Mục lục
Ma Đế truyền kỳ – Trần Thuận (full 346 chap) – Truyện tiên hiệp tác giả: Tôi không phải Z
Thiết lập
Thiết lập
Kích cỡ :
A-
18px
A+
Màu nền :
  • Màu nền:
  • Font chữ:
  • Chiều cao dòng:
  • Kích Cỡ Chữ:

Ma Đế Truyền Kỳ CHƯƠNG 102: NƯỚC T CƯỜNG ĐẠI, LÒNG KÍNH TRỌNG

“Trần Thuận? Rác rưởi!” Miyamoto Takeshi cười lạnh nói, “Một thằng nhóc mới hai mươi tuổi, lại đứng thứ ba ở bảng tông sư, Viêm Hạ có nhiều tông sư như vậy, sống mấy trăm năm, giống như là sống trong bụng chó vậy!”

“Nếu thằng nhãi đó xuất hiện trước mặt tôi, tôi sẽ dùng một đao chém chết nó!”

Lần chế nhạo này của Miyamoto Takeshi, một lần nữa khiến sự căm ghét của mọi người đối với hắn kéo lên đỉnh điểm!

Lục Đình Đình chỉ hận tại sao mình không phải là tông sư võ đạo, nếu không cô ta nhất định phải lên đánh Miyamoto Takeshi đến nỗi tè ra quần.

Nhưng mà, cùng lúc đó, một tia nghi ngờ cũng quanh quẩn trong lòng bọn họ!

Trần Thuận?

Ngay cả những người bình thường cũng biết rõ người trong giới võ đạo, từ sau khi xuất hiện ở trên bảng xếp hạng tông sư, Trần Thuận cũng không còn tin tức gì nữa.

Mai danh ẩn tích!

“Ồ? Một đao chém chết sao?”

Đúng lúc này, có một giọng nói đột nhiên vang lên.

Không có thanh âm mạnh mẽ như sấm vang khắp nơi như của Miyamoto Takeshi.

Ngược lại giống như, vờn quanh tai mọi người, thanh âm không lớn, nhưng mọi người lại có thể nghe rõ ràng, khiến cho mọi người chấn động.

“Ai?”

Miyamoto Takeshi nghe thấy giọng nói này, trong mắt bỗng lóe lên vẻ u ám.

Toàn bộ bên trong hội trường, khí tức mạnh nhất mà ông ta cảm nhận được ở đây, chính là Địch Chính Thanh đứng ở hạng năm sáu ở bảng xếp hạng tông sư.

Có thể dùng được thuật truyền âm, rõ ràng là cực kỳ thông minh, cần phải khống chế nội lực chân nguyên, tinh vi đến cực điểm, hơn nữa có thể truyền đến cả hội trường, ông ta dám khẳng định, cho dù là Địch Chính Thanh cũng không làm được điều này.

Những người khác, cũng rối rít nhìn xung quanh, muốn xem xem người nào vừa nói.

“Tôi chính là người ông muốn một đao chém chết, Giang Châu Trần Thuận!”

Trần Thuận nhàn nhạt nói.

Sau đó, đứng dậy từ chỗ ngồi, đạp không khí đến.

Mỗi một bước đi xuống, giống như là có một làn sóng rung động trong không trung vậy.

Trần Thuận cứ như vậy đi từng bước từng bước về phía võ đài .

“Giang Châu Trần Thuận”, bốn chữ vừa nói ra, cả hội trường đều rơi vào im lặng!

Trong lúc nhất thời, không khí giống như đông cứng lại.

Tất cả mọi người không thể tin nhìn bóng người đang bay trên trời.

Trợn tròn hai mắt.

Đặc biệt là những người không ở trong giới võ đạo, hoặc chỉ là biết nhiều hơn người bình thường một chút, thấy có người đạp không khi đến, còn lợi hại hơn trong phim truyền hình, lập tức sôi trào.

“Trời ơi, thật đẹp trai!”

“Hắn chính là Trần Thuận sao? Sao có thể trẻ như vậy!”

“Trên người Hắn cũng không có đeo dây cáp, quá tuyệt!”

. . .

Bất kể là nam hay nữ, sau khi thấy Trần Thuận, hai mắt bọn họ đều sáng lên.

Chỉ có hai người là ngoại lệ!

Trong đôi mắt đẹp của Lâm Thu Oánh sáng rực, nhưng lại mang vẻ kinh ngạc nhiều hơn.

Mà Lục Đình Đình, chính là sững người, trong ánh mắt đều là không thể tưởng tượng nổi và khó tin.

“Sao lại là anh ta?”

“Ông trời đang trêu đùa mình sao?”

Lục Đình Đình dùng sức chớp mắt, giống như là gặp ma vậy.

Ngay cả người đẹp Lâm Thu Oánh cũng chớp mắt mấy cái, lúc này mới vui sướng kéo Lục Đình Đình nói: “Đình Đình, thật sự là anh ấy, cậu nhỉn xem, anh ấy chính là Trần Thuận mà cậu vừa mới nói. . . !”

