Mục lục
Ma Đế truyền kỳ – Trần Thuận (full 346 chap) – Truyện tiên hiệp tác giả: Tôi không phải Z
Thiết lập
Thiết lập
Kích cỡ :
A-
18px
A+
Màu nền :
  • Màu nền:
  • Font chữ:
  • Chiều cao dòng:
  • Kích Cỡ Chữ:

Ma Đế Truyền Kỳ CHƯƠNG 205: THẦN HẢI CẢNH

“Nói đi, các người có mong muốn gì? Chỉ cần tôi có thể làm được, sẽ cố gắng đáp ứng các người!”

Sau khi biết được chuyện ràng buộc của Thần Cảnh, Trần Thuận lại nhìn sang hai người Hạ Hầu Vân và Dung Thanh Từ.

Hắn quả thật không ngờ, hai người này vậy mà sẽ giúp hắn.

Tuy bọn họ giúp hay không, đối với Trần Thuận mà nói không có bất kỳ sự khác biệt nào.

Cũng mặc kệ bọn họ rốt cuộc có tính toán gì.

Nhưng nếu đã giúp, Trần Thuận tự nhiên cũng không tiếc thoả mãn một vài điều kiện của bọn họ.

Hạ Hầu Vân nghe thế, ngập ngừng một lát, sau đó nói: “Cậu Trần, tôi không có mong muốn gì khác, nhưng chỉ mong có thể đột phá sự trói buộc của Thần Cảnh…”

Nghe thế, Trần Thuận đã hiểu.

Thật ra bọn họ không nói, Trần Thuận cũng có thể đoán được.

“Có thể!”

Trần Thuận khẽ gật đầu.

Thấy Trần Thuận đồng ý, Hạ Hầu Vân và Dung Thanh Từ đều hơi ngây người.

Tuy bọn họ giúp Trần Thuận, nhưng bọn họ cũng không nghĩ Trần Thuận lại dễ dàng đồng ý như thế.

Ông tổ nhà họ Ti – Ti Đình Không lúc này cũng vui mừng.

Trần Thuận vậy mà thật sự có cách khiến người ta đột phá sự trói buộc của Thần Cảnh.

“Có điều, cái này phải để tôi thăm dò một phen con đường Thần Cảnh của ông trước đã!”

Trần Thuận nói tiếp.

Hắn cũng không phải quá rõ, sự trói buộc của Thần Cảnh này rốt cuộc là cái gì.

Cần phải nghiên cứu thêm đã.

Nhưng thân là chủ Ma giới, kiếp trước là người đứng đầu vũ trụ, hắn tự nhiên có tự tin này, có thể phá giải cái gọi là trói buộc này!

“Thăm dò con đường Thần Cảnh của bản thân?”

Hạ Hầu Vân có hơi ngây người.

Phải biết, mỗi người sau khi bước vào Thần Cảnh, con đường gần như đều không giống nhau.

Mỗi người đều có cảm ngộ của riêng mình, con đường của riêng mình.

Cái này chính là bí mật lớn nhất của tu luyện võ đạo.

Nếu như bị người khác thăm dò ra con đường Thần Cảnh của mình, từ đó tìm được điếm yếu, đối với chính mình, đó chính là chí mạng!

Điều này chính là đại kỵ!

Tuy nhiên, Trần Thuận lại nói ra như thế.

Sắc mặt của Hạ Hầu Vân bỗng thay đổi.

Dung Thanh Từ cũng không ngờ Trần Thuận lại nói như thế.

Trần Thuận liếc nhìn Hạ Hầu Vân, sau đó cũng không nhìn ông ta nữa.

Nếu như ông ta từ chối, Trần Thuận vừa hay cũng miễn được việc rồi.

Nhưng, sau vài cái hô hấp, Hạ Hầu Vân bỗng nói: “Ta nguyện để cậu Trần thăm dò!”

Sau khi nói xong, Hạ Hầu Vân bền mở thức hải của mình ra, đem con đường Thần Cảnh của mình lộ ra cho Trần Thuận xem.

Đương nhiên, cũng chỉ có để một mình Trần Thuận xem, bao gồm cả Dung Thanh Từ cũng không thể biết bí mật này.

Dung Thanh Từ thấy Hạ Hầu Vân đáp ứng, ngược lại không có quá bất ngờ.

Dù sao, bọn họ đều đã đi đến bước này rồi.

Trần Thuận nếu như muốn giết bọn họ căn bản không cần phí thời gian đi nghiên cứu điểm yếu trên con đường Thần Cảnh của bọn họ, phất tay một cái thì có thể trấn áp rồi.

