CHƯƠNG 17: TỰ VẢ MẶT MƯỜI CÁI
Ông chú lôi thôi không còn vẻ lờ đờ như lúc trước nữa mà nhìn Trần Thuận, trịnh trọng nói.
Phản ứng của ông ta hoàn toàn ngoài dự đoán của mọi người.
Trong mắt mọi người, một cậu ấm như Hà Thiệu lại chọn ông ta là vệ sĩ riêng quả là một việc khó hiểu.
Huống hồ ông chú lôi thôi không hề những vệ sỹ mặc âu phục, đeo kính đen, đi giày da khác, mà lôi thôi lếch thếch, mọi người cho rằng ông ta chắc chắn là một cao thủ tuyệt thế, dù sao trên tivi đều diễn như vậy.
Và Trần Thuận sẽ phải nhắm mắt chịu đánh rồi quỳ xuống xin tha thôi.
Mọi người vốn định rời đi luôn để tạo cơ hội cho Hà Thiệu, nhưng giờ lại không vội nữa, họ còn muốn xem xong kịch rồi mới đi.
Kịch đã bắt đầu nhưng tình tiết lại không hề giống như họ đã tưởng tượng.
Bọn họ tưởng sẽ được xem là tiết mục một gã hèn nghèo kiết xác, không biết trời cao đất dày tát cậu ấm, kết quả bị vệ sĩ của cậu ấm đánh cho kêu trời kêu đất, phải quỳ xuống xin tha.
Nhưng lúc này, kịch lại diễn biến theo hướng ngược lại, chẳng lẽ tiếp theo đây kẻ nghèo hèn sẽ phản công, tát cậu ấm tới tấp sao?
Hình như vở kịch này càng lúc càng thú vị.
Người giàu có quyền quý thì hay lắm sao?
Bình thường chúng ta phải nịnh bợ ngươi, nhưng nếu có kẻ ngốc xông ra giẫm đạp ngươi thì chúng ta cũng rất vui vẻ.
Bề ngoài, đám người ủng hộ Hà Thiệu trừng mắt với Trần Thuận, nhưng trong lòng thì chờ mong được xem vở kịch đặc sắc hơn.
“Chú Hà, mẹ kiếp, chú đang làm cái gì thế?”
Thấy chú Hà không nghe lệnh mình đánh tàn phế Trần Thuận, mà lại có thái độ cung kính, Hà Thiệu vẫn đang cố kìm nén cảm xúc, duy trì phong độ quý ông của mình, cuối cùng không nhịn được nữa mà bật ra lời nói tục.
Trước mặt nhiều người như vậy, nếu bản thân còn không chỉ huy được vệ sĩ của mình thì mặt mũi để ở đâu?
Huống hồ, Trần Thuận lại còn tát anh ta một bạt tai, hôm nay nếu không đánh tàn phế Trần Thuận, thì anh ta sẽ trở thành truyện cười cho đám cậu ấm ở Giang Châu này.
Truyện cười trăm phần trăm.
Còn mất mặt hơn cả Vương Hạo nhà họ Vương yêu nhầm phải gái nát.
Trần Thuận dám tát anh ta, nhất định phải phế hắn.
“Còn chờ gì nữa, tát nó sưng mặt đã cho tôi.”
Hà Thiệu lại ra lệnh.
Nhưng ông chú lôi thôi vẫn không động đậy.
Trần Thuận nhìn người đàn ông trung niên lôi thôi này thật lâu, thản nhiên nói: “Bảo anh ta tự vả mặt mười cái đi thì việc hôm nay coi như bỏ qua.”
Cái gì?
Hà Thiệu trợn trừng hai mắt.
Ngông cuồng, quá ngông cuồng.
“Hồ Lý Tài!”
Bây giờ, Hà Thiệu đang vô cùng tức giận, phong độ quý ông gì cũng vứt mẹ đi rồi, anh ta đã không còn tôn trọng vệ sĩ này nữa mà gọi thẳng tên.
Lần này, rốt cuộc Hồ Lý Tài cũng có phản ứng.
Hà Thiệu thấy thế sắc mặt cũng tốt lên một chút, anh ta đã từng chứng kiến Hồ Lý Tài khủng bố như thế nào, đừng thấy bình thường ông ta lôi thôi lếch thếch, lúc ác lên thì thậm chí có thể tay không xé người, ông ta đã từng một mình tiêu diệt cả một bang phái ngầm của Giang Châu, có tiếng tăm hiển hách, vì ba anh ta có ơn với Hồ Lý Tài nên Hồ Lý Tài mới đồng ý làm vệ sĩ cho anh ta.
Chỉ cần Hồ Lý Tài ra tay thì hôm nay dù Trần Thuận có ba đầu sáu tay cũng phải quỳ xuống xin tha thứ.
