Cái gì?
Giấy nợ à?
Lục Phi Dương sửng sốt.
“Ba quả Xích Viêm Quả, ba bong Thiên Thanh Hoa…”
Trần Thuận liên tục đọc ra mười mấy loại tên thiên tài địa bảo, lúc này mới dừng lại.
Trán Lục Phi Dương và Lục Thiên Thủ đổ mồ hôi lạnh.
Cho dù Lục Phi Dương là con cháu trực hệ của gia tộc ẩn thế Viêm Hạ, nhưng trong đó có vài loại nguyên liệu mà anh ta thậm chí còn chưa nghe nói qua.
Cho dù là những thứ từng nghe nói qua cũng vô giá, thậm chí còn có thứ là bảo vật trấn tộc của nhà họ Lục.
Cho dù anh ta là truyền nhân trực hệ, nhà họ Lục cũng không thể lấy ra thứ như thế được. Cho dù là ông anh biến thái của anh ta cũng không có tư cách nhìn thấy được.
Nhưng chính vì vậy, Lục Phi Dương trái lại thở phào nhẹ nhõm, đáp: “Không thành vấn đề!”
Không phải chỉ là một tờ giấy nợ thôi sao.
Cho dù là thứ tầm thường cũng không thể cho hắn, càng chưa nói tới những bảo vật quan trọng này.
Bây giờ, mạng sống quan trọng hơn.
Về sau, Trần Thuận dám tới cửa đòi nợ, vậy hắn sẽ không biết mình chết thế nào đâu.
Càng chưa nói tới, một khi Lục Phi Dương an toàn rời khỏi đây thì nhất định sẽ nghĩ cách trả thù Trần Thuận.
Sau khi nhận lời, Lục Phi Dương đã định tìm giấy bút để viết giấy nợ.
Trần Thuận lại lắc đầu: “Không cần giấy bút.”
Trần Thuận nói dứt lời giơ tay phải ra, một ngón tay điểm tới, Chỉ Tẩu Long Xà theo đầu ngón tay Trần Thuận lướt qua không trung, không ngờ đột nhiên xuất hiện một số chữ.
Chính là những nguyên liệu và số lượng mà Trần Thuận mới nói.
Sau khi viết xong, Trần Thuận lại vung ngón tay lên, những chữ phía trên kia lập tức giống như từng ký hiệu phát ra ánh sáng khát máu, ma quái lạ thường làm người ta không rét mà run.
“Qua đây, nhỏ một giọt máu lên phía trên này!”
Trần Thuận nhìn về phía Lục Phi Dương nói.
Lục Phi Dương nhìn những chữ xuất hiện trên không trung này mà trong lòng có chút sợ hãi.
Cho dù anh ta chưa từng gặp qua loại thủ đoạn này của Trần Thuận, nhưng là con cháu trực hệ của Lộc Cốc, cho dù gã là kẻ không nên thân nhưng vẫn có kiến thức kinh người.
Anh ta lập tức liên tưởng đến mấy chữ này là một khế ước thần hồn.
Theo lời đồn đại, một khi ký khế ước thần hồn này, nếu làm trái với khế ước sẽ bị trừng phạt rời hồn cắn tâm, cuối cùng thần hồn câu diệt.
Trần Thuận hắn làm sao có thể biết được cách này?
Bây giờ không phải trên đời chỉ có nhà họ Cảnh ở Vu Trại đang nghiên cứu mấy thứ này thôi sao?
Lục Phi Dương còn tưởng chỉ là một tờ giấy nợ bình thường, không ngờ Trần Thuận lại lấy cách này ra để ký giấy nợ.
Trong đầu anh ta lập tức như có mười ngàn con lạc đà Alpaca lao nhanh qua.
Giờ phút này, Lục Phi Dương quả thật hối hận muốn chết.
Ban đầu anh ta muốn tới đánh cướp của Trần Thuận, kết quả bây giờ ăn trộm gà không thành còn mất nắm gạo, bù cả bản thân mình vào trong đó.
Đều tại kẻ vô dụng Lục Thiên Thủ này, thậm chí ngay cả Trần Thuận cũng đánh không nổi. Trong thời gian ngắn, Lục Phi Dương cũng hận cả Lục Thiên Thủ.
Phụt!
Phía trên vai Lục Phi Dương lập tức có thêm một lỗ máu.
“A!”
Lục Phi Dương kêu lên thảm thiết, đau tới nhe răng trợn mắt.
“Còn dám do dự thì chặt một tay của anh!”
Trần Thuận lạnh lùng nói.
Lục Phi Dương không dám do dự nữa, lúc này đi lên phía trước và cắn răng lấy máu, rưng rưng nước mắt ký xuống phần giấy nợ không công bằng này!
