Mục lục
Ma Đế truyền kỳ – Trần Thuận (full 346 chap) – Truyện tiên hiệp tác giả: Tôi không phải Z
Thiết lập
Thiết lập
Kích cỡ :
A-
18px
A+
Màu nền :
  • Màu nền:
  • Font chữ:
  • Chiều cao dòng:
  • Kích Cỡ Chữ:

Ma Đế Truyền Kỳ CHƯƠNG 169: CẬU TRẦN , TÔI NHẤT ĐỊNH SẼ BÁO ĐÁP HUYNH

Thiên Tuyết nghe vậy, cặp mắt đẹp mở to, không thể tưởng tượng nổi nhìn Trần Thuận.

“Cảm ơn.”

Thiên Tuyết nhận Tiểu Hoàn Dương Đan từ chỗ Trần Thuận, ánh mắt phủ lớp sương mờ dày đặc, nhìn chòng chọc vào ánh mắt Trần Thuận, đong đầy sự cảm kích pha trộn một loại thần sắc không tên.

“Đại ân đại đức này, tiểu nữ tử không biết báo đáp thế nào…” Giọng Thiên Tuyết vang lên pha chút nghèn nghẹn.

Nhưng cô ta chưa kịp nói hết, Trần Thuận đã khua tay ngắt lời.

“Không cần khách khí, gặp gỡ nhau cũng coi như duyên phận, đan này cô cứ cầm lấy, mau trở về cứu người đi.” Trần Thuận nói.

Đối với những người mà Trần Thuận không thích, cho dù cầu ông xin bà, Trần Thuận cũng tuyệt đối không đưa dù chỉ một viên.

Ngược lại với những người hắn thấy tốt, tuy ba viên Tiểu Hoàn Dương Đan này rất quý nhưng Trần Thuận cũng không thấy tiếc là bao.

Thiên Tuyết nghe xong, tức khắc trịnh trọng gật đầu.

Trần Thuận nói không sai, ba còn đang mong ngóng mình, cô ta về sớm một phút tương đương với việc giúp ba hồi phục sớm một ngày.

Nếu còn chậm trễ thời gian, trở về muộn, hậu quả đó, Thiên Tuyết không dám nghĩ đến.

Suy nghĩ xong xuôi, Thiên Tuyết lập tức mở miệng nói: “Cậu Trần , tôi…tôi có thể cầu xin huynh một việc nữa được không..”

Thấy tầm mắt Trần Thuận chuyển về phía mình, Thiên Tuyết cũng không ngập ngừng do dự nữa, tức khắc cắn nhẹ đôi môi đỏ mọng, giọng nói nhu hoà vang lên: “Nếu Cậu Trần thấy tiện, Thiên Tuyết xin huynh…đưa Thiên Tuyết ra khỏi núi, như vậy sẽ tiết kiệm được rất nhiều thời gian, ba mới có thể bớt đi một phần hiểm nguy..”

Trước khi Trần Thuận đưa cô ta Ngự không đến đây, cô ta đã thầm ghi nhớ phương hướng và đường đi, nhưng chỉ dựa vào sức của một mình cô ta mà muốn ra khỏi Dược Các, băng qua trùng núi, thì phải tốn mất mấy ngày .

Dường như sợ Trần Thuận từ chối, Thiên Tuyết vội nói thêm: “Tôi nhất định sẽ báo đáp huynh!”

Hai chữ “Báo đáp”, Thiên Tuyết gằn mạnh, ánh mắt lướt qua sự kiên định.

Trần Thuận nghe xong, khoé môi không kìm được cong lên, xẹt qua ý cười: “Được, tôi mang cô đi.” Trần Thuận gật đầu, nói.

Đương nhiên, hắn không phải có ý muốn Thiên Tuyết báo đáp cái gì, mà vốn chỉ là chuyện thuận đường ra tay mà thôi.

Thấy Trần Thuận đáp ứng, ánh mắt Thiên Tuyết nhìn Trần Thuận vọt qua một tia sáng.

……

……

Rời khỏi Dược Các, Trần Thuận nhìn về phía Từ Yên, nói: “Thấy Dược Các các cô, cuối cũng đã ghi nợ đổi tiền, cũng coi như là sòng phẳng, cho các người một phần phương pháp luyệnTiểu Hoàn Dương Đan cũng không sao cả, kể cả các người muốn phương pháp luyện đơn của các đan dược khác thì sau này có thể lấy những thứ tôi cần đến đổi, cũng không phải không được!”

Từ Yên căn bản cũng chẳng ôm hy vọng gì, chỉ nghĩ trong đầu mà thôi, tiễn Trần Thuận đi, biểu thị Dược Các sau này sẽ không đối địch cùng hắn, hai bên biến chiến tranh thành hòa bình hữu nghị.

Dù sao, với thực lực cường đại của Trần Thuận hiện giờ, Dược Các không thể không cúi đầu.

Tuy nhiên, ngay lúc nào, Từ Yên tuyệt đối không ngờ đến, Trần Thuận trước khi đi, vậy mà nguyện ý cho bọn họ phương pháp luyện Tiểu Hoàn Dương Đan?

