Tia nắng ban mai dịu dàng, toàn bộ nhà thờ Thành Đông từ xa tới
gần, không một chỗ nào là không được trang trí lộng lẫy, hành lang
hoa tươi diễm lệ, toàn bộ sàn nhà được trải lụa đỏ chúc mừng, còn có
chút sâm panh rượu ngon thơm nhè nhẹ.
“Chú rể sao lại lâu như vậy?”
Nơi này sắp cử hành một đám cưới lớn long trọng, khách mời đều
đã có mặt, ngay đến cả cô dâu và người nhà đều đã tới rồi.
Kiểu Bích Ngọc đi cùng ông cụ Quách tới đây, thấy các khách
mời ở bốn phía đều đang nói chuyện vụn vặt, cô cũng tò mò nhìn
xung quanh.
Thấy Diệp Tuyết trên người mặc một chiếc váy cưới trắng dài bó
sát ngực, trang điểm cô dâu tỉnh tế, tuy nhiên lúc này vẻ mặt cô ta
trông có vẻ có chút lo lắng.
Quách Thanh Nga đi về phía Diệp Tuyết, để không bị ngượng
ngùng, liền nhỏ giọng hỏi: “Có chuyện gì vậy, không phải con và
Thành Trung cùng nhau đến sao?”
“Đúng vậy, sao đợi lâu vậy rồi vẫn không thấy Thành Trung, chắc
không phải là tối hôm qua vui quá, cùng với mấy người anh em kia ở
trong khách sạn uống rượu say vẫn chưa tỉnh dậy chứ?” Diệp Vân
cũng lo lắng hỏi.
Vẻ mặt Diệp Tuyết không tốt lắm, giải thích một câu: “Thành
Trung nói phía công ty đột nhiên có việc gấp, xe đám cưới của bọn
con cứ tới trước, sau đó anh sẽ nhanh chóng đến.”
“Hôm nay làm đám cưới rồi, vẫn còn gây sức ép việc trong công
ty, đây không phải là cố tính làm chúng ta khó xử.”
Bà cụ Kiểu cũng đi tới, đen sầm mặt rất không hài lòng với sơ
xuất của nhà họ Doãn.
Nhiều khách mời có danh tiếng như vậy đều đang có mặt, đám
cưới này phía nhà gái Diệp Tuyết chỉ có Diệp Vân là chị gái ruột, nhà
họ Kiều liền ra mặt ủng hộ Diệp Tuyết, đám cưới này chính là lấy danh
nghĩa của nhà họ Doãn và nhà họ Kiều mở tiệc mời khách quý, nếu
như có gì sai sót thì thực sự rất mất thể diện.
“Đàn ông nên lấy sự nghiệp đặt lên đầu, đợi thêm một lát đi.”
Kiểu Văn Vũ trầm giọng mở miệng nói một câu.
Quách Thanh Nga đột nhiên cảm thấy con trai mình cũng không
có gì sai, cười cười: “Phía công ty chắc chắn là có việc cực kì gấp,
Thành Trung rất nhanh chóng sẽ tới thôi, mọi người cứ thoải mái ăn
chút đồ ăn …
Kiểu Bích Ngọc có hơi buồn chán, cô vốn không muốn tham dự
đám cưới này, nhìn thấy ông cụ đang nói chuyện với bạn cũ, cô liền
bước đến phía quầy tráng miệng phục vụ đang mở ở đẳng trước lấy
chút đồ ăn.
“Tránh ra, con giẫm bẩn lên váy cưới của mẹ rồi.“ Đột nhiên phía
Diệp Tuyết truyền đến tiếng mắng hét giận dữ.
Sau đó là tiếng khóc to của trẻ con, bé gái kia nhìn dấu chân nhỏ
kéo dài trên bộ váy trắng, dường như rất lúng túng vội vàng nằm bò
trên mặt sàn vừa khóc, vừa dùng bàn tay nhỏ của mình ra sức lau.
Nhưng đứa nhỏ này kéo váy cưới của Diệp Tuyết, Diệp Tuyết lại
càng tức giận: “Tránh ra.“ Nghĩ tới việc Doãn Thành Trung trễ giờ,
nhìn đứa bé ở trước mặt, trong lòng liền tức giận.
“Sao vậy?”
Mấy người Quách Thanh Nga nghe thấy tiếng trẻ con khóc, lập
tức nhìn về hướng có tiếng.
Đột nhiên, rất nhiều ánh mắt nóng rực đều nhìn về phía Kiều Bích
Ngọc.
Kiều Bích Ngọc vẻ mặt sững sờ, cúi đầu, có hơi ngơ ngác nhìn bé
gái đang trốn phía sau mình.
“Đừng đánh con ..” Đứa bé người nhỏ nhắn dùng hết sức dựa
vào sau lưng Kiều Bích Ngọc, dường như đang cực kỳ sợ hãi.
Kiểu Bích Ngọc đương nhiên biết, đây là con gái của Doãn Thành
Trung.
“Nó hình như rất sợ hãi.
