CHƯƠNG 55: BUỔI TIỆC TỐI GIAO LƯU
Gần đây, Giang Châu nổi lên sóng gió.
Đầu tiên là toàn bộ nhánh chính trong nhà họ Hà quyền thế biến mất trong một đêm, nhà họ Hà đổi chủ.
Kế tiếp là biến cố nhà họ Vương, Vương Chính nhường vị trí chủ gia tộc cho con gái Vương Minh Vy.
Tiếp theo là Đường chủ Thiên Ưng Đường của Liên minh Anh Em chết thảm, con phố quán bar xảy ra ác chiến, địa bàn bị các thế lực ngầm khắp nơi tranh giành.
Một số nhà quyền quý ở Giang Châu đã thoáng ngửi thấy hơi thở khác thường.
Có lẽ, Giang Châu bình yên quá lâu, giờ muốn dậy sóng lên rồi.
Còn Trần Thuận, nhân vật chính gây nên những biến cố đó lại không lộ mặt hai ngày nay, một lòng vùi đầu vào tu luyện.
Đến ngày kỷ niệm thành lập trường đại học Giang Châu.
Hắn không tham gia hoạt động vào ban ngày của trường.
Dưới sự mời gọi của hiệu trưởng Đường Chính Dương, và sự mong đợi của Tống Thiên Hy, tối hôm đó Trần Thuận đã ra ngoài, tham gia bữa tiệc tối giao lưu của lễ kỷ niệm.
Hằng năm vào ngày kỷ niệm, trường đại học Giang Châu đều mời một số sinh viên tốt nghiệp có sự nghiệp và thành công quay về trường, cũng mời rất nhiều lãnh đạo ở Giang Châu tới.
Do đó, người nhận được thiệp mời, mặc kệ họ có rảnh hay không đều sẽ tới tham gia.
Đương nhiên bọn họ không thật sự vì tham gia hoạt động kỷ niệm gì đó, mà tới đây để mở rộng giao thiệp, làm quen với giới quyền quý.
Dường như năm nào, buổi tiệc tối giao lưu của trường cũng thúc đẩy không ít mối hợp tác.
Lúc Trần Thuận đến, buổi tiệc đã bắt đầu rồi.
Hắn lấy thiệp mời ra, nhân viên phục vụ liền dẫn hắn vào phòng tiệc.
Trong đại sảnh, người qua người lại, ai nấy đều ăn mặc lộng lẫy, nói chuyện tao nhã, khí chất không hề tầm thường.
Nếu so sánh với bộ đồ không thương hiệu mà Trần Thuận đang mặc, rõ ràng không ăn khớp với nhau.
Nhưng hắn không cảm thấy xấu hổ gì cả, cứ đi thẳng vào trong.
Hắn muốn tìm xem Tống Thiên Hy đang ở đâu, hắn tới đây tham gia chủ yếu là vì cô, dù sao cô cũng mong đợi rất lâu rồi, đặc biệt cô còn dẫn hắn đi mua mấy bộ quần áo đắt tiền.
Có điều mấy bộ đồ đó không thích hợp trong lúc tu luyện, ngoài lúc mặc thử, hắn không đụng đến nó nữa.
Hôm nay, Trần Thuận vừa kết thúc tu luyện đã tới thẳng buổi tiệc này, nên không có cơ hội thay lại.
Hắn vẫn chưa tìm thấy Tống Thiên Hy đang ở đâu, đã bị mấy người gọi lại rồi.
“Đó chẳng phải là Trần Thuận sao?”
Lúc hắn đi qua một chiếc bàn bày các loại bánh ngọt, có người bên cạnh đột nhiên lên tiếng.
Hắn quay đầu nhìn lại, mấy cặp nam nữ ăn mặc sang trọng này cũng đang nhìn hắn.
Tuổi tác cũng tầm như hắn.
Từ ký ức của “Trần Thuận trước đây”, hắn biết mấy người này đều là bạn học cùng lớp đại học với hắn.
Lúc học đại học, hắn biết những người này đều là con cháu nhà giàu.
Trong đó có một người, hắn rất quen thuộc.
Chính là Ngô Xuân Sĩ.