Thậm chí, sau này có thể từ chỗ Trần Thuận, đổi lấy phương pháp luyện đan khác?

Từ Yên ngay lập tức trừng lớn con mắt, nhìn về phía Trần Thuận, sợ hãi bản thân có phải đang nghe lầm hay không.

Trần Thuận lắc lắc đầu, ngón tay chỉ điểm, trực tiếp hạ trên ấn đường Từ Yên.

Cảm nhận được ngón tay ôn nhuận như ngọc của Trần Thuận, Từ Yên ngây người, hành vi như vậy, là tiếp xúc da thịt, dưới con mắt của Từ Yên, đó đã là hình vi vô cùng thân mật rồi, ý thức được điều đó, cô ta muốn né tránh.

Nhưng, sau khi cô ta dâng lên ý niệm đó trong đầu thì ngay lập tức bị gạt đi.

Bởi vì giờ phút này, cô ta cảm nhận rõ ràng trong đầu hiện lên một chuỗi văn tự.

Từ Yên nhìn kĩ lại, ngờ đâu đó là phương pháp luyện Tiểu Hoàn Dương Đan, cùng thủ pháp luyện chế.

Ngay tức khắc, mọi ý thức của Từ Yên đều bị phương pháp luyện Tiểu Tiểu Hoàn Dương Đan thu hút.

Mặc dù toàn bộ phương pháp luyện Tiểu Hoàn Dương Đan, chỉ có lác đác hơn trăm chữ.

Nhưng càng xem Từ Yên càng cảm thấy kinh hãi, càng xem càng kinh ngạc tột độ.

Trong đó, có mấy loại dược liệu, còn phải pha trận như vậy? Mới có thể sản sinh được hiệu quả?

Cùng với thủ pháp luyện chế mà Trần Thuận viết, tưởng chừng như mới nghe lần đầu, thấy mà chưa từng gặp.

Thậm chí, Trần Thuận đã đánh dấu trong đó, một số dược liệu, nếu không có thì vẫn có thể đổi thành dược liệu khác thay thế.

Giống như nhân sâm nghìn năm lúc ban đầu Trần Thuận dùng để luyện chế Tiểu Hoàn Dương Đan, nếu muốn luyện Tiểu Hoàn Dương Đan chính gốc, dù là sâm quý ngàn năm cũng không được, Tiểu Hoàn Dương Đan chính gốc, quá mức nghịch thiên, trong vũ trụ, chính là thuộc loại đan dược nghịch thiên, đừng nói chỉ còn một hơi thở, cho dù là thân thể tiêu tan chăng nữa, chỉ cần chưa hồn phi phách tán, thần hồn diệt vong, Tiểu Hoàn Dương Đan đều có thể đem người cứu trở về. Hoàn Dương Đan, Hoàn Dương Đan, chính tại hai chữ “Hoàn Dương” này, nghịch thiên mà đi.

Nhưng Tiểu Tiểu Hoàn Dương Đan này, Trần Thuận đã làm đơn giản hoá đi, tuy không bằng Hoàn Dương chính gốc, nhưng chỉ cần không chết hẳn, chỉ cần còn một hơi thở, Tiểu Hoàn Dương Đan, vẫn có thể cứu sống trở về.

Hiệu quả này, đối với giới tu luyện mà nói, chỉ có thể coi là linh đan diệu dược, mãi mãi không so được với thần dược nghịch thiên.

Sau khi xem xong phương pháp luyện đan, Từ Yên hoàn toàn bị kinh động. Đan cải tử hồi sinh của Dược Các, tuy tên gọi là cải tử hồi sinh, nhưng nếu người thật sự đã chết, thì tuyệt đối không thể cứu sống lại, hiệu quả này, nhiều nhất cũng như Trần Thuận nói, chỉ cần người còn một hơi thở, là có thể cứu. Nhưng với phương pháp luyện đan cải tử hồi sinh, những yêu cầu về dược liệu, quả thật hà khắc đến mức đạt đến trình độ biến thái.

Thế nhưng, phương pháp luyện Tiểu Hoàn Dương Đan, mặc dù dùng các dược liệu cũng coi như quý hiếm, nhưng so với cải tử hồi sinh đan, hoàn toàn không tính là cái gì hết.

Những gì Trần Thuận đưa, về phương pháp luyện chế đan dược, cũng khiến Từ Yên hết sức kinh hãi, dường như đã khơi thông một con đường hoàn toàn mới.

Giờ phút này, thiên phú luyện đan không còn thuộc về Từ Yên dưới tay Các chủ Hạ Hầu Vân nữa, bỗng chốc giống như được khai thông, trong đầu nảy lên vô vàn ý niệm.

Nguyên bản đối với rất nhiều loại thuốc mới đang trong quá trình nghiên cứu, trong đó vấp phải vấn đề mãi không đột phá được, Từ Yên bỗng nảy ra phương pháp mới.