Đúng là Hồ Lý Tài đã động đậy, nhưng là quay người về phía anh ta, bất lực nói: “Cậu chủ, cậu hãy tự vả mặt mười cái đi.”
“Cái gì?”
Hà Thiệu ngơ ngác.
Những bạn học khác trong phòng bao cũng ngẩn người ra, hoàn toàn không ngờ.
Nhưng lần này, Hà Thiệu bỗng bình tĩnh lạ thường.
Hồ Lý Tài không thể nào lại phản bội, cố ý trị anh ta.
Hơn nữa, thái độ vừa rồi của Hồ Lý Tài với Trần Thuận rất cung kính.
“Cậu chủ, tát đi.” Hồ Lý Tài nhắc nhở lần nữa, giọng điệu rất nghiêm túc.
Trần Thuận nhìn Hà Thiệu đầy hứng thú.
Xem cậu ấm này có thông minh không?
Thông minh thì sẽ sống.
Ngu xuẩn thì phế luôn.
“Được!”
Ngoài dự đoán của đám bạn học, dù sắc mặt Hà Thiệu hết sức khó coi nhưng lại không dám phát tác.
Anh ta oán hận liếc nhìn Trần Thuận.
Sau đó.
Bốp!
Bốp!
Bốp!
Anh ta tự tát vào mặt, từng cái lanh lảnh.
“Sau này hãy thông minh một chút, đừng để bị người ta lợi dụng mà vẫn không biết, nếu vậy có chết cũng đáng đời.” Trần Thuận thản nhiên nói.
Mười cái tát giống như mười dấu ấn nhục nhã khắc sâu trên mặt anh ta, cả đời này cũng không xóa đi được.
Sau khi tự tát mười cái, Hà Thiệu không ở lại nữa, mặt mũi sưng vù, lao ra khỏi phòng.
Gật đầu chào Trần Thuận, Hồ Lý Tài cũng vội vã đi theo.
Cậu chủ này cả đời chưa từng chịu thiệt lớn như thế, chưa từng chịu nhục nhã lớn như thế, Hồ Lý Tài lo lắng liệu anh ta có làm ra chuyện điên rồ gì hay không?
Nhưng cũng may, dù Hà Thiệu là cậu ấm nhưng cũng chưa ngu xuẩn đến mức hết thuốc chữa.
“Hồ Lý Tài, nếu không cho tôi một lời giải thích hơp lý, tôi nhất định sẽ nói hết việc hôm nay cho ba nghe.”
Hồ Lý Tài đuổi kịp Hà Thiệu, Hà Thiệu nhìn ông ta với ánh mắt đầy phẫn nộ.
“Cậu chủ, dù cậu không nói cho ông chủ thì tôi cũng sẽ nói.”
“Cậu chủ nhà họ Vương, Vương Trạch đã bị phế, Chuông Báo Tử, Quyền vương ngầm của Giang Châu cũng bị phế, cậu biết việc này không?”
Hồ Lý Tài thở dài.
“Tôi biết, là hắn làm? Hắn chính là Trần Thuận?” Hà Thiệu kinh ngạc.
“Không sai.”
“Nhưng Chuông Báo Tử chắc chắn không phải là đối thủ của ông.” Hà Thiệu vẫn rất phẫn nộ, chuyện hôm nay là sự sỉ nhục lớn nhất đời anh ta.
“Chuông Báo Tử đúng là không phải đối thủ của tôi, nhưng từ lúc Trần Thuận xuất hiện thì tôi đã lập tức cảm nhận được nguy hiểm, trực giác nói cho tôi, nếu ra tay với hắn thì chắc chắn không có kết quả tốt hơn Chuông Báo Tử, nếu cậu thật sự chọc giận hắn, thì hôm nay hai chúng ta đều sẽ xong đời ở đây.”
Cho tới bây giờ, Hồ Lý Tài vẫn còn cảm thấy sợ hãi.
Đối diện với Trần Thuận có cảm giác như đối diện với Ma Thần, như thể tính mạng bản thân sẽ bị hắn tước đoạt bất cứ lúc nào, chính vì thế Hồ Lý Tài mới không dám có hành động thiếu suy nghĩ.
Thậm chí ông ta còn hạ mình cung kính, nhún nhường với một người trẻ tuổi, xưng hô tiền bối như vậy.
“Hắn lợi hại như vậy sao?” Hà Thiệu chưa từng thấy Hồ Lý Tài sợ ai như thế.
“Không phải lợi hại, mà là khủng bố, tuy trẻ nhưng thực lực đã sâu không lường được, bây giờ nói hắn chỉ là kẻ đi ở rể tầm thường, ai tin thì đúng là đang tìm chết.”
