“Cửa hang động có một dấu phong ấn, là sức mạnh từ 6 phương, mỗi phương đã cử đến một người có thực lực của Thần Cảnh để liên thủ sắp đặt, dù là cường giả Thần Cảnh, trong khoảng thời gian ngắn cũng không phá được phong ấn của nơi này!
Đỗ Thiên Hựu giải thích với Trần Thuận.
Không chỉ vậy, xung quanh động Linh Tuyền còn bố trí lực lượng binh lính với quy mô lớn.
Đã bố trí đóng quân cho năm trăm tinh binh dưới trướng Tổng tư lệnh khu Tam Giác.
Đây là đội quân tinh nhuệ nhất của ông.
Được trang bị trực thăng vũ trang, xe tăng v.v.
Nhóm lính đánh thuê Cuồng Phong hoàn toàn không thể bì được.
Trần Thuận gật đầu, hắn vừa đến đã phát hiện phong ấn của nơi này.
Quả thực xem như cũng tạm được.
Nhưng cũng chỉ là tạm được thôi, đây là so với trái đất mà nói, còn đặt trong vũ trụ, nó chỉ là một phong ấn vô cùng bình thường.
Dù cho hắn vẫn chỉ có tu vi trung kỳ thông thần, nhưng nếu muốn phá bỏ phong ấn kiểu này, dù là Thần Cảnh lục phương liên thủ sắp đặt, đối với Trần Thuận mà nói, cũng chỉ cần bỏ ra chút công sức thôi.
Mười hai giờ đêm vừa điểm.
Đám người Đỗ Thiên Hựu, lấy tín vật tìm được trên người Sancho và Lý Thành Huyền , sáu đại tín vật cùng tập hợp một chỗ, phá giải phong ấn.
Mọi người lập tức nối đuôi nhau đi vào. Trần Thuận cũng không rớt lại phía sau, vừa nhấc chân đã bước vào trong động.
Động này có hình dạng xoắn ốc hướng xuống, đám người Trần Thuận từ mặt đất đi xuống gần một trăm mét, mới đi đến đáy động.
Dưới đáy đã bị khai phá từ lâu.
Bởi vì ở đây có linh tuyền, nên linh khí tràn ngập, cả hang động không hề âm u ẩm thấp.
Mà khí hậu bốn mùa ôn hòa, như chốn bồng lai tiên cảnh.
Các loại hoa và thực vật kỳ lạ, quý hiếm đua nhau nở rộ như chốn thần tiên.
Không chỉ vậy, Trần Thuận còn nhìn thấy, nơi này vậy mà có vô số dược liệu sinh trưởng, cả hang động tràn ngập hương thơm của dược thảo.
Xem ra, nửa năm khởi động một lần cho võ sư của thế lực lục phương tu luyện, nhưng vào những lúc khác, những người này cũng không lãng phí.
Trồng dược thảo ở nơi này đúng là tuyệt vời.
Không chỉ tốc độ sinh trưởng, một ngày có thể bằng mấy ngày ở ngoài, hơn nữa, một khi lớn lên tất sẽ thành linh dược.
Phong ấn ở đây, cũng không hoàn toàn vì để ngăn chặn người ngoài làm ô nhiễm linh tuyền ở đây.
Mà còn để phong ấn linh khí trong động, không để rò rỉ ra ngoài.
Linh tuyền trong động, rất nhỏ, qua nửa năm tích lũy cũng chỉ cỡ chưa tới nửa cái ao.
Nhóm người Đỗ Thiên Hựu thấy vậy, vui như mở cờ trong bụng.
Lập tức không nề hà tiến lên.
Mỗi người một hướng, đi đến bên linh tuyền .
Bắt chéo chân ngồi xuống, vận công, bắt đầu hấp thụ linh khí hóa lỏng ở đây, tiến hành tu luyện.
Trần Thuận cũng tìm một hướng không có người, bắt chéo chân ngồi xuống.
Lỗ chân lông cả người Trần Thuận lập tức giãn ra.
Linh khí hóa lỏng, như Kình Thôn Hổ Phệ bị Trần Thuận không ngừng ồ ạt hấp thụ vào người theo các lỗ chân lông khắp cơ thể hắn.
Sau đó, lại tiến về Hỗn Độn Châu trong cơ thể.
Hỗn Độn Châu theo đó hấp thu toàn bộ, sau đó, lực hỗn độn bắt đầu từng chút từng chút từ Hỗn Độn Châu trở về cơ thể Trần Thuận.
