Lời vừa nói ra, không khí, bỗng nhiên lại an tĩnh lần nữa.
Avarda cùng Nha Thanh , suýt nữa thì trợn lác cả mắt.
Trần Thuận, vậy mà …… Vậy mà từ chối …..
Nội tâm Arvada một trận cuồng hỉ, lúc đầu, hắn tưởng là, Trần Thuận muốn trở thành Thiếu soái, hắn không có khả năng lại có cơ hội báo thù.
Nhưng mà, Trần Thuận cũng dám từ chối Tổng tư lệnh, vậy hắn ta chết chắc!
Đỗ Thiên Hựu mặc dù ngạc nhiên, nhưng cũng trong dự liệu, xem ra, bối cảnh Trần Thuận hẳn là thật rất mạnh, nếu không, tuyệt không có khả năng như thế quả quyết từ chối dứt khoát một vị cường giả Thần cảnh, cùng thế lực khổng lồ.
Nhưng, Đỗ Thiên Hựu cảm giác vẫn thấy hơi phát lạnh ở sống lưng, Trần Thuận từ chối coi như xong đi, vậy mà, cách từ chối như tát vào mặt Shakun, đây chính là một vị Thần cảnh đấy.
Hắn ta thật không sợ chết sao?
Nhưng mà, thái độ Shakun, lại lần nữa ngoài dự đoán của mọi người.
Với Shakun kia có thù tất báo, tính tình hỏa bạo dị thường, theo lý mà nói, lúc nhìn thấy Trần Thuận vô lễ như thế, vốn nên nên xé Trần Thuận thành vô số mảnh nhỏ.
Nhưng, Shakun không có.
Ngược lại là hơi hăng hái nói: “Vậy cậu nói xem, ai mới có tư cách này?”
Trần Thuận đứng chắp tay, khẽ ngẩng đầu, nhìn về phía bầu trời, ánh mắt phảng phất xuyên thấu không gian, phản chiếu ra một vài bức hình tượng.
Trong mắt, hiện lên một vòng tang thương sắc màu.
Hai đời làm người, có tư cách làm sư phụ anh, chỉ có kia một người thôi.
Anh như là sao chổi, đột nhiên quật khởi.
Trảm Thánh tử, bắt thần nữ, trộm linh dược, diệt đại địch……
Đạp trên thi cốt hết kẻ địch này đến kẻ địch khác, từng bước một, đăng lâm tuyệt đỉnh!
Nhưng mà, trong vũ trụ, lại chưa có người biết, Trần Thuận rốt cuộc học được từ đâu.
Chỉ có số ít mấy người biết, cả đời Trần Thuận, chỉ có một người thầy, đồng thời, vẻn vẹn chỉ là nhà sư nhỏ Luyện Khí.
Sau khi sư phụ qua đời, Trần Thuận chưa từng bái bất cứ ai làm thầy.
Cho dù sau khi Trần Thuận bộc lộ tài năng, rất nhiều đại năng muốn hợp tác, làm việc, trong đó thậm chí không thiếu những đại năng, nhưng Trần Thuận hết thảy đều từ chối .
Trong lòng hắn, sư phụ của hắn, chỉ có một người duy nhất.
Đó chính là người nhặt hắn về, đồng thời nuôi dưỡng!
“Toàn bộ tinh không, không ai có thể qua thầy tôi!”
Giờ khắc này, giọng nói của Trần Thuận, mang theo chút tang thương.
Shakun sững sờ.
Hiển nhiên không nghĩ tới, vậy mà lại là một đáp án như thế.
“Nhóc con, cậu đủ ngông cuồng, ngông cuồng mà tôi thích!” Shakun vẫn giữ thái độ khác thường như trước: “Nhưng, ông nội Lý Thành Huyễn, cùng sư phụ Sancho, hai người bạn bè lâu năm, đều liên hệ đến tôi, hi vọng tôi có thể ra tay, vặn đầu của cậu, bọn họ coi như thiếu tôi một phần ân tình …..”
“Phải biết rằng, lời hứa của Thần cảnh, là vô giá ….”
Lời vừa nói ra, Đỗ Thiên Hựu ra mồ hôi trán.
Không ngừng ám chỉ Trần Thuận.
Nhưng mà, Trần Thuận lại dường như không thấy.
“Cậu nếu là bái tôi làm thầy, tôi có thể bảo vệ cậu chu toàn, nhưng cậu nếu từ chối, nhóc con, cậu biết có hậu quả gì không?”
