Mục lục
Ma Đế truyền kỳ – Trần Thuận (full 346 chap) – Truyện tiên hiệp tác giả: Tôi không phải Z
Thiết lập
Thiết lập
Kích cỡ :
A-
18px
A+
Màu nền :
  • Màu nền:
  • Font chữ:
  • Chiều cao dòng:
  • Kích Cỡ Chữ:

Ma Đế Truyền Kỳ CHƯƠNG 145: TRẢ GIÁ ĐẮT

Trong lòng của Tần Minh cũng có một vài suy đoán.

Có điều là hắn ta vẫn bình tĩnh.

Lúc này nắm đấm của Lục Vân Hải rốt cuộc cũng đã vung về phía của Trần Thuận.

“Nếu như anh có thể nhận lấy một quyền này của tôi, vậy thì có tư cách làm đối thủ của tôi.”

Vừa dứt lời, nắm đấm của Lục Vân Hải rốt cuộc cũng đã đánh Trần Thuận.

Lập tức có vô số luồng khí kình cuồng bạo trực tiếp lao về phía của Trần Thuận

Vô cùng choáng ngợp.

Đằng đằng sát khí.

Trần Thuận nhếch miệng nở một nụ cười thú vị.

“Tôi đã nói rồi, giết anh như là giết gà.”

Trần Thuận cũng hét lên một tiếng chói tai.

Sau đó vung một nắm đấm ra.

Cùng lúc đó có mấy luồng khí kình xé không khí mà đến.

Va chạm trực diện với Lục Vân Hải.

Ngay lập tức.

Trong không khí đang không ngừng vang lên từng tiếng vang nặng nề.

Khí kình và khí kình va chạm với nhau, trực tiếp làm tản ra từng đợt từng đợt khí kình gợn sóng.

Nhưng mà cuối cùng khí kình của Lục Vân Hải lại xé nát khí kình của Trần Thuận.

Phá tan lực khí kình, một quyền đó của Trần Thuận đồng loạt xoay tròn ở trên không trung.

Sau đó lại hướng về phía của Trần Thuận một lần nữa.

Trần Thuận lập tức lúng túng liên tục vỗ tay.

Lại có vô số khí kình đang lao ra, lúc này mới đánh tan hết tất cả các khí kình của Lục Vân Hải, phá vỡ ở trước người.

Trần Thuận trông có vẻ hơi thê thảm.

“Tiếp nhận một chiều này, anh đã có tư cách làm đối thủ của tôi.”

Lục Vân Hải kiêu ngạo nói.

Trần Thuận thì lại như có chút bực bội, nói: “Đó là do tôi đã chưa chuẩn bị sẵn sàng, nếu không thì chắc chắn sẽ đánh anh tè cả ra quần, anh cũng không hỏi thử xem tôi là ai? Tôi là đệ nhất bảng tông sư, vô địch ở Viêm Hạ.”

“Khì!”

Trần Thuận vừa mới nói lời này xong thì lập tức có người cười thành tiếng.

“Ha ha, tôi đã nhớ ra rồi, hóa ra anh ta chính là đệ nhất của bảng tông sư.”

“Đúng vậy đó, không phải đệ nhất bảng tông sư có tên là Trần Thuận à.”

“Nếu như không phải là những cái tên do Thiên Cơ các đặt, ai là có hứng thú đi quản những người thế tục giới cơ chứ, rốt cuộc là ở trong đó xếp hạng như thế nào vậy, ngay cả nửa bước thần cảnh cũng không có, không có lực hấp dẫn gì cả.”

“Có điều là hình như anh ta tưởng là thật, tự xem mình là đệ nhất thiên hạ.”

“Khó trách anh ta lại tỏ ra phách lối như vậy, hừm… không có đầu óc thật là đáng sợ mà…”

“Không có đầu óc thì sao chứ, nhưng mà người ta có tiền mà, pháp khí, đang dược không thiếu một cái nào.”

Lúc này, những người ở xung quanh đang sôi nổi truyền tai nhau.

Ánh mắt nhìn về phía Trần Thuận lại càng lộ ra vẻ khinh bỉ hơn.

Giống như là một người quý tộc đang nhìn một tên nhà giàu mới nổi.

“Đệ nhất bảng tông sư à, đúng lúc đó.” Lục Vân Hải nói.

Lúc này lại muốn tiếp tục ra tay.

Nhưng mà đám đông trước đó đi ra cùng với nhau cũng không có ai lên tiếng, mọi người đều đang chờ đợi.

Muốn để cho Lục Vân Hải thử thực lực của Trần Thuận một chút.

Nhưng mà bây giờ thực lực của Trần Thuận đã bị bại lộ rồi, mặc dù không phải là chắc chắn chính xác. Nhưng nếu như Trần Thuận sử dụng pháp khí có tính công kích của hắn, thực lực có thể sẽ lớn hơn ba phần.