Vừa ký giấy nợ xong, Lục Phi Dương lập tức cảm giác được trong cơ thể của mình hình như có thứ gì đó khác.
Thật giống như trong vô hình, trên linh hồn của mình bị bao phủ một tầng xiềng xích vậy.
Lục Phi Dương khóc không ra nước mắt.
Anh ta chỉ có thể hi vọng Trần Thuận còn trẻ tuổi, chỉ biết sơ qua về thứ này, nhà họ Cảnh ở Vu Trại có thể giải ra được cho anh ta.
Nếu không, anh ta lại chết chắc rồi!
Sau khi ép Lục Phi Dương ký giấy nợ, Trần Thuận lại tiếp tục đi bộ với Tống Thiên Hy về nhà.
Trong lòng Trần Thuận cũng không khỏi nghĩ, hi vọng gia tộc ẩn thế đừng làm cho hắn phải thất vọng đấy.
Trần Thuận lại có ý định lợi dụng gia tộc ẩn thế để tiến hành nghịch thiên, mạnh mẽ thay đổi thể chất của Tống Thiên Hy chủ ý.
…
…
Trần Thuận đánh với Miyamoto Takeshi một trận lại khiến cho giới võ đạo Viêm Hạ chấn động.
Theo đại năng nào đó tiết lộ, với thực lực của Miyamoto Takeshi mà xếp vào bảng Tông Sư của Viêm Hạ Tông Sư thì tất nhiên có thể tiến vào top 20.
Nhưng ở dưới tay của Trần Thuận lại thậm chí không đỡ nổi một kiếm, điều này đã xác nhận sự khủng khiếp của Trần Thuận.
Video Trần Thuận dùng kiếm chém Miyamoto Takeshi được truyền trong giới võ đạo, các Tông Sư đều nghiên cứu một kiếm kia của Trần Thuận.
Mà ở trong thế giới người bình thường, một đoạn video Miyamoto Takeshi cầu xin tha thứ đã gây sốt trên toàn mạng.
Trong thời gian ngắn, bất kể là trong thế giới người bình thường hay trong giới võ đạo, tên của Trần Thuận như sấm bên tai, vang vọng khắp Viêm Hạ.
Sau khi Miyamoto Takeshi thấy được những video được truyền trên mạng thì hận tới nghiến răng nghiến lợi.
Đồng thời, sắc mặt gã cũng đặc biệt tái nhợt.
Tay phải đã đứt, tâm cảnh bị hao tổn.
Thực lực của gã trực tiếp từ Tông Sư đỉnh phong có hy vọng đạt được nửa bước Thần Cảnh rơi xuống đến Tông Sư Sơ kỳ, đồng thời năng lực chiến đấu cũng giảm đi rất nhiều.
Sau khi Miyamoto Takeshi cầu xin tha thứ rồi thoát đi, gã lập tức lại ẩn nấp mà không dám quay về Nhật.
Gã biết, từ hôm nay trở đi, gã chính là kẻ có tội của Nhật.
Nhưng vì mạng sống, gã không thể không làm vậy.
Chỉ có ở lại Viêm Hạ thì sư phụ của gã mới không dám tùy ý tiến vào Viêm Hạ để ra tay thanh lý môn hộ.
Điều duy nhất cần phải đề phòng chính là đại sư huynh của gã, Sancho!
Nhưng trong lúc Miyamoto Takeshi nghĩ như vậy, chuẩn bị thay hình đổi dạng, tạm thời sống che giấu tên họ ở lại Viêm Hạ.
Phía sau gã bỗng nhiên có thêm một bóng người.
Cơ thể Miyamoto Takeshi lập tức cứng đờ, sắc mặt vô cùng tái nhợt.
“Miyamoto, cậu là đệ tử thân truyền của sư phụ, được chân truyền đao đạo của sư phụ lại thua cường giả khác. Cậu có thể thua cũng có thể chết trận không sao cả, duy nhất chỉ có không thể cầu xin tha thứ, càng không nên làm sỉ nhục võ đạo của nước mình để cầu giữ được mạng sống. Điều này là nỗi sỉ nhục với đất nước, cũng là sỉ nhục sư phụ.”
“Nể tình sư huynh đệ một thời gian, cậu… tự sát đi!”
“Tôi sẽ thay cậu, thay sư phụ, thay nước Nhật rửa sạch nỗi nhục này!”
Nghe được giọng nói từ phía sau vọng đến, hồn Miyamoto Takeshi cũng muốn bay ra ngoài.
“Sư… Sư huynh…”
Miyamoto Takeshi xoay người, nhìn bóng dáng vạm vỡ phía sau, giọng nói run rẩy.
Chuyện gã lo lắng nhất đã xảy ra.
Sư phụ của gã chính là Thần Cảnh nên không thể tùy tiện vào Viêm Hạ, nhưng Sancho sư huynh của gã là cường giả nửa bước Thần Cảnh lại không bị hạn chế như vậy.