“Phù…”
Trần Thuận thở ra một ngụm khí đục, trong mắt lóe lên tia sáng.
Cả người vô cùng sảng khoái.
Hiệu quả này so với Tụ Linh Đại Trận của nhà họ Thẩm còn công hiệu hơn gấp chục lần.
Trần Thuận lập tức tiếp tục tu luyện nghiêm túc.
Trần Thuận tu luyện gây ra tiếng động khá lớn, sự hấp thụ mãnh liệt linh tuyền đã kinh động những người khác.
Nên biết rằng công pháp họ tu luyện đã là công pháp đỉnh cao trên trái đất, còn chỉ có thể hấp thu từng chút từng chút linh tuyền ở đây.
Cẩn thận từng chút mà luyện hóa.
Trần Thuận như một bức tượng Phật, hoàn toàn không sợ bị phá vỡ.
Rốt cuộc thể chất của hắn cường tráng cỡ nào? Công pháp tu luyện mạnh mẽ cỡ nào?
Trong đầu mọi người đều không kiềm được mà chấn động, nhưng ngẫm lại, trạng thái thế này đa phần là nhất thời, kiên trì không được bao lâu.
Sau đó mọi người cũng không nghĩ ngợi tiếp, không quan tâm Trần Thuận nữa, mau chóng toàn tâm toàn ý tiếp tục tu luyện.
Nhưng đến trưa ngày thứ hai, mọi người lại trợn trừng mắt.
Họ đã phát hiện ra điều bất thường.
Bắt đầu từ lúc họ vào động Linh Tuyền đến giờ, cũng mới mười hai tiếng đồng hồ thôi.
Vậy mà linh tuyền đã sắp cạn tới đáy.
Gần như đã sắp chạm đến giới hạn hạn thấp nhất.
Thế nhưng sáu con người, sau khi tu luyện bảy ngày, mới sẽ chạm đến giá trị tới hạn.
Một khi mực linh tuyền chạm đến giá trị tới hạn này, tất cả mọi người sẽ không được hấp thu nữa.
Phải đợi nửa năm để linh tuyền tiếp tục hồi phục, như vậy mới có thể lấy không cạn, dùng không kiệt!
Sao lại vậy?
Mọi người nhất thời kinh ngạc.
Sau đó, họ rất nhanh đã khóa được mục tiêu.
Nguồn cơn của tất cả chuyện này đều do Trần Thuận.
Đến tận giờ khắc này, linh khí mà Trần Thuận hấp thu vẫn ồ ạt như cũ.
“Phù…”
Trần Thuận lại thở ra một ngụm khí đục.
Trợn trừng hai mắt.
Hắn đã phát giác được linh tuyền sắp cạn đáy, bèn ngừng lại.
Đã luyện hóa hơn phân nửa linh tuyền , tu vi trung kỳ thông thần của Trần Thuận ít nhiều đã ổn định lại, thậm chí, còn có dấu hiệu âm thầm chuyển sang hậu kỳ thông thần.
Nên biết rằng càng tu luyện về sau sẽ càng khó khăn, Trần Thuận muốn đột phá cảnh giới, lực hỗn độn cần thiết cũng sẽ càng nhiều, nghĩa là lượng linh khí đất trời cần hấp thu là khổng lồ.
Nửa ngày ở đây bằng với một tháng Tụ Linh Đại Trận của nhà họ Thẩm.
“Trời ạ, hắn ta vậy mà lại hấp thu hết linh tuyền rồi!”
Đồng tử đám người Boro co rút lại, ngoại trừ kinh hãi, họ cũng tức giận ngút trời.
Hành động này của Trần Thuận, không nghi ngờ gì, chính là đã cướp mất phần của họ.
Nên biết rằng, chỉ với thời gian nửa ngày như vậy, họ đã cảm thấy tu vi có tiến triển, nếu kiên trì tiếp bảy ngày, không chừng tu vi có thể tăng một quãng, khoảng cách với Thần Cảnh càng gần một bước.
“Trần huynh, huynh… huynh như vậy cũng mãnh liệt quá rồi…”
Đỗ Thiên Hựu cũng hơi lắp bắp.
Boro , Nha Thanh, Angki và sau đó là Arvada, đều nhìn Trần Thuận với vẻ không vui: “Các hạ làm vậy, thật sự không phải phép lắm nhỉ?”