Nhưng dù sao thì nó cũng nằm trong dự liệu.

Lúc này có người nói: “Anh Lục, người này có thù oán với anh à?”

Lục Vân Hải lườm người kia một chút, thản nhiên nói: “Không có liên quan gì tới anh.”

Người kia lại bước ra một bước: “Lời nói này của anh đã sai rồi, La mỗ với cậu ta có thù, hôm nay đúng lúc cũng muốn tìm cậu ta để chấm dứt, mong rằng anh Lục đừng đả thương tính mạng của cậu ta, còn có thể để cho La mỗ có thể tính toán với cậu ta.”

Trần Thuận nghe nói như vậy, khóe miệng cười lạnh không thôi.

Trò hay rốt cuộc cũng đã lên sàn rồi.

Nghe thấy La Điền nói như thế.

Ngay lập tức, ánh mắt của đám đông liền sáng lên, bọn họ nhao nhao mở miệng nói.

Trong chốc lát, những người đến tham gia hội giao lưu Thanh Sơn, chỉ cần là người có thực lực nửa bước thần cảnh, đa số bọn họ đều có mối quan hệ dây dưa với Trần Thuận.

Vương Minh Vy nhìn chằm chằm vào những người này.

Quả thật là không biết liêm sỉ mà.

Có điều là cô ta đã biết kế hoạch của Trần Thuận, cho dù là cảm thấy tức giận đối với những người không muốn mặt mũi này, nhưng mà trong lòng thì lại cười lạnh không thôi.

Thật là, tự tìm đường chết.

Mặc dù là Lục Vân Hải yêu thích võ đạo, nhưng mà hắn ta cũng không phải là người ngu.

Lập tức liền hiểu được suy nghĩ của những người này, xem ra đều là những người đánh chủ ý trên người của Trần Thuận.

Dù sao thì ma khí mang tính tấn công đó, Luyện Ngục Chi Kiếm, cho dù là Lục Vân Hải thì cũng cảm thấy phấn khích không thôi.

Phải biết là ở trên người của hắn ta cũng chỉ có nửa ma khí tính công kích.

Cùng một thanh kiếm, nhưng mà lại có luyện ngục còn kém rất xa so với Trần Thuận.

Nhưng nếu như hắn ta đánh bại Trần Thuận, vậy thì có ai còn dám giành đồ với hắn ta.

Hắn ta không chỉ muốn đồ, mà Trần Thuận này hắn ta cũng muốn mang về nhà họ Lục.

Lục Vân Hải không quan tâm tới đám người, căn bản cũng không để ý bọn họ đang nói cái gì, cũng không đặt những người này vào trong mắt.

Hắn ta muốn chiến đấu một trận với Trần Thuận, xem ai dám nhúng tay vào.

Nhưng mà Trần Thuận nghe nói như vậy thì không phản bác chút nào.

“Nếu như các người đã có thù với tôi, vậy thì cùng nhau lên luôn đi, tôi chỉ cần một lần là có thể làm cho các người nằm xuống rồi, tránh việc lên từng người từng người, mệt mỏi lắm.”

Trần Thuận nhìn đám người ở xung quanh, mở miệng nói.

Trên mặt tràn đầy cảm giác kiêu ngạo vì hắn là đệ nhất bảng tông sư, đệ nhất thiên hạ.

“Đã như vậy thì chúng tôi cũng sẽ không khách khí nữa.”

Giờ phút này, đám người cùng rục rịch động đậy.

Giống như là đã sớm chuẩn bị kỹ lưỡng từ lâu.

Cùng nhau ra tay với Trần Thuận.

Cho dù Lục Vân Hải có mạnh hơn đi nữa, chẳng lẽ còn có thể ngăn cản tất cả mọi người đang ra tay với Trần Thuận.

Chỉ đành ra tay.

Ít nhất thì mình cũng được chia một chút đồ ở trên người của Trần Thuận.

Pháp khí mang tính công kích mặc dù cực kỳ quý giá, nhưng mà đó cũng là loại khoai lang bỏng tay, đồng thời lại chỉ có một cái cuối cùng xác định cũng chỉ có một người có thể đạt được.

Bởi vậy mặc dù đa số mọi người hy vọng có thể đạt được Luyện Ngục Chi Kiếm, nhưng mà cũng không thể đặt tầm mắt và tâm tư trên Luyện Ngục Chi Kiếm, ngược lại là chờ mong có thể lấy được cực phẩm đan dược ở trên người của Trần Thuận.

Lục Vân Hải thấy thế, trong mắt lóe lên một vòng tức giận.

Nhưng mà hắn ta lại biết rõ ràng, muốn ngăn cản nhiều người như vậy tuyệt đối không có khả năng.

Đám người này cũng là ôm ý định này, cho nên mới dám đồng loạt ra tay.

