Mục lục
Ma Đế truyền kỳ – Trần Thuận (full 346 chap) – Truyện tiên hiệp tác giả: Tôi không phải Z
Thiết lập
Thiết lập
Kích cỡ :
A-
18px
A+
Màu nền :
  • Màu nền:
  • Font chữ:
  • Chiều cao dòng:
  • Kích Cỡ Chữ:

Ma Đế Truyền Kỳ CHƯƠNG 183: ĐỨA CHÁU GÁI NUÔI DƯỠNG BAO NĂM, CẢM GIÁC NUÔI KHÔNG

“Tiểu tử, ngươi quá kiêu ngạo, không lẽ ngươi cho rằng ngươi chính là người Viêm Hạ, ta không dám giết ngươi sao?”

“Cho dù sau lưng ngươi có Thần Cảnh Đỉnh Phong, còn dám nhiều lời, ta sẽ giết ngươi!”

Nghe vậy, Đại trưởng lão Hắc Ám Điện Đường cùng Hữu hộ pháp Thánh Sơn dường như cùng mở miệng nói.

Nhìn vào mắt Trần Thuận, sát ý nở rộ.

“Trò hề.” Trần Thuận hừ lạnh một tiếng: “Các ngươi nếu bây giờ chịu rời đi, còn giữ được mạng, nếu vẫn dây dưa không chịu đi, hôm nay giết chết toàn bộ.”

Trần Thuận vừa nói ra những lời này, đừng nói đến người của Hắc Ám Điện Đường hay Thánh Sơn, chính Shakun ngẩn người.

Trần Thuận, hắn thật quá kiêu ngạo?

Lúc này, Shakun cảm thấy da đầu bắt đầu tê dại.

Chỉ có Thiên Tuyết, trước tiên thấy Trần Thuận đánh bại bảy đại cường giả Thần Cảnh, sau lại thấy Trần Thuận chém ba người Olaf . Trong đó, Olaf là kẻ mạnh nhất, cô ta rất rõ ông nội mình hiện cũng không phải là đối thủ của Olaf, nhưng hắn ta lại chết trong tay Trần Thuận.

Cô ta đối với Trần Thuận tràn ngập tin tưởng.

Nhưng trong mắt cô ta vẫn hiện lên vẻ lo lắng.

“Tiểu tử, đây là ngươi muốn chết.”

Tam trưởng lão Hắc Ám Điện Đường, chính là cường giả Thần Cảnh trung kỳ, lúc này có Tả Hữu hộ pháp Thánh Sơn, hai người Đại trưởng lão, Nhị trưởng lão phải đề phòng bọn họ nước đục thả câu, không tiện ra tay .

Tam trưởng lão không quan tâm, nhận được cái nháy mắt của Đại trưởng lão, Tam trưởng lão không do dự, lập tức đi ra.

Mặc dù Trần Thuận và Đại trưởng lão vừa rồi đúng là đã ra tay, nhưng Tam trưởng lão vẫn có lòng tin tuyệt đối.

Sau khi bước ra, ông ta với một thanh thiết chùy trong tay, chân nguyên trong cơ thể như thủy triều dâng trào.

“Đi chết đi!”

Tam trưởng lão quát một tiếng chói tai, sau đó, thiết chùy trong tay nhắm Trần Thuận bổ xuống.

Nháy mắt, một đạo lực hung hãn vô cùng hình chiếc búa đập thẳng vào Trần Thuận.

Nếu là người thường thì sớm đã thịt nát xương tan chỉ với một búa, nhưng Thiên Tuyết ở cách đó không xa lại cảm nhận dường như luồng khí rất bình thường.

Mà Trần Thuận cũng nhếch mép cười lạnh, tay vung lên, trong nháy mắt, áp lực trên người Thiên Tuyết biến mất hết.

“Một cái Thần Cảnh trung kỳ mà cũng dám nhảy ra, quả thực là đi tìm cái chết.”

Sau đó, Trần Thuận tay phải tạo thành nắm đấm, hướng tới Tam trưởng lão tùy tiện giáng một búa.

“Bùm!”

Một tiếng động long trời lở đất truyền khắp tứ phía.

Tam trưởng lão lùi lại năm sáu bước mới có thể ổn định.

Ông ta ra một búa, bị Trần Thuận đáp lại một nắm đấm, một búa này tan vỡ trong không trung, ngay cả ông ta, sắc mặt tái nhợt, máu tràn ra khóe miệng.