Kiểu Bích Ngọc nhìn thấy mấy người Quách Thanh Nga đi đến
gần phía mình, cô thản nhiên nói một câu.
Diệp Tuyết nhấc chiếc váy cưới trắng dài đẹp đẽ bước đến trước
mặt cô, ánh mắt kia không mấy thân thiện, cúi mắt nhìn bé gái kia
quát một tiếng: “Thanh Tâm, đến chỗ mẹ.“ Giọng cô ta nặng nề,
giống như mệnh lệnh.
Nhưng đứa nhỏ kia dùng bàn tay nhỏ bé túm lấy góc áo của Kiều
Bích Ngọc, sống chết gì cũng không chịu buông ra, Kiểu Bích Ngọc
có hơi ngại ngùng.
“Thanh Tâm, đến chỗ bà nội.” Quách Thanh Nga tiến lên trước,
nhìn cháu gái mình, vẻ mặt nghiêm túc thường ngày của bà ta cũng
trở nên dịu dàng hơn.
Đứa bé nhìn Quách Thanh Nga một lúc lâu, lúc này mới nhấc
chân nhỏ chạy qua, ôm chẩm lấy bà ta.
“Ban nãy đứa bé gái sao lại trốn phía sau cô, cô làm gì nó rồi, cô
đã gả vào nhà họ Quách, tốt nhất nên yên phận cho tôi!”
Kiểu Văn Vũ nhìn thẳng vào đứa con gái đã lâu không gặp, mở
miệng liền lạnh lùng dạy dỗ.
Kiều Bích Ngọc cắn môi, không trả lời, trong lòng rất tức giận.
Cho dù có tội gì đều đổ hết lên người cô, đây chính là ba ruột của
“Được rồi, còn nhiều khách mời đang có mặt: “Bà cụ Kiều bước
đến bên cạnh Kiều Bích Ngọc, cực kỳ thân thiết kéo tay cô: “Bích
Ngọc, sao không thấy Cao Minh đâu, cháu đi cùng với ai đến vậy?”
Kiều Bích Ngọc bị bà cụ Kiều kéo cánh tay, rất không thoải mái,
nhẹ giọng trả lời một câu: “Quách Cao Minh đi Mỹ rồi, cháu cùng ông
nội đến đây.”
Bà cụ Kiều vừa nghe xong, đột nhiên cười đến híp mắt lại: “Ôi,
ông chủ nhà họ Quách cũng tự mình đến đây, đây thật đúng là có
mặt mũi lớn, ông ấy ở đâu, bà tới chào hỏi ông, cảm ơn nhà họ Quách
bọn họ trong khoảng thời gian này đã giúp đỡ nhà họ Kiều chúng
ta…”
Lần trước, sau khi bọn họ nói với Quách Cao Minh xin nhà họ
Quách hỗ trợ tài chính, Quách Cao Minh không chỉ giúp bọn họ giải
quyết vấn đề trên phương diện tài chính, còn cho nhà họ Kiểu tham
gia rất nhiều dự án lớn.
Nhà họ Kiều bây giờ, có hơn một nửa dự án đầu tư đều dựa vào
nhà họ Quách.
“Diệp Tuyết gả cho Thành Trung, gả cũng khá tốt, nhưng sau
cùng, vẫn là cháu gái ruột của bà giỏi nhất.”
Tâm trạng bà cụ Kiều rất tốt, giơ tay tán thưởng xoa xoa đầu của
Vẻ mặt Kiểu Bích Ngọc lại không có cảm xúc gì, cô và bà nội
không thân thiết, hơn nữa như này quá hám lợi, cô không thích.
“Bích Ngọc à, bà nội nói với cháu vài lời chân tình, cháu phải nhớ
kĩ.”
Bà cụ Kiều nhỏ giọng, thần thần bí bí dặn dò cô: “Đàn ông đều
thích kích thích mới mẻ, mặc dù cháu đang mang thai, nhưng có vài
chuyện cháu nên chủ động một chút …”
“Cháu biết rồi.“ Kiều Bích Ngọc hơi đỏ mặt, lập tức ngắt lời bà cụ.
“Mẹ cháu không còn nữa, những chuyện này bà phải nói với
cháu…nói chung cháu cũng phải thông minh chút, cho dù cậu chủ
Quách kia ở bên ngoài thật sự bao nuôi người tình ở bên ngoài,
chúng ta ngàn vạn lần cũng không được phép đắc tội cậu ấy, đừng
cãi nhau với cậu ấy, bây giờ cháu mang thai con của cậu ấy, có đứa
bé trong tay, vị trí trong nhà sẽ giữ vững được …”
Kiều Bích Ngọc bị bà cụ Kiều làm phiền, cố tình cao giọng.
“Đám cưới này khi nào thì bắt đầu vậy!“
Giọng nói của Kiều Bích Ngọc, khiến cho những người còn lại
không khỏi cảm thấy lo lắng, cô dâu cũng đã đến nơi, chú rể rốt cuộc
chạy đi đâu rồi.
“Cô sao lại ở đây!”