Miyamoto Takeshi đang nghĩ xem phải làm thế nào để trốn tránh Sancho, lại không ngờ Sancho tới nhanh như vậy.
“Cậu… tự sát đi!”
Sancho nhìn về phía Miyamoto, trong ánh mắt lạnh lùng vô tình.
“Sư huynh, tôi không muốn chết, cầu xin sư huynh bỏ qua cho tôi đi!”
“Sư huynh cứ coi như tôi đã chết rồi, từ nay về sau, tôi sẽ không xuất hiện nữa!”
“Tôi biết tội lỗi mà tôi phạm phải là không thể tha thứ…”
Miyamoto Takeshi nói đến đây, bỗng nhiên đánh ra một quyền, một quyền này đánh ra tất cả lực lượng trong cơ thể gã.
Sau đó, gã xoay người bỏ chạy.
Gã biết, Sancho căn bản không thể nào tha cho gã được.
Nhưng Sancho căn bản không trốn không tránh, mặc cho một quyền này của gã đánh lên trên người.
Trong ánh mắt càng thêm thất vọng.
Thấy bóng dáng Miyamoto Takeshi xoay người chạy trốn, Sancho cũng không đuổi theo.
Thanh đao trong tay được rút ra khỏi vỏ rồi lại thu đao vào vỏ!
Trong chớp mắt, Miyamoto Takeshi đã chạy trốn được gần hai mươi mét chợt dừng lại, sau đó ngây người rồi ngã xuống đất.
“Tôi để cho cậu được chết ở dưới cây đao này, lại để lại cho cậu được toàn thây cũng xem như nể tình cậu từng gọi tôi là mấy tiếng sư huynh.”
Sancho nói rồi đi tới, nhấc thi thể của Miyamoto Takeshi lên giống như xách con gà con, sau đó lại biến mất tại chỗ.
…
…
Buổi tối, ở nhà họ Tống.
Khi biết Trần Thuận đại triển thần uy, đánh cho Miyamoto Takeshi thất hại thảm bại, nâng cao uy danh của Viêm Hạ.
Mẹ vợ Tần Phượng Kiều xuống bếp làm một bàn ăn thịnh soạn, gọi Trần Thuận và Tống Thiên Hy về.
“Thuận nhi, hôm nay con đã làm cho Viêm Hạ chúng ta được tăng thêm mặt mũi một lần, làm tốt lắm!”
Tống Kiến Nguyên cao hứng nhất từ trước tới nay.
Tần Phượng Kiều cũng vui vẻ ra mặt: “Những người bạn của mẹ hâm mộ mẹ muốn chết!”
Trần Thuận mỉm cười trả lời.
Việc này chỉ là chuyện nhỏ đối với hắn.
“Anh trai, anh thật sự quá lợi hại đi, Quả Quả cũng muốn trở nên lợi hại như vậy!” Quả Quả ngồi ở trong lòng Trần Thuận, chớp chớp mắt nói.
Trần Thuận quệt mũi nhỏ của cô bé và mỉm cười nói: “Tương lai Quả Quả sẽ càng lợi hại hơn.”
Là Không Linh Chi Thể, tương lai Quả Quả nhất định sẽ có danh tiếng chấn động vũ trụ.
Đương nhiên, cho tới bây giờ Trần Thuận còn chưa để cho Quả Quả tu luyện.
Sau khi dẫn Quả Quả về nhà, Tống Thiên Hy bận rộn công việc, bản thân Trần Thuận càng không có thời gian, đưa Quả Quả tới nhà ba mẹ vợ.
Sau khi Tống Kiến Nguyên và Tần Phượng Kiều thấy được Quả Quả cũng mềm lòng.
Trong thời gian này, hai người không làm gì, mỗi ngày đều vây quanh Quả Quả chuyển.
Có thể nói là nâng trong tay sợ ngã, ngậm trong miệng sợ tan.
Tần Phượng Kiều thấy Trần Thuận và Quả Quả thân thiết như vậy, Tống Thiên Hy cũng vô cùng yêu thích Quả Quả. Khi Trần Thuận không ở đây, ngày nào cô đều quay về chỗ bọn họ để tìm Quả Quả chơi.
Nhìn hai người lại nhìn bụng Tống Thiên Hy, bà yếu ớt nói: “Mẹ thấy hai con đều rất thích trẻ con, cũng không còn nhỏ tuổi nữa, đến lúc có một đứa rồi!”
Tống Kiến Nguyên ở bên cạnh cũng không ngừng gật đầu.
Tống Thùy Hạnh nghe tới đề tài này còn hưng phấn tới nhảy dựng lên: “Chị, nếu không tối nay hai người lại sinh một đứa đi!”