“Tôi sẽ lập tức bẩm báo với ông chủ, chúng ta tuyệt đối không nên chọc phải người này, hôm nay, cậu chủ bị người khác gài bẫy, bị kẻ khác lợi dụng, cũng may hắn xuất hiện kịp thời, cậu vẫn chưa có hành động gì quá đáng với cô gái nhà họ Tống kia, bằng không…”
Ngẫm lại, Hồ Lý Tài vẫn còn cảm thấy hoảng sợ.
Nếu Trần Thuận không xuất hiện sớm, nếu Hà Thiệu ngang ngược không quan tâm đến gia tộc, không nghe lời ông ta thì thật khó mà đoán được hậu quả.
***
“Chủ nhân, xử trí cô ta như thế nào?”
Gấu Xám nhìn Châu Kỳ đang sợ hãi, toàn thân run rẩy, xin chỉ thị của Trần Thuận.
“Nên xử lý như thế nào thì xử lý như thế đó.”
Giọng nói Trần Thuận lạnh lùng mà vô tình.
“Đừng… đừng giết tôi, xin các anh, các anh muốn biết chuyện gì, tôi cũng sẽ nói hết.”
Trần Mỹ Kỳ nhìn Gấu Xám cao to lực lưỡng, hoảng sợ toàn than run rẩy.
“Ngoài chuyện cô nhận tiền của nhà họ Vương, nghe nhà họ Vương sai khiến, cố ý giới thiệu trước mặt Hà Thiệu, rồi lừa Tống Thùy Hạnh đưa tới cho anh ta thì cô còn gì nữa để mà nói không?”
Trần Thuận không thèm nhìn cô ta mà đi thẳng về phía Tống Thùy Hạnh đang nằm trên ghế sô pha.
“Anh, các anh đã biết hết rồi sao?”
Châu Kỳ không ngờ bí mật lớn nhất của mình lại nhanh chóng bị vạch trần như thế.
“Chúng ta muốn biết nhiều hơn, nhưng cô lại không cho được đáp án, cô đã nhận tiền để làm ra việc trái lương tâm là gài bẫy bạn thân, khi nhận lợi ích, cô cũng nên suy nghĩ về cái giá phải trả chứ.”
“Đời này, ta ghét nhất là phản bội.”
Câu nói sau cùng của Trần Thuận làm Gấu Xám không rét mà run.
Anh ta âm thầm thề, đời này tuyệt đối không phản bội chủ nhân.
Sau đó, anh ta đi tới xách Châu Kỳ lên như xách gà con, đi ra ngoài.
***
Giang Châu, nhà họ Vương.
“Cô chủ, tin tức vừa truyền đến, kế hoạch đã thất bại rồi.”
Sau khi nhận một cuộc điện thoại, quản gia quay sang nói với người phụ nữ đang xem tài liệu.
“Là Hà Thiệu không có hứng thú với Tống Thùy Hạnh hay là Hồ Lý Tài không ra tay với Trần Thuận?”
Người phụ nữ đặt tài liệu xuống, khẽ ngẩng đầu lên hỏi.
“Cô chủ liệu sự như thần, Hồ Lý Tài không những không ra tay với Trần Thuận mà còn giương mắt nhìn Hà Thiệu tự vả mặt mười cái.”
“Thú vị, tôi vốn định thông qua Hồ Lý Tài thử thực lực Trần Thuận, không ngờ ông ta lại không dám động thủ, xem ra Trần Thuận này còn mạnh hơn tưởng tượng của tôi, có vẻ, Sói Tàn cũng không phải là đối thủ của hắn.”
Người phụ nữ có dung nhan xinh đẹp tỏ vẻ khá hứng thú.
“Vậy có cần phái Lôi Báo đi thử xem sao không?” Quản gia hỏi.
Nhà họ Vương là gia đình giàu có quyền thế ở Giang Châu, có rất nhiều cao thủ, trên Chuông Báo Tử còn có Sói Tàn, trên Sói Tàn có Lôi Báo, trên Lôi Báo còn có Huyết Hổ, Sư Tử Điên, Thanh Long, ai cũng có thực lực, có tiếng tăm lừng lẫy.
“Không, chưa hiểu rõ địch thì đừng tùy tiện ra tay, tiếp tục thử.”
“Ông cho người theo dõi chặt Vương Hạo và Vương Trạch, bảo chúng đừng chọc vào Trần Thuận, nếu hắn thật sự mạnh, có thể làm việc cho chúng ta, thì thực lực nhà họ Vương sẽ như hổ thêm cánh, còn nếu hắn không chịu làm việc cho chúng ta thì tất nhiên sau này sẽ cho hai người đó cơ hội báo thù…”
Cô ta khẽ cắn đôi môi đỏ mọng mê người, vẻ mặt mong đợi.