Sắc mặt Shakun từ từ chìm xuống.
Trên mặt Trần Thuận lộ ra một giọng mỉa mai: “Cho dù hậu quả gì, thì tôi một kiếm là xong!
“Nhóc con, tự tin là chuyện tốt, nhưng tự tin quá mức, đó chính là tự phụ, tự phụ, là sẽ mang đến tai nạn cho mình.”
Sắc mặt Shakun, càng thêm khó coi, giọng nói cũng hơi lạnh lùng.
Ông ta rất ngưỡng mộ Trần Thuận, nhưng Trần Thuận, lại không coi ai ra gì như vậy, quá ngạ mạn, quá tự phụ.
Chi chủ Ma Giới, miệt thị chúng sinh!
Trần Thuận không cùng Shakun tranh luận vấn đề tự phụ hay không tự phụ.
Trong mắt lạnh lùng lấp lóe, lạnh giọng nói: “Hôm nay, ông muốn ngăn tôi?”
Con mắt Shakun hơi nheo lại: “Nếu cậu không đồng ý bái tôi làm thầy, vậy tôi phải cân nhắc đến sự hợp tác của bạn tôi, cậu nếu giết con cháu của bọn họ trong khu tam giác, tôi vẫn sẽ cho bọn họ một lời giải thích…”
“Đã như vậy rồi, vậy tới đi!”
Trần Thuận quát lạnh một tiếng, sau đó, bước ra một bước, cả người bay lên trên không.
Hướng về nơi xa mà đi tới.
Đương nhiên, Trần Thuận cũng không phải là muốn chạy trốn.
Mà là, hắn lo lắng cùng Thần cảnh chiến đấu ở đây, sẽ hủy hoại linh tuyền động này.
Đây, nhưng thứ mà hắn nhìn chằm chằm đã bị Trần Thuận coi như tài sản riêng, chưa nói đến linh thai còn ở trong tay hắn mà chiếm giữ linh xuân, sẽ càng chính đáng.
.
“Tiểu tử, vậy để ta thử cậu một chút , cuối cùng có cuồng vọng vốn liếng hay không!”
Shakun cũng một tiếng quát.
Sau đó, thân hình biến mất tại chỗ, giống như đại bàng giương cánh, xẹt qua chân trời, hướng tới phía Trần Thuận.
Giữ lại Arvada, Nha Thanh cùng Đỗ Thiên Hựu tại nguyên chỗ.
Arvada ánh mắt oán độc nhìn phương hướng Tổng tư lệnh rời đi.
“Trần Thuận, thật là đang tìm cái chết!”
“Nha Thanh, anh nói, Trần Thuận có thể kiên trì mấy chiêu của Tổng tư lệnh ?
Arvada hưng phấn nói, phảng phất đã thấy Trần Thuận, bị Tổng tư lệnh một chưởng vỗ thành thịt nát.
Nha Thanh liếc mắt nhìn hắn: “Chí ít, sẽ kiên trì lâu hơn anh!”
“Anh….” Arvada trừng mắt, bị Trần Thuận một chiêu đánh bay, đã thành sỉ nhục đời này của hắn, mãi rửa không sạch.
Arvada không cùng Nha Thanh nói chuyện nữa, ngược lại là ánh mắt nhìn chòng chọc vào hướng Tổng tư lệnh và Trần Thuận rời đi, ánh mắt càng thêm oán độc.
Trần Thuận, nhất định phải chết.
Vẫn là phải chết đặc biệt thảm, mới có thể giải mối hận trong lòng hắn.
Đỗ Thiên Hựu đơn độc đứng một bên, cũng nhìn hướng hai người rời đi.
Hận ánh mắt không thể nhìn xuyên thấu trùng điệp những trở ngại, nhìn thấy tình hình.
Cuối cùng, Đỗ Thiên Hựu cắn răng một cái, chuẩn bị đón nhận thủ thần Shakun lửa giận, theo tới nhìn.
Hi vọng Shakun có thể nể mặt Đỗ gia, giữ Trần Thuận một mạng.
Nhưng mà, ngay lúc Đỗ Thiên Hựu muốn hành động.
Nơi xa, hai thân ảnh, lại lần nữa từ xa mà đến gần.
Trong mấy hơi thở, vượt qua khoảng cách mấy trăm mét, lần nữa về tới đây.
Shakun, sắc mặt như thường!
Trần Thuận, bình yên vô sự!