Từ Yên đứng tại chỗ, biểu cảm trên khuôn mặt, lúc thì kinh ngạc, lúc thì vui sướng, lúc lại nghi hoặc, nhất thời sáng tỏ thông suốt…Sắc mặt không ngừng biến hóa.

Khiến Mạc Trần đứng cách đó không xa, nhìn với ánh mắt khó hiểu.

Một lúc lâu sau, Từ Yên tỉnh táo lại.

Lập tức mở miệng nói: “Cảm tạ…”

Ba chữ Trần tiên sinh chưa kịp thốt ra, nghẹn ứ ở cổ họng.

Từ Yên lúc này mới phát giác, trước mắt cô ta đâu còn Trần Thuận gì nữa.

Sớm đã rỗng tuếch.

Không chỉ có Trần Thuận, mà ngay cả Thiên Tuyết cũng không thấy đâu.

“Sư tỷ, bọn họ đi rồi!”

Lúc này, Mạc Trần vội bước qua nói.

Mặc dù ban nãy nhìn sư tỷ hơi lo lắng, nhưng một chút đó không hề ảnh hưởng đến hình tượng nữ thần của Từ Yên trong lòng anh ta.

Bình thường, anh ta không có nhiều cơ hội tiếp xúc với Từ Yên, lại đừng nói đến là nói chuyện, lúc này, quan trọng là phải nắm bắt thời gian, nói đôi ba câu cùng Từ Yên, tiếp xúc với cô ta.

Từ Yên nghe xong, gật đầu.

Mặc dù đối với anh ta cũng tràn ra ý cười, nhưng trong đó lại mang một cảm giác xa không với tới.

Sau đó, Từ Yên quan sát bốn phía, nhất là phương hướng khi hai người họ đi, vậy mà lúc này, bất luận là mặt đất, hay trên không trung, sớm đã không còn bóng dáng Trần Thuận.

Lúc này, trong lòng Từ Yên bất giác nảy sinh cảm giác mất mát.

Cảm giác mất mát qua đi, Từ Yên nổi lên vài tia nghi hoặc trong lòng.

Chuyện gì thế này?

Tại sao mình lại cảm thấy mất mát?

Ngay tức thì, Từ Yên quẳng loại cảm xúc này ra sau đầu.

Thay vào đó, là sự vui mừng khôn xiết.

Lúc này, Từ Yên quay người, mở đôi chân dài nhiều thêm một phần lại thành béo mà ít đi một phần lại thành gầy, đi vào trong Dược Các.

Đi hai bước với tốc độ nhanh chóng mặt, nhưng lại tựa như ghét bỏ tốc độ quá chậm.

Từ Yên một bước nhảy lên, cơ thể bay vút lên khoảng không.

Nửa bước Thần cảnh, sớm đã có thể tạo cự ly ngắn Ngự không mà đi.

Từ Yên mang tâm trạng kích động, chạy thẳng tới chỗ Sư phụ cùng Đại trưởng lão.

Muốn giao phương pháp luyện Tiểu Tiểu Hoàn Dương Đan này cho hai người.

Sau đó, đi nghiên cứu thuốc mới bằng những giác ngộ hoàn toàn mới của cô ta.

Giờ khắc này, đối với việc Trần Thuận ép cô ta kí giấy nợ tinh thần, cùng với chuyện bức bách Dược Các xuất ra rất nhiều thiên tài địa bảo, những suy nghĩ này trong lòng Từ Yên sớm đã mất dạng.

Lần này, tuy Dược Các phải trả giá đắt, nhưng theo Từ Yên thấy, có lẽ, cũng không đến nỗi không tiếp nhận được.

……

……

Trái lại, bên Trần Thuận lúc này, đang dẫn theo Thiên Tuyết, một đường hóa thành dải cầu vồng, xẹt qua chân trời, hướng về phía bên ngoài trùng núi, đi đến.

Trần Thuận, muốn tiếp tục đi thu nợ.

Tiếp theo, hắn dự định lựa chọn gia tộc ẩn danh, Lục gia.

Hai người Lục Phi Dương và Lục Vân Hải, lần lượt từng người còn nợ hắn một phiếu nợ.

Nghĩ đến đây, khóe miệng Trần Thuận tản ra một tia cười lạnh.

Tự tìm đường chết.

Nếu không phải hai huynh đệ họ chủ động tìm tới cửa, đến tìm Trần Thuận gây phiền phức thì đã không đến mức thê thảm như vậy.

Lục gia, kế sau Dược Các, là nhà thiếu Trần Thuận thiên tài địa bảo nhiều nhất.

Tuy nhiên, đúng lúc Trần Thuận đang suy tư, đột nhiên, Trần Thuận nhạy bén phát giác ở phía xa xuất hiện vô số hơi thở cường hãn.

Với tốc độ nhanh chóng hướng về phía hắn mà đến.

Danh Sách Chương:

Bạn đang đọc truyện trên website MeTruyenVip.com
BÌNH LUẬN THÀNH VIÊN
BÌNH LUẬN FACEBOOK