Mục lục
Cha của cục cưng là một tổng tài (full) - Kiều Bích Ngọc - tác giả: Tinh Tuệ
Thiết lập
Thiết lập
Kích cỡ :
A-
18px
A+
Màu nền :
  • Màu nền:
  • Font chữ:
  • Chiều cao dòng:
  • Kích Cỡ Chữ:

Chương 625: Thống trị cung điện

Càng đi vất vả như thế này, Quách Cao Minh càng im lặng.

Kiều Bích Ngọc bị Cung Nhã Trang bắt đi là vì sơ suất của anh. Chính anh đã cố tình đưa hẳn vào nhà mình để quan sát hành vi bất thường của cô, nhưng anh không ngờ chính mình đã dẫn sói vào nhà.

Anh chắc đã khiến cô đau khổ nhiều lắm Quách Cao Minh nhìn thẳng về phía trước với đôi mắt sắc bén, tay anh nắm chặt đấm, cố kìm nén cảm giác tội lỗi sau bên trong lòng.

Sau bảy ngày cực khổ suốt cuộc hành trình, cuối cùng mọi người đã đến nơi.

Sau khi đi qua khu vực thiên thạch, bọn họ nhìn thấy một nơi cây cối thưa thớt chạy dọc bên bờ sông ngòi, mọi người ngay lập tức đố đầy vào chai rỗng. Men theo hướng sông, phía dưới sông mơ hồ nghe thấy có tiếng người ồn ào nơi khu vực phụ lưu Ở đãng kia chính là chợ phiên của người hoang dã.

‘Sau khi đến đây, Lục Khánh Nam và tất cả mọi người thực sự đã được mở mang tầm mắt.

‘Vẻ ngoài của những người hoang dã này không khác gì nhiều so với những gì mọi người trong đội đã tưởng tượng. Họ có một thân hình vạm vỡ, to lớn, nhìn chung cao trên 2,8 mét. Trên mặt có râu ria, nét mặt hiện rõ vẻ dữ tợn, tứ chỉ cứng cáp, cơ ngực phát triển. Trên cơ thể của họ các cơ xoắn vào nhau, thêm vào đó lông mọc khắp cơ thể, ngay cả bàn chân của họ cũng mọc lông màu đen.

Lần đầu tiên nhìn thấy được người hoang dã, cơ thể ai cũng không khỏi cứng đờ và sợ hãi.

Những kẻ man rợ khổng lồ như vậy nhìn cũng không thông minh được, cách nói chuyện giữa các chủng tộc tựa như loài thú cấp thấp, giống như là đang quát mắng nhau, nhưng không thể phủ nhận một điều họ cũng biết buôn bán!

“Đây gọi là có đầu óc hay không có đầu óc đây ?” Hầu Tử cảnh giác giơ khẩu tiểu liên trong tay lên nhìn xung quanh đám người hoang dã này, trong lòng có chút bối rối “Họ đang bán bật lửa và diêm!” Lục Khánh Nam quả thật không thể tin được.

Ngụy Bắc bước vào, lấy một hộp diêm nhìn kỹ thì thấy đáy hộp có in chữ made in chína, không nhịn được cười tự hào, “ Ôi, nó được sản xuất tại Trung Quốc”

Điều này cho thấy tất cả các sản phẩm hiện đại hàng ngày ở đây đều được mang từ bên ngoài đảo vào.Có ai đó đã mang những thứ hàng hóa này vào để kiếm lời với giá cao, bóc lột của cải của những người hoang dã ở đây một cách trá hình “Bọn họ dùng làm mồi đổi cho vật dụng thiết yếu hàng ngày, chết tiệt, ba con trâu lớn để đổi cho một cái bật lửa?”

Những người hoang dã dùng mọi thứ để mua bán, nhưng giá cả chênh lệch quá lớn so với thực †ế như này thực sự khiến ai nấy đều ngạc nhiên.

Người mua được chiếc bật lửa chỉ có thể là người giàu có ở đây.

“Cậu chủ ,bọn họ còn biết dùng vàng để mua bán”

Ngụy Bắc ngạc nhiên chỉ sang phía bên kia, một người hoang dã khi mua một chiếc chảo đã lấy một cục vàng nhỏ đưa cho người bán.Họ thực sự biết cách sử dụng vàng như một phương tiện mua bán.

Quách Cao Minh quay đầu lại nhìn Rafael, còn hẳn ta thì đang nhìn những người hoang dã ngu ngốc đang kinh doanh vàng với một khóe môi nhếch mép, điều này đối với hẳn dường như là chuyện khá bình thường.

Chính gia đình Rafael đã cố tình chỉ dẫn những người hoang dã này dùng vàng để mua bán.

“Những người hoang dã này trông giống với những người nguyên thủy lạc hậu. Họ chỉ dùng vàng làm phương tiện đổi chác và dường như không quá hiểu rõ về kích thước hay trọng lượng của vàng”

Ngụy Bắc quan sát thấy rằng những người hoang dã không cần cân xem bao nhiêu gam vàng khi buôn bán, chỉ cần khoảng nhiều một chút là sẽ sẵn sàng đổi chác.

“Có vẻ như trước đây chúng ta đã nghĩ quá nhiều.”

Những người hoang dã này chỉ là có thân thể dài, chứ không có não hay IQ gì cả.

Đoàn người của Quách Cao Minh tổng cộng chỉ có 126 người, mặc dù họ yếu hơn nhiều so với những người hoang dã, nhưng trong tay họ đều cầm vũ khí, lại ăn mặc một cách thống nhất, như một quân đội khí thể bừng bừng.