“Không thể nào, tuyệt đối không thể nào!” Lục Đình Đình tức giận nói.

Ở trong tưởng tượng của cô ta, những tông sư kia, cho dù không phải là phong thái phi phàm, thì cũng là bộ dáng tiên phong đạo cốt.

Ngay cả những tông sư đã liên tiếp thua trận kia, ít nhất cũng giống như trong tưởng tượng của Lục Đình Đình, cho dù có khác, cũng không có khác quá nhiều.

Mà Trần Thuận, ở trong mắt Lục Đình Đình, nhìn không khác gì quân bán nước.

Cô ta không những cổ vũ tông sư Viêm Hạ, ngay cả tông sư Viêm Hạ bị sỉ nhục, võ đạo Viêm Hạ bị sỉ nhục, cô ta cũng vô cùng bình tĩnh, không có lộ ra vẻ mặt tức giận, thậm chí sau khi tông sư Viêm Hạ thua, còn lắc đầu.

Người như vậy, tại sao có thể là tông sư Viêm Hạ nổi tiếng chứ.

. . .

. . .

“Cậu chính là Trần Thuận?”

Miyamoto Takeshi thấy Trần Thuận đạp không đi đến, sau khi đến võ đài , trong mắt hơi ngưng trọng, nhưng cũng chỉ ngưng trọng một chút, sau đó vẫn là vẻ tự tin.

“Chẳng nhẽ còn có người dám giả mạo tôi sao?” Trần Thuận cười lạnh một tiếng.

“Tới đây cũng tốt, Địch Chính Thanh đứng ở hạng năm sáu ở bảng xếp hạng cũng không đủ sức thuyết phục, vậy thì biến người đứng thứ ba ở bảng xếp hạng tông sư, trở thành vong hồn dưới đao của tôi, lấy chứng minh võ đạo Viêm Hạ, chính là một lũ yếu đuối, không thể chịu được một đòn!” Miyamoto Takeshi cười như điên nói.

“Hôm nay, tôi có thể phá lệ cho cậu, cậu không cần phải đặt cược tài sản gì, mà vẫn có tư cách đấu với tôi!” Miyamoto Takeshi lại liếm môi, lộ nụ cười khát máu.

Trần Thuận lắc đầu: “Không cần phải phá lệ, bởi vì, tôi sẽ lấy tất cả chiến lợi phẩm của ông, cùng với Xích Viêm Quả!”

“Không cần phải thắng tôi, nếu ông có thể tiếp một chiêu này của tôi, thanh kiếm Luyện Ngục này, chính là thuộc về ông!” Trần Thuận vừa nói, đưa tay nắm không khí, một thanh trường kiếm đen như mực xuất hiện ở trong tay anh.

Miyamoto Takeshi sửng sốt, hoàn toàn không thấy rõ Trần Thuận làm kiểu gì mà có thể lôi một thanh kiếm từ không khí ra.

Mà ở dưới đài, ở khu vực chỗ ngồi của người bình thường.

Một bóng người nhỏ nhắn mặc âu phục màu trắng, trong hai mắt hiện lên một tia sáng: “Đây là?”

Nghĩ đến điều này, hô hấp của hắn bắt đầu dồn dập.

Nhưng rất nhanh, hắn khôi phục lại bình tĩnh.

Cực kỳ thích thú nhìn về võ đài .

“Nhóc con, hy vọng rằng thực lực của cậu có thể giống như khẩu khí của cậu, thanh kiếm này, tôi muốn, mạng của cậu, tôi cũng muốn!” Miyamoto Takeshi lạnh lùng nói.

Mặc dù ông ta tu luyện đao đạo.

Nhưng với nhãn lực của ông ta, sao có thể không nhìn ra được thanh kiếm đen thui này, phẩm cấp phi thường, có lẽ còn giá trị hơn thanh yêu đao trên tay ông ta.

. . .

“Trần tông sư, giết hắn, vì tông sư Viêm Hạ chúng ta trả thù!”

“Trần tiên sinh, nhất định phải dạy dỗ tên đó thật tốt, cho bọn họ biết sự lợi hại của Viêm Hạ chúng ta!”

“Tiểu ca ca, chờ anh thắng, em sẽ sinh khỉ con cho anh!”

Cả hội trường đều ầm ĩ.

Tống Thiên Hy ở dưới võ đài , một đôi mắt xinh đẹp, đang nhìn chằm chằm vào chồng mình.

Chồng mình thật đẹp trai!

Chồng mình thật lợi hại!

Nhưng mà, sau khi nghe xong câu muốn sinh khỉ con cho Trần Thuận, sắc mặt Tống Thiên Hy đen lại, cắn môi, trong lòng hừ một tiếng.

Nhìn về phía Trần Thuận, trong mắt mang theo vẻ sùng bái, lại mang theo vẻ u ám.

Đồng thời, trong lòng cũng quyết định, tối hôm nay, nhất định không thể để Trần Thuận đi nữa.

Chỉ có cô, mới có thể sinh con cho Trần Thuận!