Nhìn thấy Trần Thuận vậy mà hoàn chỉnh trở về, xem ra, không bị chút tổn thương nào.
Arvada kém chút đem tròng mắt trợn lồi ra.
Làm sao có thể?
Trần Thuận sao lại không chết?
Với sự tàn bạo của Tổng tư lệnh, coi như giữ cho Trần Thuận một cái mạng, cũng tuyệt đối sẽ đánh Trần Thuận như con chó chết, giữ cho hắn ta hơi thở cuối cùng mới đúng.
Tại sao có thể như vậy!!
Chỉ là, nhìn thấy sắc mặt Tổng tư lệnh, giống như cũng không thật là tốt.
Arvada không dám mở miệng.
Đỗ Thiên Hựu nhìn thấy Trần Thuận bình yên vô sự, rốt cục thở dài một hơi.
Đồng thời, ánh mắt nhìn về phía Trần Thuận lại tay đổi.
Trần Thuận, thực lực cường đại, không chỉ có một quyền đánh bay nửa bước Thần cảnh Arvada, càng có thể ngưng khí kết lưới, bắt giữ linh thai.
Vô cùng thần bí.
Hiện tại, lại có thể từ trong tay Shakun, bình yên vô sự trở về.
Trần Thuận có thể đánh được Shakun , hắn ta căn bản là không nghĩ tới phương diện này, Đỗ Thiên Hựu chỉ là nội tâm càng thêm khẳng định, bối cảnh Trần Thuận, quả nhiên khiến Thần cảnh cường giả Shakun này đều kiêng kị, hoặc là nói, nể tình!
Chẳng lẽ, Trần Thuận thật là ẩn thế của truyền nhân Y Tiên?
Hắn ta không phải gia tộc truyền nhân ẩn thế, vậy cũng chỉ có loại tình huống này, mới có thể nói thông!
“Đỗ huynh, chúng ta đi thôi!”
Sau khi trở về, Trần Thuận không trì hoãn, xông tới chỗ Đỗ Thiên Hựu nói.
Đỗ Thiên Hựu gặp Shakun, không có ý tiếp tục ngăn cản, lúc này hành lễ với Shakun nói: “Vãn bối Đỗ Thiên Hựu, cáo từ!”
Đối với Thần cảnh cường giả, nhất định phải giữ tôn trọng!
Shakun nhẹ gật đầu, xem như đáp lại.
Sau đó, lại nhìn về phía Trần Thuận, lên tiếng nói: “Ta trước đó nói tới điều kiện, sau này, vẫn có hiệu lực như cũ…”
Trần Thuận cười lạnh một tiếng, không trả lời.
Dậm chân rời đi.
Arvada, thấy Trần Thuận vậy mà phách lối như thế, vậy mà an toàn đi như thế.
Khuôn mặt, chợt đỏ bừng.
Rốt cục, hắn nhịn không được, nhìn về phía Shakun: “Tổng tư lệnh, ngài cứ thả tên oắt con kia đi như vậy?”
Shakun lạnh lùng liếc mắt nhìn hắn, âm thanh lạnh lùng nói: “Arvada, nếu là ngươi không thể có tấm lòng của một cường giả, đánh không lại người khác, muốn nhờ người khác đi giúp ngươi giải quyết kẻ thù, cả đời này, ngươi cũng chỉ có thể dừng bước tại nửa bước Thần cảnh!”
Sau khi nói xong, Shakun lần nữa lách mình, biến mất ngay tại chỗ.
……
……
Khu tam giác, thần trại!
Cái này chính là khu tam giác của Tổng tư lệnh, nơi ở của thủ thần Shakun.
Chính là một kho dự trữ vô cùng hiện đại.
Những người có quan hệ thân cận với ông ta, tất cả đều cư trú ở đây.
Trong toàn bộ khu biệt thự, ngôi biệt thự có địa thế cao nhất và kiến trúc đẹp nhất, với kiểu hình tam giác, là nơi ở của ShaKun.
Bên trong đại sảnh.
Shakun ngồi trên ghế ngồi của mình.
Một người phụ nữ hai mươi tuổi với vẻ đẹp kỳ lạ đang nhẹ nhàng nhấn vai ông.
“Ông nội, hôm nay Trần Thuận kia nói năng lỗ mãng như thế với người, người sao lại đơn giản thả hắn đi như vậy?”
Vừa xoa, cô ta vừa lên tiếng hỏi.