Đại trưởng lão và Nhị trưởng lão Hắc Ám Điện Đường thu hồi ánh mắt, mà ba người Thánh Sơn cũng hiện vẻ mặt ngưng trọng, nhưng cũng mang theo chút vui sướng khi thấy người gặp họa.

Người của Hắc Ám Điện Đường bị thương tổn, bọn họ lại thấy vui.

“Trở về.”

Thấy tình huống như vậy, Đại trưởng lão Hắc Ám Điện Đường hiểu ra Tam trưởng lão không phải đối thủ của Trần Thuận.

Trong ánh mắt của Tam trưởng lão hiện lên vẻ không cam tâm.

Tuy nhiên, ở Hắc Ám Điện Đường, đẳng cấp vô cùng khác biệt.

Mặc dù ông ta là Thần Cảnh trung kỳ, đường đường là Tam trưởng lão Hắc Ám Điện Đường, nhưng cũng không dám làm trái ý Đại trưởng lão.

Tam trưởng lão hung hăng liếc nhìn Trần Thuận, rồi mới rút lui.

Trần Thuận thấy vậy cũng hừ lạnh một tiếng: “Dám ra tay với ta, không có đường lui, chỉ có đường chết!”

Lời nói của Trần Thuận vừa buông ra, trên không trung nháy mắt xuất hiện mấy đạo nắm đấm, hóa thành ánh sáng, nhắm vào Tam trưởng lão.

Vốn dĩ Tam trưởng lão muốn rút lui, thấy vậy thì kinh hãi tột cùng.

Nhất thời cảm nhận được cái chết đang đến gần, chân nguyên trong cơ thể lưu chuyển hỗn loạn, thanh thiết chùy trong tay không ngừng chém ra, tại thành tia ánh sáng hình cái búa.

Điểm khác biệt là đòn tấn công không ngừng, trong khi Trần Thuận chỉ ra nắm đấm.

Nhưng mà, hai tia ánh sáng hình cái búa và nắm đấm tiếp xúc với nhau, chỉ trong nháy mắt sắc mặt của Tam trưởng lão thay đổi.

Sắc mặt vô cùng trắng bệch.

Không chạm vào thì không biết.

Vừa chạm vào phát hiện ra Trần Thuận vừa mới đánh ra mấy tia nắm đấm nhìn vô cùng sắc bén, kỳ thực lực rất mạnh, làm cho ông ta cảm thấy vô cùng sợ hãi.

Lực này có thể nghiền nát ông ta.

“Bùm!”

“Bùm!”

Trong khoảnh khắc, trong không trung không ngừng phát ra tiếng nổ.

Các tia ánh sáng hình cái búa đều bị nổ.

Trần Thuận ra tia ánh sáng hình nắm đấm tuy đã giảm bớt uy thế, nhưng vẫn mang kình lực làm người ta sợ hãi, hướng về phía ông ta.

Tam trưởng lão ộc máu, sắc mặt lại thay đổi, lúc này ông ta dùng toàn lực múa may thanh thiết chùy trong tay.

Nhưng lần này Tam trưởng lão không tạo ra ánh sáng hình cái búa mà dùng thiết chùy thật, chân nguyên không ngừng phun trào, trực tiếp đánh vào tia ánh sáng hình nắm đấm của Trần Thuận.

Một tia!

Hai tia!

Ba tia!

Cuối cùng, Trần Thuận ước chừng mười tia ánh sáng hình nắm đấm, toàn bộ bị tam trưởng lão dùng thanh thiết chùy hạ gục.

Nhưng là, khi tia ánh sáng hình nắm đấm thứ mười bị phá vỡ.

Không trung lại vang lên tiếng nổ lớn.

Mọi người đều nhìn thấy, thanh thiết chùy trong tay Tam trưởng lão xuất hiện vô số vết nứt.

Sau đó, vỡ vụn ra.

Biến thành vô số mảnh nhỏ.

“Sao có thể như thế?”

Khoảnh khắc này Tam trưởng lão kinh hãi đến đỉnh điểm.

Thanh thiết chùy này vốn dùng huyền thiết thiết tinh làm nguyên liệu chính tạo thành.

Đây chính là pháp khí công kích thực sự.

Uy lực cường đại, cứng rắn vô cùng.

Pháp khí này đã theo ông ta cũng… đã hơn hai mươi năm, chinh chiến vô số trận, cùng lắm chỉ có vài vết sứt mẻ, hôm nay, lại vỡ nát?

“Cẩn thận!”

Ngay tại thời điểm Tam trưởng lão ngây người, âm thanh của Đại trưởng lão vang lên.

Hả?

Tóc gáy của Tam trưởng lão phút chốc đã chổng ngược lên.

