CHƯƠNG 35: XIN CHÀO CHỦ NHÂN
Cái gì?
Đám người nhà họ Hà hai mắt trợn trừng, ánh mắt đồng loạt nhìn về phía quản gia.
“Ông nói cái gì?”
Hà Hưng Vinh bỗng nhiên ngừng lại, ánh mắt như chim ưng, nhìn quản gia chằm chằm.
Ánh mắt này của Hà Hưng Vinh dọa cho quản gia cả người run lên.
“Phịch” một tiếng, ông ta lập tức quỳ trên mặt đất, cúi đầu, không dám nhìn thẳng Hà Hưng Vinh.
“Vừa nãy, bên ngoài bỗng nhiên có động tĩnh, tôi vội dẫn người đi xem, phát hiện… phát hiện, bên ngoài nằm bốn người, chính là mấy người Từ Khánh Vinh, bọn họ … chết rất thê thảm.”
Quản gia run rẩy nói.
Vừa nhớ lại cảnh tượng khi nhìn thấy mấy xác chết kia, ông ta không kìm được muốn nôn mửa.
Ông ta chưa từng nhìn thấy cảnh tượng thê thảm như vậy.
Thậm chí còn thê thảm hơn cảnh tượng của cậu chủ Hà Thiệu rất nhiều.
Lời của quản gia khiến đám người nhà họ Hà sững sờ.
Điều này có hàm ý gì?
Mấy người Từ Khánh Vinh hành động thất bại rồi?
“Đi, đi ra xem một chút.”
Hà Hưng Vinh ép sự nóng nảy trong lòng xuống, sau đó phất phất tay, dẫn mấy nhân vật quan trọng nhà họ Hà đi ra ngoài đại sảnh.
Tới bên ngoài, khi họ bốn cỗ thi thể nằm đó, tất cả đều cảm thấy da đầu tê dại.
Thậm chí, có người còn không kìm được mà nôn ra tại chỗ.
Hà Hưng Vinh thấy cảnh này, tròng mắt cũng sắp rớt ra.
Lửa giận lan tràn lồng ngực.
“Mẹ kiếp, phế vật, phế vật, đều là phế vật!”
Lúc này, Hà Hưng Vinh mắng to.
Vì mời được cao thủ võ đạo Từ Khánh Vinh và đoàn lính đánh thuê khát máu của lão, nhà họ Hà đã trả giá rất cao.
Nhưng bây giờ, tên phế vật Từ Khánh Vinh này lại chết rồi.
Nhiệm vụ thất bại, không những không giết được kẻ thù mang về, mà ngay cả mấy tỷ đã thanh toán cũng trôi theo dòng nước.
Hồ Lý Tài bên cạnh nghe vậy, cúi đầu thấp hơn, vừa nãy ánh mắt phẫn nộ của Hà Hưng Vinh cũng quét về phía ông ta.
Thật ra, ông ta mới là phế vật lớn nhất.
Ông ta mới là vệ sĩ của Hà Thiệu, chuyên phụ trách an toàn của Hà Thiệu, nhưng Hà Thiệu chết rồi mà ông ta vẫn sống sót trở về, Hà Hưng Vinh chỉ vẫn đang đè xuống lửa giận mà thôi.
Bây giờ, rốt cuộc ông đã không nhịn nổi nữa.
Đồng thời, trong lòng Hồ Lý Tài cũng hoảng sợ, da đầu tê dại.
Ông ta không phải bị tình trạng thê thảm trước mắt này hù dọa, mà là bị Trần Thuận hù dọa.
Quả nhiên, cao thủ võ đạo đại thành như Từ Khánh Vinh, cũng bị Trần Thuận hành hạ đến chết.
Rõ ràng, Trần Thuận chắc chắn sẽ không từ bỏ ý đồ.
Ngay khi trong lòng Hồ Lý Tài xuất hiện ý nghĩ đó, thì từ nơi xa truyền đến một âm thanh.
“Đêm nay, nhà họ Hà, giết không tha.”
Cùng với âm thanh này, một bóng người cao gầy, mang theo mười mấy gã đàn ông cường tráng, từ trong màn đêm xa xăm dần dần xuất hiện trong tầm mắt mọi người.
Hồ Lý Tài cảm thấy hồi hộp.