Lúc này, gã đang nhìn hắn với ánh mắt không hề lương thiện.
Nhìn thấy gã, Trần Thuận không nhịn được nở nụ cười lạnh, nếu gã biết giờ mình đã bị nhiễm AIDS, không biết sẽ tuyệt vọng bao nhiêu!
Trần Thuận thấy mấy người đó nhìn hắn với ánh mắt kỳ lạ chứ không có ý muốn mời hắn qua đó ôn lại chuyện cũ.
Hắn gật đầu xem như chào hỏi.
“Mẹ nó, khinh thường gì chứ?” Một anh chàng đeo kính trong đó, nói với giọng không vui.
“Chó ngáp phải ruồi, làm rể nhà họ Tống, cưới được Tống Thiên Hy, không thì ai nhớ được hắn là ai chứ?” Một chàng trai hơi mập mạp cũng lên tiếng phụ họa.
“Nhưng tôi nhớ, hình như hoạt động ban ngày không thấy hắn mà? Sao buổi tối lại chạy đến tiệc giao lưu này?” Một cô gái xinh đẹp, mặc lễ phục khẽ nhíu mày nói.
Bọn họ hơi khó chịu với thái độ Trần Thuận.
Hoạt đông ban ngày, những ngườ đã tốt nghiệp như bọn họ căn bản là sắp xếp theo lớp, khoa, bao gồm cả tiệc tối nay cũng vậy, ngồi theo nhómnhững người học cùng lớp, cùng khoa, nếu muốn làm quen với người khác, tự nhiên sẽ phải đi lại với nhau.
Nhưng ban ngày, bọn họ không hề nhìn thấy Trần Thuận.
“Không phải vì không nhận được thiệp mời nên tự mình lẻn vào đây chứ?”
Ngô Xuân Sĩ khẽ cười, nhìn Trần Thuận với ánh mắt tràn đầy khinh thường.
Nếu không vì Lục Kiên bị người khác chém chết, làm lỡ chuyện bắt cóc, bỏ thuốc Tống Thiên Hy rồi ném lên giường, chỉ sợ ánh mắt gã nhìn Trần Thuận cũng giống Tây Môn Khánh nhìn Võ Đại Lang.
“Lẻn vào còn đỡ, dù gì hắn cũng là con rể nhà họ Tống, nói không chừng, hắn dựa vào thân phận chồng Tống Thiên Hy để vào đây!”
Mọi người anh một câu tôi một câu, giống như không coi Trần Thuận ra gì.
Quả thật bọn họ không hề để hắn vào mắt.
Trong mắt họ, Trần Thuận chỉ là một người ở rể chó ngáp phải ruồi mà thôi, vừa không có gia thế bối cảnh, vừa không có bản lĩnh gì, nếu không phải Tống Thiên Hy đang ở đây, bọn họ sẽ không nói chuyện khách khí thế này.
Hắn nghe bọn họ nói thế thì khẽ cười, không để ý đến họ.
Ngô Xuân Sĩ thấy hắn xoay người định đi thì không vui.
Giờ bọn họ đều là con cháu trong giới nhà giàu, còn người ti tiện như Trần Thuận, rõ ràng đang làm nền cho họ.
Đây là thời cơ tốt nhất để giẫm đạp hắn.
Trần Thuận dám bêu xấu gã trong trung tâm thương mại, giờ là lúc gã báo thù rửa hận.
Gã phải cho hắn biết, bọ xít sẽ mãi là bọ xít, không bao giờ ngóc đầu lên được.
“Này Trần Thuận, khoan đi đã, đều là bạn học cũ mà, tới đây uống một ly đi?”
Ngô Xuân Sĩ vội kêu hắn lại, có điều âm điệu chữ “kính” trong câu nói hơi nặng nề.
Trần Thuận nghe vậy thì nhìn gã, ánh mắt lóe lên một tia lạnh lẽo: “Anh cũng xứng sao?”
Nghe thấy câu nói này của Trần Thuận, sắc mặt đám con cháu nhà giàu kia bỗng trở nên khó coi.
Mặc dù hắn nói Ngô Xuân Sĩ, nhưng rõ ràng, Ngô Xuân Sĩ đang đứng cùng bọn họ, câu nói này chẳng khác nào là nói cả bọn họ.