Một mối đe dọa tính mạng bao trùm lấy toàn thân ông ta, tưởng chừng như trong nháy mắt ông ta có thể mất mạng ngay.

Loại cảm giác này, Tam trưởng lão chưa từng nếm qua.

Nhưng mà, lúc này ông ta muốn né tránh, lại không còn kịp nữa.

Trước mắt ông ta hiện lên vô số bóng người.

Giống như lập tức đã vượt không gian, trực tiếp di chuyển xuất hiện cạnh ông ta vậy.

Sau đó, một lực mạnh mẽ tấn công vào trong lồng ngực ông ta.

“Răng rắc!”

Tiếng xương cốt bị gãy vang lên.

Sau đó, Tam trưởng lão bay ra ngoài.

Trên ngực ông ta xuất hiện một lỗ máu to bằng nắm tay.

Xương sườn xung quanh lồng ngực đã vỡ vụn.

Trên không trung, vũng máu lớn tràn ra.

Chỉ một nắm đấm, ông ta đã bay ngược tới hơn hai mươi thước mới rơi xuống đất.

Khi rơi xuống đất, Tam trưởng lão đã mất đi sinh lực.

Ông ta hoàn toàn không còn phản ứng được gì cho đến khi chết hẳn.

Đôi mắt trợn lên.

Trong ánh mắt, tràn đầy kinh hoảng, sợ hãi, khó hiểu.

Tam trưởng lão chưa bao giờ nghĩ tới ông ta sẽ chết như thế này!

Là Tam trưởng lão ra tay với Trần Thuận, rồi Tam trưởng lão bay ngược mà tử vong.

Trên thực tế, mọi chuyện chỉ xảy ra trong vài nhịp thở.

Không ai có thể ngờ được, kết quả lại như vậy.

Shakun nhìn thấy bóng dáng Trần Thuận, sợ ngây người.

Tiểu tử này, mạnh quá?

Thần Cảnh trung kỳ, một hai chiêu đã vong mạng?

Gần như là miểu sát.

Phải biết rằng, mặc dù Thần Cảnh hậu kỳ đánh bại Thần Cảnh trung kỳ rất đơn giản, muốn giết Thần Cảnh trung kỳ cũng không phải quá khó khăn, nhưng muốn nói miểu sát, thật không dễ dàng.

Mà trước mặt bọn họ, Trần Thuận lại làm được.

Tốc độ cực nhanh, thậm chí làm cho Đại trưởng lão Hắc Ám Điện Đường muốn ra tay cứu viện cũng không kịp.

Điều này chẳng phải Trần Thuận so với mình, ngay cả trong thời kỳ Đỉnh Phong cũng mạnh hơn?

Giờ phút này, Shakun trong lòng cảm thấy vừa sợ hãi vừa may mắn.

May mắn lúc trước, ông ta bởi vì không nắm chắc có thể miểu sát Trần Thuận, nên không ra tay.

Bằng không, ai sống ai chết, cũng khó đoán định.

Nếu vậy càng không thể có ngày hôm nay, Trần Thuận cùng Thiên Tuyết tới cứu ông ta.

So với ánh mắt và cảm xúc phức tạp của Shakun.

Người trong Thánh Sơn nhìn Trần Thuận với con mắt cảnh giác vô cùng, đi kèm đó là cảm giác vui sướng khi thấy người gặp họa.

Thậm chí, còn ẩn chứa sự biết ơn.

Nguyên do Thánh Sơn bọn họ chỉ có ba người, Tả Hữu hộ pháp đều là Thần Cảnh hậu kỳ, còn một vị trưởng lão, là Thần Cảnh sơ kỳ.

Mà Hắc Ám Điện Đường có tới bốn vị trưởng lão, Đại trưởng lão và Nhị trưởng lão là Thần Cảnh hậu kỳ, Tam trưởng lão là Thần Cảnh trung kỳ, Tứ trưởng lão là Thần Cảnh sơ kỳ.

So với bọn họ nhiều hơn một vị cường giả Thần Cảnh trung kỳ.

Hiện tại, đã bằng nhau.

“Trần Thuận, ngươi dám giết người của Hắc Ám Điện Đường ta, bất luận ngươi có thân phận gì, bối cảnh gì, hôm nay ngươi phải chết.”

Đại trưởng lão Hắc Ám Điện Đường lúc này nhìn Trần Thuận với ánh mắt đầy sát ý.

Một sát ý trước nay chưa từng có.

“Tất cả động thủ, giết hắn.”