Vội nhìn về phía người tới, con ngươi ông ta lập tức co lại.
Ngay trong giây phút lóa mắt kia, ông ta đã nhìn thấy cái gì?
Dường như ông ta đã nhìn thấy núi thây biển máu.
Nhìn thấy Đại Ma Vương mang theo sát ý cuồn cuộn, sát khí bức người, tàn sát hết thế gian.
Cách khoảng cách xa như vậy mà đã ép ông ta không thở nổi.
“Thằng con hoang, mày còn dám tìm tới cửa sao, đêm nay, tao phải rút gân mày, lột da mày, dùng máu mày tế con trai tao.”
Hà Hưng Vinh trừng mắt nhìn chằm chằm bóng dáng từ đằng xa đi tới, nghiến răng nghiến lợi.
“Thật sao? Đúng lúc, ta cũng có ý đó.”
Trần Thuận nhếch miệng tạo lên một đường cong khát máu.
Tối nay, nhà họ Hà phải trả giá bằng máu cho những tội ác mà họ đã phạm phải.
“Thằng nhóc còn hôi sữa, mày cho là nhà họ Hà là chỗ nào, mà lại có thể ăn nói ngông cuồng như vậy.”
“Nếu ngươi đã dám đến, thì hãy vĩnh viễn ở lại đây đi.”
Mấy trưởng bối dòng chính nhà họ Hà nhao nhao trừng mắt với Trần Thuận.
“Hà Thiệu dám bắt cóc người phụ nữ của ta, có lòng bất chính, ta nể tình đó là tội do cá nhân tên đó phạm phải, mới để các ngươi chuộc tội cho tên đó, mà không truy cứu trách nhiệm nhà họ Hà nữa, vậy mà các ngươi lại không biết quý trọng.”
Trần Thuận chậm rãi nói.
Đối với chuyện này, hắn đã khoan dung độ lượng rồi.
Nếu để cho các thế lực lớn trong vũ trụ biết được, nhất định sẽ kinh ngạc, từ lúc nào mà Ma Chủ lại nhân từ như thế.
Đây chính là lần đầu tiên.
Nhưng nhà họ Hà lại không hề quý trọng cơ hội này.
Hơn nữa còn động đến vảy ngược của hắn.
Vừa nghĩ tới Tống Thiên Hy còn chưa rõ sống chết, sát khí trên người Trần Thuận càng dày đặc.
“Đã không biết quý trọng, vậy thì các ngươi hãy đến âm phủ làm bạn với Hà Thiệu đi.”
“Bốn người này chính là kết cục của các ngươi.”
Vừa nói, Trần Thuận vừa đi về phía đám người.
Đêm nay là đêm giết người.
“Nếu tên phế vật Từ Khánh Vinh kia không thể giết mày, vậy chúng ta đành phải tự mình ra tay rồi.” Hà Hưng Vinh nhìn Trần Thuận bước từng bước đi tới, vẻ mặt âm trầm.
Từ trước đến nay, ông làm việc đều có hai phương án.
Làm ăn cũng thế.
Giết người cũng thế.
Đối thủ có thể khiến Hồ Lý Tài sợ hãi, dù Hà Hưng Vinh đặt hi vọng rất lớn lên người Từ Khánh Vinh, nhưng ông không ngốc đến mức đặt tất cả hi vọng lên người Từ Khánh Vinh.
Bằng không, ông cũng không thể ngồi lên vị trí gia chủ nhà họ Hà.
“Xông ra, rút gân lột da tên rác rưởi này cho ta.”
Hà Hưng Vinh bỗng lớn tiếng nói.
Âm thanh dữ tợn!
Hà Hưng Vinh vừa dứt lời, chung quanh, lập tức xông ra một đám đông người mặc quần áo áo đen.
Người nào người nấy thân hình vạm vỡ.
Trên người mang theo sát khí nồng đậm.
Ai cũng đã từng thấy máu, từng giết người.
Đồng thời, ai cũng cầm súng.
Đây mới là chỗ dựa lớn nhất của Hà Hưng Vinh.
Nhà họ Hà của ông, rất nhiều tinh anh chưa xuất thế trên danh nghĩa công ty vệ sỹ.
Súng này là do ông dùng tiền mua được từ Từ Khánh Vinh và đoàn lính đánh thuê khát máu của lão.
