra ba viên Bồi Nguyên Đan để làm vật đặt cược, nếu như người nhà họ Thẩm có thể thắng được hắn thì hắn sẽ giao cho người nhà họ Thẩm ba viên Bồi Nguyên Đan, nếu không thì nhà họ Thẩm căn bản cũng sẽ không tiếp nhận lời khiêu chiến của hắn.

Là một gia đình dòng dõi với lịch sử cả thế kỷ, nếu như có một người tùy tiện muốn đến khiêu chiến thì liền khiêu chiến, vậy thì uy nghiêm của dòng họ ở đâu.

Nhưng cho dù là như vậy, khi Trần Thuận đưa đến thư khiêu chiến, nhà họ Thẩm vẫn cho rằng đây là một trong những gia đình quyền quý ở Giang Châu, đến đây để dò xét nhà họ Thẩm một lần trong thời khắc mấu chốt.

Cho nên, cho dù Trần Thuận là ai, chỉ cần dám đến đây, nhất định phải để cho Trần Thuận bỏ mạng tại Thẩm gia thôn, cho những gia đình quyền quý ngo ngoe muốn động ở Giang Châu một lời cảnh cáo, để cho bọn họ biết rằng tuyệt đối không cho phép bất kỳ người nào coi thường uy nghiêm của nhà họ Thẩm.

“Đương nhiên có.” Sau khi Trần Thuận nói xong, quỷ hợp hoan Ngụy Vô Tâm liền cất bước đi lên, lấy ra một cái bình nhỏ từ trong túi ném qua cho Thẩm Chi Thu.

Bồi Nguyên Đan là một thứ quý giá như vậy mà lại tùy ý ném qua như thế, không sợ bị người khác chiếm làm của riêng à?

Phải biết là ngay cả nhà họ Thẩm của bọn họ, Bồi Nguyên Đan càng ngày càng ít, đó chính là một trong những tài nguyên quan trọng nhất.

Thẩm Chi Thu nửa tin nửa ngờ tháo nắp bình ra, lập tức có mùi thơm của đan dược nhẹ nhàng bay thẳng vào mũi của ông ta.

Lập tức Thẩm Chi Thu cảm thấy ngây ngẩn cả người.

Sau đó hô hấp bắt đầu có chút dồn dập.

Ông ta nhanh chóng đổ đan dược trong cái bình nhỏ ra, để lên trên lòng bàn tay.

Sau khi nhìn thấy màu sắc của đan dược, hai mắt của Thẩm Chi Thu đều muốn trợn lòi ra.

Là thành viên của một gia tộc có lịch sử cả thế kỷ ở Giang Châu, ở trong nhà đã từng có tông sự, của cải của nhà họ Thẩm đương nhiên có rất nhiều, cho dù là đang được quý giá hiếm giống như là Bồi Nguyên Đan nhà họ Thẩm cũng có được một chút. Là một nhân vật thiên tài của nhà họ Thẩm, Thẩm Chi Thu cũng đã dùng qua vài viên Bồi Nguyên Đan, bồi nguyên đúng chất có thể giúp tăng thể lực, góp phần cho việc tu luyện võ thuật càng thâm hậu hơn.

Viên Bồi Nguyên Đan mà ông ta đã từng dùng đã làm một viên Bồi Nguyên Đan có phẩm chất cực kỳ tốt.

Nhưng mà ba viên của Trần Thuận đưa cho Thẩm Chi Thu, vừa quan sát liền có thể cảm giác được ba viên Bồi Nguyên Đan này quả thật còn có tác dụng hơn nhiều so với viên mà ông ta đã sử dụng, phẩm chất cao hơn không chỉ một cấp bậc.

Tuyệt đối có thể gọi là hàng cực phẩm.

Đan dược có phẩm chất như thế này, cho dù trong giới võ đạo đó cũng là một vật cực kỳ hiếm thấy, cho dù nhà họ Thẩm của bọn họ chính là gia tộc có lịch sử cả thế kỷ ở Giang Châu, thực lực cường đại, bọn họ cũng chưa từng có tư cách lấy được Bồi Nguyên Đan có phẩm chất này, mấy thứ này dường như đều được đặt bởi các gia đình siêu giàu có ở Thượng Kinh.

Trần Thuận này là người có xuất thân trong gia đình quyền quý ở Giang Châu, sao lại có thể lập tức lấy ra ba viên mà lại có bộ dạng không thèm để ý chút nào.

Giờ phút này, ánh mắt của Thẩm Chi Thu nhìn về phía Trần Thuận đã hơi thay đổi.

Hô hấp trở nên gấp rút.

Ba viên Bồi Nguyên Đang này, nhà họ Thẩm của bọn họ chắc chắn phải có được.

Chỉ cần có được ba viên Bồi Nguyên Đan cực phẩm này, nhà họ Thẩm sẽ có thêm ba cao thủ trong giới võ đạo dường như là chuyện chắc chắc như đinh đóng cột.

Nếu như được dùng Bồi Nguyên Đan cực phẩm này để sức mạnh vững chắc, sau này có tấn công chuẩn tông sư và tông sư thì tỉ lệ thành công sẽ cao hơn một chút.

Danh Sách Chương:

Bạn đang đọc truyện trên website MeTruyenVip.com
BÌNH LUẬN THÀNH VIÊN
BÌNH LUẬN FACEBOOK