Mọi người đi vào chợ, quan sát tình hình buôn bán của bọn người hoang dã và có nhiều người hoang dã nhìn họ một cách tò mò.Họ dường như không muốn gặp rắc rối vô thức nhường chỗ cho Quách Cao Minh và đại quân Bị một đám người hoang dã nhìn chảm chẵm, có cảm giác như con mồi đang bị một đám mãnh thú vây xung quanh. Quách Cao Minh và tất cả đại quân tay cầm chặt vũ khí càng thêm cảnh giác.

Rafael dẫn họ đến trước cổng một cung điện, bức tường ở đây được xây bảng gạch đá cao mười mét, cổng cung điện được thiết kế dạng cầu reo, có tám tên lính canh ở người hoang dã ở hai bên trái và phải cống, tay họ đang cầm giáo và dao.

Quách Cao Minh nhìn thấy một cảnh như này, trong lòng anh có chút kích động Ở nơi này mà lại có thế xây dựng một cung điện như vậy .

“Ai sống bên trong đó ?”

“Thống trị hòn đảo này và khiến cho những người hoang dã làm việc cho họ thực sự tốt hơn là trở thành một hoàng đế”

“Chết tiệt!” Lục Khánh Nam và những người khác không thể không nguyền rủa.

Điểm đến mà Rafael muốn đến chính là cung điện này, nơi này có thứ mà hẳn ta cần và mong muốn có được nó.

Rafael bước tới cống cung điện, Quách Cao Minh đột nhiên đưa tay ra nắm chặt vai hẳn, “

Kiều Bích Ngọc đâu?”

Bất kế hẳn ta muốn thứ gì, Quách Cao Minh đến đây chỉ để tìm người Rafael để anh bình tĩnh lại nhàn nhã buông xuống một câu, “Chỉ cần tôi khống chế được cung điện này, thì trên đảo này anh không dễ dàng tìm được người hay sao?”

“Tốt hơn hết mày đừng có giớ trò “

Quách Cao Minh nhìn Rafael dường như cảm thấy hãn ta sẽ làm nên chuyện Rafael chỉ mím môi chế nhạo, khuôn mặt hản lộ vẻ tuẩn tú với đôi mắt xanh trong veo, anh tuấn nhưng không còn vẻ thuần khiết trong sạch như ‘Đường Duật, mà là vẻ ngông cuồng tự cao tự đại pha một tí khôi hài.

Đại quân phía sau Quách Cao Minh dừng lại phía trước cung điện, tất cả hơn một trăm người, tất cả đều mang vũ khí hạng nặng với vẻ mặt nghiêm túc.

Rafael cứ như “ Cáo mượn oai hùm” ý đội quân phía sau nhanh chân bước lên cây cầu treo của cung điện và nói chuyện với tên lính canh người hoang dã căm đầu.

Bởi vì khoảng cách khá xa, Quách Cao Minh và mọi người không thể nghe thấy được Rafael đang nói gì với những người đó.Nhưng họ nhìn phía trước thì thấy muốn đi vào cung điện thì cần phải đưa một cái thẻ bài.

“Bọn họ nói cái quái gì vậy”

Vị trí của Rafael ở hòn đảo này khá quan trọng, cho nên Lục Khánh Nam và những người khác cứ nghĩ răng hắn ta sẽ ra hiệu thông báo cho những tên lính canh người hoang dã kia sau đó họ có thể vào cung điện một cách thuận lợi Tuy nhiên, đúng lúc này, có một tiếng súng phát ra.

Rafael nhanh chóng cầm khẩu súng lục ngắn với đôi mắt nham hiểm, tên lính canh người hoang dã trước mặt hắn ta ngã xuống đất. Viên đạn xuyên qua mạch máu một cách chính xác Tên hoang dã này dường như không biết chuyện gì đang xảy ra, anh ta chết lặng bàn tay nắm chặt động mạch cổ. Máu tứa ra anh ta không còn sức để đứng dậy được nữa Nhìn thấy cảnh này, Quách Cao Minh và đại quân phía sau sắc mặt đột nhiên tối sầm lại.

“Rafael ngươi cố ý gieo thù cho chúng tôi sao!Chết tiệt!”

Hầu Tử giận dữ chửi rủa, vào lúc này, rất nhiều binh lính người hoang dã xông ra khỏi cung điện.

Họ không thể thương lượng được với người hoang dã, bây giờ họ đã ở trên cùng một con tàu với Rafael , điều này buộc Quách Cao Minh và đại quân phải đối đầu với những người hoang dã kia.

Tiếng súng nổ ra, từng xác người đẫm máu ngã xuống khắp nơi, tiếng gào thét vang dội.

Những người hoang dã mạnh đến nỗi chúng lao tới tấn công bằng giáo. Quách Cao Minh và những người khác đã nhanh chóng né tránh, súng của họ có thể giết chết những người hoang dã khổng lồ này ngay lập tức.

Máu của người hoang dã có mùi rất tanh, dễ gây buồn nôn, không khí. bao trùm mùi máu tươi, chết chóc và gây chấn động lòng người.

Cuối cùng, Quách Cao Minh và đại quân đã khiến người hoang dã ở đây phải sợ hãi, không dám xông lên.

Rafael cười ra vẻ ngạo mạn.

“Các anh em, vào thăm cung điện của chúng †a nào” Rafael trơ trến tuyên bố cung điện này bây giờ là của hẳn.

Danh Sách Chương:

Bạn đang đọc truyện trên website MeTruyenVip.com
BÌNH LUẬN THÀNH VIÊN
BÌNH LUẬN FACEBOOK