Cô muốn để Trần Thuận biết được vợ của mình tốt đẹp như nào.

Nhất định không thể để Trần Thuận bị tên đê tiện lòe loẹt lừa gạt được.

. . .

Đối với mấy lời tự cao của Miyamoto Takeshi, Trần Thuận cũng không nổi nóng.

Sau đó chỉ nhàn nhạt nói: “Như ông nói, mấy người ở võ đạo Viêm Hạ không chịu được một đòn của ông, mặc dù sự thật là tôi không phải là người của võ đạo Viêm Hạ, nhưng tôi nguyện ý vì võ đạo Viêm Hạ mà chứng minh, ông, mới thật sự là rác rưởi.”

“Hôm nay, nhường ông ba chiêu, để ông cảm nhận được uy nghiêm của Viêm Hạ!”

Miyamoto Takeshi nghe xong, trên mặt hiện lên một tia tàn nhẫn: “Nếu cậu muốn tự tìm cái chết như vậy, vậy thì tôi sẽ thành toàn cho cậu!”

Dứt lời, Miyamoto Takeshi liên tục chém ba đao.

Ba đạo kiếm này, lại mang theo luồng khí ăn mòn.

Mỗi một đao, đều riêng biệt.

Nhưng mà, ba đạo kiếm này, lại hỗ trợ lẫn nhau.

Ngăn chặn tất cả đường lui của Trần Thuận.

Cho dù là né tránh, hay là chống cự, ba đạo kiếm mang theo ăn mòn cực mạnh sẽ đều chém ở trên người anh.

Chính là lúc này, sắc mặt tông sư ở dưới võ đài đều thay đổi lớn.

Ba đạo kiếm này, nhìn cũng không có gì khác với bình thường, nhưng lại chứa sức mạnh biến khóa vô cùng, uy lực lớn, còn mạnh hơn mấy đao mà Miyamoto Takeshi chém ra trước đây gấp mấy lần.

Huống hồ, cho dù cách xa như vậy, bọn họ cũng cảm nhận được khí tức ăn mòn này, khiến nội lực trong cơ thể bọn họ cũng run lên.

Trong nháy mắt, bọn họ cũng phản ứng lại, ba lưỡi kiếm này lại có thể ăn mòn ngoại lực và nội lực!

Cái này chẳng phải nói rằng không thể nào chống cự được sao?

Nhưng mà, ba đạo kiếm này còn có thể biến hóa, đây chính là không tránh được!

Những người ở dưới võ đài đều ồ lên.

Nhưng mà Trần Thuận vẫn đứng im tại chỗ, không có nhúc nhích tí gì.

“Hắn bị ngu sao?” Lục Đình Đình thấy một màn này, tức giận không ngừng dậm chân.

Lâm Thu Oánh ở bên cạnh, bởi vì không biết về võ đạo tí gì, cũng không biết ba đạo kiếm này lại khiến cho giới võ giả khiếp sợ, vì vậy, cô ta mới nghi ngờ mở miệng: “Có phải Trần Thuận không sợ hay không, vì dù không sợ nên cũng không cần phải tránh đúng chứ?”

Lục Đình Đình nghe xong, trong nháy mắt ngây người.

Có thể sao?

Cô ta vội vàng ngẩng đầu, nhìn về phía trên võ đài .

Chỉ thấy khỏe miệng Trần Thuận còn xuất hiện nụ cười châm chọc, căn bản không có nhúc nhích.

Ngoài thân cũng không ngưng tụ ra màng bảo vệ toàn thân như tông sư Địch Chính Thanh.

Miyamoto Takeshi thấy Trần Thuận, trước kia khi hắn ở Nhật Bản, cũng đã dùng chiêu này chém chết mấy tông sư không có nhúc nhích chút nào, nụ cười trên mặt Miyamoto Takeshi càng đậm hơn.

Đây không phải là sợ đến ngu người chứ?

Nhưng mà, một giây tiếp theo, tất cả biểu cảm của Miyamoto Takeshi đều cứng lại.

Ba đạo kiếm mang theo tính ăn mòn có thể chém chết bất kì tông sư nào, nhưng khi chém lên người Trần Thuận giống như là đá chìm đáy biển vậy.

Biến mất không còn chút tung tích nào.

Cũng không có xuất hiện gợn sóng nào.

“Sao có thể?”

Miyamoto Takeshi có thể cảm nhận được, Trần Thuận căn bản không bị thương, trong lòng hoảng sợ!

“Ba chiêu đã hết, bây giờ, đến lượt của tôi!”

“Miyamoto Takeshi, hôm nay, tôi sẽ cho ông biết thế nào là sức mạnh của Viêm Hạ, biết thế nào là sợ hãi!”

Trần Thuận hét lên.

Tay cầm Luyện ngục, một kiếm xuyên trời!

Danh Sách Chương:

Bạn đang đọc truyện trên website MeTruyenVip.com
BÌNH LUẬN THÀNH VIÊN
BÌNH LUẬN FACEBOOK