Lúc này Lục Vân Hải liền lách mình đi về phía của Trần Thuận.

Hắn ta muốn lấy được Luyện Ngục Chi Kiếm đó.

Cũng như vậy, còn có Tư Minh Không thực lực mãnh mẽ đạt tới nửa bước thần cảnh, cũng nhìn chằm chằm vào Luyện Ngục Chi Kiếm.

Nhìn thấy có hơn mười người đồng loạt ra tay với mình.

Trên mặt của Trần Thuận lộ ra một biểu cảm hài lòng.

Lập tức quanh người liền dựng lên một vòng tròn bảo vệ.

Đứng tại chỗ, không né không tránh.

“Mẹ kiếp, không phải là hắn ta bị dọa sợ nên choáng váng rồi đó chứ?”

Đám người kia lập tức hơi nghi ngờ một chút.

Thực lực của Trần Thuận vẫn rất mạnh, ở Thanh Sơn, thực lực có thể được tính là cấp độ bật nhất.

Nhưng mà lúc này lại muốn một mình chống đối với công kích của tất cả mọi người.

Giờ phút này, tất cả mọi người đều lập tức giảm bớt cường độ công kích.

Sợ nhiều người công kích như vậy, cùng nhau đánh lên trên người của Trần Thuận thì sẽ đánh Trần Thuận thành mảnh vụn.

Để hắn lâm trận bỏ mình.

Hắn bỏ mạng thì không sao, những đan dược mang theo cũng bị hủy diệt cùng một chỗ, vậy thì hết rồi.

Đỗ Thiên Hựu đứng ở bên ngoài sân, nhìn một màn trước mắt, cười khổ không thôi.

Xem ra là hắn đoán không sai.

Trần Thuận chính là một người điên.

Còn may còn may.

Lần này hội giao lưu Thanh Sơn, ở nhà họ Đỗ cũng chỉ có một mình hắn là nửa bước thần cảnh.

Nếu như những người có thân phận địa vị và thực lực khác đều không kém với đám huynh trưởng ở đây, tuyệt đối cũng sẽ ra tay với Trần Thuận.

Mà hắn ta căn bản cũng không ngăn được, như vậy thì nhà họ Đỗ sẽ nằm trong danh sách của Trần Thuận.

Đỗ Thiên Hựu nhìn ở giữa sân.

Lúc này, đám người công kích đó cũng đồng loạt tiến đến trước người của Trần Thuận.

Các chiêu thức công kích đều nện lên trên tầng bảo hộ được dựng lên ở bên ngoài của Trần Thuận.

Nhưng mà trong dự đoán của đám người này, tầng bảo hộ của Trần Thuận sẽ bị tan vỡ, bộ dạng bản thân bị trọng thương, cũng chưa từng xuất hiện.

Không chỉ có chưa từng xuất hiện, càng làm cho đám người này cảm thấy cực kỳ ngoài ý muốn đó chính là.

Tất cả công kích đều đánh ở trên tầng bảo hộ của Trần Thuận.

Vỏn vẹn cũng chỉ đánh vào tầng bảo hộ ở bên ngoài của Trần Thuận, làm cho nó hơi gợn sóng một tí,

Sau đó cũng không có động tĩnh gì nữa.

Với nhiều đòn tấn công như vậy, hộ thể canh khí của Trần Thuận cũng không hay bị đánh vỡ?

Làm sao có thể được?

Ngay cả khi tất cả mọi người đều giảm bớt lực độ tấn công, nhưng dù sao cũng là mười mấy người nửa bước thần cảnh ra tay cùng một lúc với Trần Thuận.

Loại uy lực kia há có thể xem thường.

Nhưng mà hiện thực thì sự thật đã xảy ra rồi.

Vương Minh Vy từng nhìn thấy Trần Thuận nghiền ép hai thần cảnh nhà họ Vương, cảm thấy đây là chuyện đương nhiên.

Đỗ Thiên Hựu thì lại không hề cảm thấy bất ngờ chút nào.

Tần Minh vừa nhìn thấy cảnh này, vưa nằm ngoài dự đoán mà vừa nằm trong dự đoán.

Từ Yên thì lại hơi nhíu mày, không biết là đang suy nghĩ cái gì.

Trần Thuận lại nhìn tất cả những người ở xung quanh đã từng ra tay với hắn.

“Hôm nay các người đã dám ra tay với tôi, hoặc là phải trả giá hết mức để chuộc mạng, hoặc là chết!”

Giờ phút này, Trần Thuận bỗng nhiên bước ra một bước phóng lên tận trời.

Hét lên một tiếng mạnh mẽ với tất cả mọi người.

Giống như là một ma thần quan sát chúng sinh!

Danh Sách Chương:

Bạn đang đọc truyện trên website MeTruyenVip.com
BÌNH LUẬN THÀNH VIÊN
BÌNH LUẬN FACEBOOK