“Từ khi linh tuyền khu Tam Giác khởi động đến nay, chưa từng có ai chiếm mất phần của người khác, nếu hôm nay, các hạ không đưa ra được lời giải thích, vậy thì chúng tôi sẽ không tha thứ!”
Có vài người không ngừng nói.
Dù trước đây Trần Thuận đã từng giết Lý Thành Huyền và Sancho, họ vẫn chưa thấy quan tài chưa đổ lệ.
Trần Thuận, tội lỗi đã phạm khiến người người tức giận.
Ngay cả Đỗ Thiên Hựu, ngoại trừ kinh ngạc thì vẻ mặt cũng không vui vẻ lắm.
“Dựa vào bản lĩnh mỗi người thôi, các người muốn giải thích cái gì?” Trần Thuận cười lạnh lùng.
Con đường tu hành, vốn là nghịch thiên mà thành.
Nào có chuyện công bằng.
Cơ duyên, là dựa vào cướp đoạt, chứ không phải nhờ công bằng phân chia mà có.
“Hay cho câu dựa vào bản lĩnh mỗi người, cậu không thuộc thế lực lục phương bọn ta, không cụp đuôi làm người, còn dám hung hăng như vậy…”
Arvada sau này, tuy biết rằng Trần Thuận đã giết Lý Thành Huyền và Sancho , nhưng rốt cuộc vì chưa từng nhìn thấy sự kinh khủng khi Trần Thuận ra tay, huống hồ, nơi này là khu Tam Giác, là địa bàn của họ, sát ý trong mắt hắn ta càng đậm: “Hôm nay, nếu cậu không trả một cái giá xứng đáng, bù đủ cho bọn ta, vậy đừng trách bọn ta xuống tay không nể tình…”
“Ồn quá!”
Trần Thuận lạnh lùng nói.
Không có bất kỳ lời dư thừa, đã tùy ý đánh ra một chưởng.
Có vẻ là một chưởng nhẹ hều, tựa như tượng Phật không có bất kỳ lực công kích nào.
Bỗng nhiên Arvada cảm thấy như không tin vào mắt mình.
Lập tức mở ra cương khí hộ thể.
Sau đó liên tiếp vỗ ra hai chưởng, một luồng lại một luồng lực khí kính vô tận, dữ dội không thể kiểm soát.
Nhưng, một chưởng ấn xuất hiện trong không trung, Arvada vỗ liên tiếp mấy chưởng, nhưng chẳng mảy may ngăn chặn được chưởng ấn kia.
Cuối cùng, chưởng ấn đè phía trên cương khí hộ thể của Arvada , cương khí hộ thể như viện đạn cứng rắn kia của hắn ta, trong nháy mắt, như gương vỡ, hóa thành vô số mảnh vụn, sau đó biến mất.
Chưởng ấn mà Trần Thuận đánh ra kia, uy lực không giảm, trực tiếp ấn lên ngực hắn ta.
“Phụt…”
Arvada phun ra một ngụm máu tươi.
Dưới sức mạnh của một chưởng này, cả người bay ra ngoài, ép trên vách động.
Cả hang động chấn kinh, tất cả đều run rẩy.
Arvada vậy mà lại dễ dàng bị một chưởng đánh bay mất.
Có vẻ còn bị thương khá nặng.
Những người khác, dù đã sớm biết sự mạnh mẽ của Trần Thuận, nhưng, lại lần nữa nhìn thấy loại chuyện một chưởng đánh bại đồng cấp này, trong lòng mọi người vẫn không kiềm được mà khiếp sợ.
Dù sao thì bọn họ chỉ là nửa bước Thần Cảnh, không phải tông sư gì, là những kẻ ngu ngốc mà thậm chí còn chưa đạt tới cấp tông sư.
Chỉ thiếu một bước, là có thể đứng trên đỉnh thế giới.
Nhưng đối mặt với Trần Thuận, họ vậy mà ngay cả một chiêu cũng đỡ không được.
Trần Thuận, thật sự là nửa bước Thần cảnh sao?
Nếu mọi người không cảm nhận được loại khí thế của cường giả Thần Cảnh trên người Trần Thuận, thật sự sẽ tưởng Trần Thuận là Thần Cảnh.
“Các người, còn có ý kiến không?”
Một chưởng đánh bayArvada, Trần Thuận không hề bất ngờ, sau đó, hắn nhìn mọi người xung quanh, tựa như một vị đế vương đang khinh bỉ dân thường trong thiên hạ, cất tiếng hỏi.
Lần này, mọi người không hề hó hé!