Dứt lời, Đại trưởng lão cùng Nhị trưởng lão Hắc Ám Điện Đường cùng nhau xông lên đối phó với Trần Thuận.

Hai người bọn họ đều là cường giả Thần Cảnh hậu kỳ.

Lại đều là trưởng lão Hắc Ám Điện Đường, đối với Tam trưởng lão là Thần Cảnh trung kỳ, thực lực hơn hẳn.

Nếu đổi lại là bọn họ, Trần Thuận tuyệt đối không dễ dàng miểu sát Tam trưởng lão.

Hai người bọn họ đều hiểu rõ, nếu chỉ một người ra tay, đừng nói giết Trần Thuận, có thể thắng hắn hay không cũng rất khó nói.

Nếu đã như vậy, hai người cùng ra tay, có thể chém được Trần Thuận.

“Hai vị Thần Cảnh hậu kỳ liên thủ!”

Shakun nhìn thấy Đại trưởng lão cùng Nhị trưởng lão Hắc Ám Điện Đường cùng nhau đối phó với Trần Thuận, ánh mắt tập trung.

Dưới tác dụng của Tiểu Hoàn Dương Đan và nội lực của Trần Thuận, lúc này thương thế của ông ta cũng đã gần khỏi.

Hiệu quả như thế này, trên trái đất mà nói, quả là nghịch thiên.

Shakun lúc này không quan tâm đến việc hồi phục thương thế, ông ta đem Thiên Tuyết bảo hộ phía sau, nhanh chóng điều khiển chân nguyên, sẵn sàng ra tay giúp đỡ Trần Thuận bất cứ lúc nào.

Nếu không phải vì lo lắng người của Thánh Sơn nhân cơ hội khống chế Thiên Tuyết, Shakun đã ra tay ngay lập tức giúp đỡ Trần Thuận.

Trần Thuận chính là theo Thiên Tuyết tới đây cứu ông ta, Shakun hiện tại muốn Trần Thuận trở thành cháu rể của mình.

“Thiên Tuyết, con có vẻ… không lo lắng?”

Nhìn phía sau, Shakun đột nhiên phát hiện cháu gái mình nhìn thấy hai người Thần Cảnh hậu kỳ liên thủ đánh Trần Thuận, nhưng không có vẻ gì lo lắng.

“Ông nội, Trần công tử rất lợi hại, trước khi đến đây, anh ta đã giết ba người Olaf, hai người này nhất định không phải đối thủ của anh ta.”

Thiên Tuyết lúc này lên tiếng.

Nói xong, thần sắc hiện lên sự kiêu ngạo.

Shakun nghe xong trong lòng giật mình.

Olaf đã chết?

Bị Trần Thuận, giết?

“Thật sao?”

Shakun nhìn về phía Thiên Tuyết, ánh mắt lộ vẻ khó tin.

Mấy năm trước, Shakun tới trước cửa để giết Olaf, không còn đường thoát thân, thiếu chút nữa bị ông ta giết chết, may mắn chỉ trọng thương, trốn thoát được.

Nhưng mà, mấy năm đã trôi qua, Olaf xuất hiện trở lại, đi vào khu Tam Giác, thực lực mạnh hơn trước.

Năm đó, Olaf bị ông ta treo lên đánh, nhưng hiện tại ông ta không địch lại.

Tuy rằng nguyên nhân là do ông ta bị thương đã nhiều năm, không thể dốc toàn lực, nhưng điều đó cũng đủ chứng minh Olaf hiện giờ rất mạnh.

Hiện tại, cũng bị Trần Thuận giết chết ?

Hơn nữa, Olaf có sự trợ giúp của hai vị Thần Cảnh nữa, vẫn là cả ba người bị giết?

Thiên Tuyết khẽ cười giễu cợt Shakun: “Ông nội có thể không tin Thiên Tuyết, nhưng nhất định phải tin tưởng Trần công tử, anh ta thực sự rất mạnh.”

Shakun sửng sốt.

Bỗng nhiên cảm nhận đứa cháu gái nuôi nấng bao năm, nuôi không.

Cùng lắm, nếu Trần Thuận có thể giết chết ba người Olaf, hai vị trưởng lão Thần Cảnh hậu kỳ của Hắc Ám Điện Đường kia, cho dù không địch lại, cũng chưa chắc gặp chuyện không may.

Shakun lại đem ánh mắt nhìn vào khoảng sân lần nữa.

Danh Sách Chương:

Bạn đang đọc truyện trên website MeTruyenVip.com
BÌNH LUẬN THÀNH VIÊN
BÌNH LUẬN FACEBOOK