Diệp Tuyết đang vội gọi điện thoại cho Doãn Thành Trung, quay
đầu liền bắt gặp Lê Yến Nhi, sắc mặt đột nhiên trầm xuống: “Tôi ở
đây không chào đón cô!”
Đám cưới hôm nay của cô ta, Kiều Bích Ngọc đến đây đã khiến
cô ta rất không vui rồi, nhưng Kiều Bích Ngọc có ông cụ Quách làm
chỗ dựa cô ta không thể đuổi người, nhưng người họ Lê này, cô ta sẽ
không khách khí.
“Tôi cùng ngài Đường đến đây.” Trên mặt Lê Yến Nhi lại nở nụ
cười, cười rực rỡ.
Danh tiếng lẫy lừng của nhà họ Đường ở thành phố Đà Lạt, Diệp
Tuyết không nhớ chính mình đã đưa thiệp mời cho nhà họ Đường,
nhưng người cũng đến rồi, cũng không dám đắc tội.
“Diệp Tuyết, đám cưới này của cô đúng là náo nhiệt, sao tôi lại có
thể bỏ lỡ được.”
Lê Yến Nhi cố tình tiến lên một bước, ghé sát vào tai cô ta nói
một câu đầy ẩn ý.
“Cô có ý gì!“ Diệp Tuyết đột nhiên trở nên căng thẳng.
“Chú rể đến rồi, chú rể đến rồi!”
Nhưng lúc ấy, một chiếc xe Ferrari màu đen chạy tới đằng này,
trong đám người có người lớn tiếng hoan hô: “Thành Trung, anh
khiến chúng tôi đợi lâu rồi.”
Ánh mắt Diệp Tuyết nhìn về phía Doãn Thành Trung, lập tức nhấc
váy cưới đi về phía anh ta, hờn dỗi nói một câu: “Thật là, sao anh lại
lâu như vậy.”
“Được rồi, mời mọi người vào trong nhà thờ, đám cưới bây giờ sẽ
bắt đầu.” Quách Thanh Nga tươi cười chào đón khách mời.
Quách Thanh Nga đi đến bên cạnh con trai bà ta, nhỏ giọng nhắc
nhở một câu: “Hôm nay ông ngoại con cũng đến đây, nhanh chóng
hành lễ đi.
Trên mặt các khách mời đều tươi cười, tràn đầy mong chờ đám
cười này, đều rất quy củ ngồi về chỗ.
Bản hoà tấu đàn dương cầm hạnh phúc vang lên…
Chú rể và cô dâu cùng nhau bước đến gần bục thiêng liêng,
nhưng mà…
Khách mời ngồi ở hai bên đều chú ý thấy sự khác thường, bởi vì
ánh mắt của chú rể hoàn toàn không nhìn thẳng phía trước, cũng
không nhìn sang cô dâu xinh đẹp ở bên cạnh, ngược lại lại nhìn chằm
chằm vào một người phụ nữ ngồi ở vị trí hàng ghế đầu bên trái.
Vẻ mặt Kiều Bích Ngọc khó hiểu, Doãn Thành Trung lại nhìn
thẳng cô như vậy, anh ta định làm gì?
Phía bên dưới đã có người khe khẽ nói nhỏ: “Cậu chủ Doãn
Thành Trung này cứ nhìn chằm chằm vợ cũ của anh ta…”
“Không phải là tình cũ không rủ cũng tới chứ?”
“Không thể nào, anh nhìn xem Kiều Bích Ngọc kia chính là gả cho
nhà họ Quách, đó là cháu dâu của nhà họ Quách.”
Diệp Tuyết trong lòng lo lắng, nhỏ giọng gọi tên anh ta: “Thành
Trung!”
Doãn Thành Trung đột nhiên dừng bước chân, di chuyển ánh
mắt, nhìn về phía Diệp Tuyết ở bên cạnh.
“Thành Trung, có phải có chỗ nào không thoải mái không, anh
sao vậy?” Diệp Tuyết bị ánh mắt sáng rực này của anh quan sát,
không hiểu sao trong lòng có chút căng thẳng.
Doãn Thành Trung không hề trả lời, mặt anh ta không chút biểu
cảm buông tay Diệp Tuyết, sải bước dài đi đến trước bục thiêng
liêng, đẩy vị cha xứ chủ trì đám cưới xuống bục, cướp lấy mic trên tay
ông ta.
“Đây là sao vậy?”
Khách mời phía dưới bục vẻ mặt kinh ngạc.
“Thành Trung, con muốn làm gì!”
Quách Thanh Nga thấy con trai mình hôm nay quá khác thường,
gấp gáp vội vã từ chỗ ngồi đứng bật dậy.
Nhưng Quách Thanh Nga còn chưa kịp tiến tới khuyên can, Doãn
Thành Trung tay phải nắm chặt micro, ánh mắt lạnh lùng nhìn xung
quanh một lượt.
Anh ta nghiến răng nghiến lơi. qằn từng chữ: “Huỷ bỏ đám cưới!”