Dù hắn là ai, dù hắn lợi hại như thế nào đi nữa.
Đối mặt nhiều súng như thế, đối mặt với súng tới tấp bắn tới, ông ta muốn xem hắn còn có thể gây ra được biến động gì.
“Thế nào, đồ rác rưởi, ngươi sợ rồi phải không?”
Hà Hưng Vinh nhìn Trần Thuận, đứa con trai mình yêu thương nhất đã chết trong tay hắn, vẻ mặt Hà Hưng Vinh trở nên hết sức dữ tợn.
“Sợ?” Trần Thuận cười lạnh một tiếng: “Đương nhiên ta sợ.”
“Ta sợ ngươi sẽ thất vọng.”
Âm thanh Trần Thuận đầy mỉa mai.
“Ha ha ha, sắp chết đến nơi còn mạnh miệng. Yên tâm, mày sẽ không cô đơn, chờ mày chết rồi, tao sẽ tra tấn tất cả cô vợ mày, em vợ của mày, tra tấn ba vợ, mẹ vợ mày đến chết, để bọn họ làm bạn với mày trên đường đến âm phủ.” Hà Hưng Vinh cười điên cuồng.
“Giết hắn cho ta!”
Sau khi cười xong, Hà Hưng Vinh vung tay lên, ra lệnh cho đám người áo đen xung quanh.
Chỉ là.
Mệnh lệnh đã hạ.
Nhưng không một ai trong đám người áo đen xung quanh ra tay.
Họ làm như không nghe thấy lời Hà Hưng Vinh.
Hừ?
Hà Hưng Vinh trợn trừng hai mắt, trong lòng có dự cảm không tốt.
Vẻ mặt những người khác nhà họ Hà cũng đầy nghi hoặc.
Từ trước đến nay, những người áo đen này chỉ trực tiếp nghe lệnh của gia chủ, ngoài gia chủ không ai có thể chỉ huy họ.
Hôm nay là thế nào?
“Thiết Quyền!”
Hà Hưng Vinh trầm giọng quát.
Sắc mặt vô cùng khó coi.
Đồng thời, ông có dự cảm rất xấu.
Hà Hưng Vinh vừa dứt lời, một người đàn ông áo đen từ trong đám người áo đen bước ra.
Y mặc một bộ áo ba lỗ màu đen, cánh tay lộ ra ngoài, cơ bắp cuồn cuộn như rồng có sừng, dường như chứa đựng sức mạnh khó có thể tưởng tượng.
“Giết hắn cho ta!”
Thấy Thiết Quyền đi tới, Hà Hưng Vinh lại hạ lệnh.
Nhưng Thiết Quyền nhìn Hà Hưng Vinh một chút, hơi cúi đầu: “Ngài Hà, xin lỗi.”
Hả?
Phản ứng này của Thiết Quyền ngoài dự liệu của tất cả mọi người ở đây.
Hà Hưng Vinh nhìn Thiết Quyền, đầu lĩnh của đám người áo đen này chằm chằm.
Chỉ thấy sau khi cúi đầu nói xin lỗi, y bước nhanh về phía Trần Thuận.
Sau đó, đi đến trước mặt Trần Thuận, trước ánh mắt khó tin của mọi người, đột nhiên quỳ một chân trên đất.
“Thiết Quyền, bái kiến chủ nhân!”
Ánh mắt Thiết Quyền nhìn Trần Thuận nóng rực.
Sau đó, ánh mắt lại nhìn về phía người thanh niên lực lưỡng đứng phía sau Trần Thuận.
“Thiết Quyền, bái kiến đại ca!”
Tên đàn ông lực lưỡng này nhìn Thiết Quyền, nở nụ cười hiền hòa.
Sau đó, ra khỏi hàng.
Cũng đi đến trước mặt Trần Thuận, quỳ một chân trên đất song song với Thiết Quyền: “Gấu Xám, bái kiến chủ nhân.”
Hơn mười tên đàn ông cường tráng phía sau Trần Thuận cũng đồng loạt quỳ một chân trên đất: “Bái kiến chủ nhân!”
Sau đó.
Toàn bộ đám người áo đen xung quanh nhà họ Hà quỳ một chân trên đất, hướng về phía Trần Thuận.
Đồng thanh: “Bái kiến chủ nhân!”
Âm thanh vang vọng rung trời.