Mặc dù Ngô Xuân Sĩ khó chịu với thái độ này của Trần Thuận, nhưng trong lòng lại có xen lẫn một tia vui mừng khó tả.
Trong mấy người bọn họ, ngoài mấy con nhà giàu như Ngô Xuân Sĩ, còn có Triệu Thanh Bình, là con cháu nhà quan vẫn chưa mở miệng.
Cho dù đều là con cháu nhà quyền thế nhưng mấy người Ngô Xuân Sĩ đều coi Triệu Thanh Bình là người đứng đầu.
Hết cách rồi, ông của Triệu Thanh Bình là người có chức có quyền trong cục nào đó ở Giang Châu, bản thân anh ta còn trẻ đã làm tổng giám đốc công ty có giá trị mấy chục tỷ.
Mặc dù bọn họ đều là con nhà giàu, tài sản trong nhà cũng có mấy chục tỷ thậm chí hơn trăm tỷ, nhưng họ không phải con cháu quyền thế như hai nhà Hà, Vương, đương nhiên phải giữ mối quan hệ tốt với người như Triệu Thanh Bình rồi.
Khi thấy sắc mặt Triệu Thanh Bình khó coi, Ngô Xuân Sĩ vội vàng cất tiếng: “Trần Thuận, đừng rượu mời không uống muốn uống rượu phạt, cậu cảm thấy tổng giám đốc Triệu không xứng kính rượu cho cậu à? Chúng ta đều là bạn học cũ, không xứng kính rượu với cậu à?”
“Cho dù vợ cậu Tống Thiên Hy đứng ở đây cũng phải khách khí uống một ly…”
Triệu Thanh Bình thấy Ngô Xuân Sĩ kéo mình vào thì trong lòng khó chịu, nhưng vẫn lên tiếng: “Trần Thuận, đều là bạn học cũ với nhau, tới đây uống một ly đi!”
Giọng điệu Triệu Thanh Bình mang vẻ không cho phép chối từ.
Đương nhiên Triệu Thanh Bình cũng không muốn uống rượu với Trần Thuận lắm, hắn có tư cách gì chứ?
Nhưng Ngô Xuân Sĩ đã kéo anh ta vào rồi, nếu Trần Thuận không nể mặt thì anh ta cũng không cần nể mặt nữa.
Trần Thuận cười lạnh.
Nếu thật sự xem trọng tình nghĩa bạn bè, muốn mời hắn uống một ly, hắn sẽ không từ chối.
Nhưng rõ ràng, mấy người này không có ý đó!
“Mấy người không xứng!”
Lần này hắn không hỏi ngược lại nữa, mà nói thẳng ra đáp án khẳng định.
“Cậu là cái thá gì?”
Ngô Xuân Sĩ trầm giọng nói ngay.
Lần này Trần Thuận dùng từ “mấy người”, nhất thời khiến mấy bạn học con nhà giàu đồng loạt nhìn hắn vẻ tức giận.
Nhưng hắn không hề bận tâm.
Lần này, hắn cũng sẽ không bỏ qua cho Ngô Xuân Sĩ.
Hắn định để tự gã từ từ phát hiện rồi tuyệt vọng.
Nhưng giờ hắn quyết định, tuyên bố ngày tận thế của hắn trước thời hạn.
“Tôi không là gì cả, nhưng tôi đề nghị, tốt nhất cậu nên đi bệnh viện kiểm tra đi!”
Trần Thuận nhìn gã cười khẩy nói.
“Mày có ý gì?”
Ngô Xuân Sĩ sửng sốt, nhìn Trần Thuận ánh mắt hơi sợ hãi.
Gã lo lắng Trần Thuận sẽ giở trò quỷ, nếu hắn lại cho chân gã mất đi tri giác lần nữa, gã sẽ mất sạch mặt mũi, không còn cách nào cứu vãn ở những tình huống thế này.
“Tôi không có ý gì cả, chỉ nghe nói hôm trước, tôi tìm hai cô gái Tây không sạch sẽ, rồi mày có biết hai người đó dương tính với HIV không?”
Trần Thuận khẽ cười, giọng nói rất to.