Còn về sau?

Nếu như không thể đột phá sự trói buộc của Thần Cảnh thì lấy đâu sau này, vậy mãi mãi chỉ có thể sống ở dưới Trần Thuận.

Thấy con đường Thần Cảnh mà Hạ Hầu Vân cho lộ ra trước mặt mình.

Trần Thuận ngược lại cũng không có nói suông.

Một tia thần niệm bỗng chui vào trong thức hải của Hạ Hầu Vân.

Đột nhiên, một con đường rộng lớn xuất hiện ở trước Trần Thuận.

Trần Thuận không có dừng lại, trong nháy mắt, tia thần niệm này liền đi đến điểm cuối của con đường Thần Cảnh này của Hạ Hầu Vân.”

Tận cùng, là một màn sương mù!

Có hơi không nhìn rõ phía trước!

Nhưng thấp thoáng có thể thấy, đằng trước không xa hình như có một cảnh cửa, chặn con đường này lại.

Trần Thuận nhìn thấy cánh cửa này thì hơi nhếch môi.

Nháy mắt hiểu ra vấn đề rồi!

Hắn còn tưởng là đại năng nào có thủ đoạn thông thiên, dùng pháp thuật cấm kỵ gì đó cắt đứt con đường tu luyện của những võ giả ở trái đất nữa chứ.

Thì ra, chẳng qua là một Tiên Cấm chi môn!

Tiên Cấm chi môn không phải hư ảo, mà là pháp bảo thật sự tồn tại ở tu tiên giới của vũ trụ.

Phẩm cấp rất cao, gần tới đẳng cấp Thánh cấp.

Đã từng có một vị đại năng của công hội luyện thuật, đã luyện chế ra một lô, lưu truyền trong vũ trụ.

Không ngờ, ở trái đất vậy mà còn xuất hiện Tiên Cấm chi môn.

Còn bị sử dụng với mục đích như thế.

Tiên Cấm chi môn, mặc dù phẩm chất gần tới Thánh cấp, cũng là chí bảo không nhiều.

Có điều, ở trong mắt của Trần Thuận cũng không tính là đỉnh cấp.

Sau khi nhìn thấy Tiên Cấm chi môn, Trần Thuận lập tức hiểu ra.

Chỉ cần tìm được bản thể của Tiên Cấm chi môn này ở đâu, sau khi lấy Tiên Cấm chi môn, trên trái đất, cái gọi là sự trói buộc của Thần Cảnh tự nhiên sẽ biến mất.

Cho dù không tìm thấy Tiên Cấm chi môn, Trần Thuận một khi đột phá Thần Hải Cảnh, vậy cũng có thể giúp đám người Hạ Hầu Chi phá vỡ.

Cưỡng chế mở ra cánh cửa hư ảo này.

Nếu như bản thể, tu vi của Thần Hải Cảnh, vẫn thật sự không đủ.

Nhưng đây chỉ là một đạo hư ảnh chiếu xuống trái đất, làm mờ đi tất cả con đường Thần Cảnh của võ giả, Trần Thuận, tự nhiên có cách.

Sau khi hiểu ra, Trần Thuận bèn thu lại thần niệm!

“Cậu Trần có phát hiện gì không?”

Sau khi cảm nhận được thần niệm của Trần Thuận rời khỏi thức hải của mình, Hạ Hầu Vân lập tức hỏi.

Ông ta không có thúc giục Thần Cảnh đỉnh phong đi đến tận cùng, vì thế, còn chưa có nhìn thấy màn sương mù đó, nhìn thấy cánh cửa hư ảo ở cuối cùng.”

“Lý giải của các người không sai, tận cùng của con đường Thần Cảnh, có một cánh cửa phong bế con đường Thần Cảnh của các người lại, muốn đột phá sự trói buộc của Thần Cảnh, hướng tới Lục Địa Thần Tiên Cảnh thì phải mở được cánh cửa này, nhiều nhất nửa năm thì tôi có thể giải quyết được!”

Trần Thuận nhàn nhạt nói.

Thời gian nửa năm, hắn có lòng tin có thể vượt qua lôi kiếp, đột phá Thông Thiên Cảnh bước vào Thần Hải Cảnh.

Nghe thế, Hạ Hầu Vân mới đầu ngây ra, sau đó liền vui mừng như điên.

Trần Thuận không cần thiết phải nói dối.

Huống chi, đám người Xích Huyết Lão Quái đi đến cực hạn của Thần Cảnh đỉnh phong, quả thật cũng từng nói giống như, muốn đột phá Thần Cảnh đỉnh phong, vậy thì phải nghĩ cách mở cánh cửa chắn đường đó ra.

Mà đám người Xích Huyết Lão Quái, Tam Sinh Đạo Nhân đến Cung Tuyết Thần, mục đích duy nhất chính là tìm kiếm cách có thể mở cánh cửa đó, đột phá sự trói buộc của Thần Cảnh.

Không chỉ là Hạ Hầu Vân, chính cả Dung Thanh Từ, ông tổ nhà họ Ti, thậm chí Shakun còn chưa đến Thần Cảnh đỉnh phong, lúc này cũng cực kỳ kinh hỷ.

Cần đợi nửa năm, không cần gấp.

Đừng nói nửa năm, cho dù 5 năm, 10 năm, bọn họ cũng đợi.

Thọ nguyên của bọn họ vẫn đủ!

Chỉ cần có hy vọng, vậy là được rồi!

“Có điều, muốn mở Tiên Cấm chi môn chặn đường thì cần các người đem con đường Thần Cảnh đi đến tận cùng trước, tu luyện Thần Cảnh đỉnh phong đến cực hạn, như thế, tôi mới có thể giúp các người mở cửa!”

Trần Thuận giải thích lần nữa.

“Điều này là đương nhiên!”

Hạ Hầu Vân lập tức vui vẻ gật đầu.

Hôm nay không có chọn vây công Trần Thuận, mà chọn đứng về phía Trần Thuận, lựa chọn này tuyệt đối là lựa chọn chính xác nhất trong cuộc đời của ông ta!

Mà vào lúc này.

Lông mày của Trần Thuận bỗng nhíu lại.

Ánh mắt đột nhiên nhìn về phía cửa vào của Cung Tuyết Thần.

Mọi người thấy sắc mặt của Trần Thuận hơi thay đổi thì đầu tiên là hơi ngây ra, sau đó mặt mày cũng đại biến, sau đó, ánh mắt đều nhất loại dồn về cửa vào của Cung Tuyết Thần!

Trong tầm mắt của mọi người bỗng xuất hiện hai bóng người.

Một người mặc đồ đen một người mặc đồ trắng, hai bộ trang phục cổ đại!

Người đàn ông mặc đồ trắng vô cùng đẹp trai.

Người đàn ông mặc đồ đen, sắc mặt ổn trọng!

“Không ngờ, trái đất bây giờ vậy mà có người biết Tiên Cấm chi môn!”

Trong mắt của người đàn ông mặc đồ trắng lóe lên thần sắc yêu dị.

Vừa dứt lời, mọi người đều sửng sốt.

Sau đó, sắc mặt có hơi kinh hãi!

Đám người Hạ Hầu Vân từ trên người của hai người bọn họ cảm nhận được khí tức vô cùng khủng khiếp.

Loại cảm giác này chỉ có khi Trần Thuận lộ ra sát ý, bọn họ mới có thể cảm nhận được.

Trần Thuận khá có hứng thú nhìn hai người này.

“Trên Thần Cảnh?”

Trần Thuận khẽ lên tiếng.

Trần Thuận vừa dứt lời, trái tim của đám người Hạ Hầu Vân bỗng rơi lộp độp!

Trên trái đất, trừ Trần Thuận bây giờ ra, thực lực mạnh nhất cũng chỉ là cực hạn của Thần Cảnh đỉnh phong mà thôi.

Dù sao, mọi người đều lâm vào trói buộc của Thần Cảnh.

Nhưng, lời nói này của Trần Thuận là có ý gì?

Hai người này, lẽ nào đã đột phá sự trói buộc của Thần Cảnh rồi?

Sau đó, Trần Thuận lại lắc đầu, lần nữa lên tiếng: “Nhưng cũng không phải Thần Hải Cảnh!”

Hai người này tạo cho Trần Thuận một loại cảm giác trên Thông Thiên Cảnh, nhưng lại chưa phải Thần Hải Cảnh!

“Anh là ai, tại sao biết Thần Hải Cảnh?”

Lúc này, người đàn ông mặc đồ đen, mặt mày ngưng trọng nhìn sang Trần Thuận.

Thần Hải Cảnh, đó là phân chia cảnh giới của tu tiên giới.

Trên trái đất, luôn gọi là Lục Địa Thiên Thần Cảnh.

Mà người này, vậy mà biết tên gọi cảnh giới của Thần Hải Cảnh.

Danh Sách Chương:

Bạn đang đọc truyện trên website MeTruyenVip.com
BÌNH LUẬN THÀNH VIÊN
BÌNH LUẬN FACEBOOK