Chương 834
Cung Nhã Yến đi siêu thị mua thức ăn, không ngờ lại gặp được một cậu học sinh vô cùng thân thiện chủ động tiến lên chào hỏi với bà ấy.
Tư Viễn An nghe được hai từ mập mạp, lập tức cảm thấy có chút xấu hổ. Cậu ta vô cùng hối hận vì lúc trước bản thân đã làm quen với Kiều Bích Ngọc bằng vẻ ngoài mập mạp mà ngay cả chính cậu ta cũng chán ghét, ấn tượng đầu tiên đã bị hủy hoại như vậy đấy.
Kiều Bích Ngọc học cùng trường trung học cơ sở với cậu ta, chỉ là bọn họ chênh lệch nhau hai lớp.
Cô đã giành được giải nhất trong kỳ thi tuyển sinh vào trường trung học phổ thông cấp thành phố, cho nên có không ít phụ huynh muốn mời cô về dạy phụ đạo đồng thời truyền thụ kinh nghiệm cho con của mình.
Mặc dù chỉ là chỉ là một học sinh trung học cơ sở, nhưng xét cho cùng cô cũng có kinh nghiệm thực tế đầy mình. Nhà họ Tư Viễn đã ra giá cao, Kiều Bích Ngọc làm gia sư dạy kèm cho cậu ta trong vòng một tháng.
Cung Nhã Yến rất có ấn tượng với nhà họ Tư Viễn: “Cậu tên là Viễn An đúng không, sao đột nhiên lại gầy đi nhiều vậy?”
Trong giọng điệu của bà ấy chứa một chút lo lắng và lòng thương cảm.
Câu này giống y hệt lời Kiều Bích Ngọc đã hỏi cậu ta lúc đó, cũng hoài nghỉ không biết liệu có phải cậu bị bệnh nặng hay không.
“Cháu không bị bệnh đâu ạ, cháu rất khỏe mạnh, chỉ là cháu giảm cân thôi” Tư Viễn An ngại ngùng cười một tiếng với Cung Nhã Yến, giọng nói dịu dàng rất lễ phép.
Về tổng thể, Cung Nhã Yến có ấn tượng không tệ đối với Tư Viễn An. Bà ấy nhớ tới một chuyện xảy ra trong quá khứ lúc cháu gái Kiều Bích Ngọc của bà ấy vẫn đang dạy phụ đạo cho người ta, Kiều Bích Ngọc dạy kèm xong về đến nhà thường hay nói người ta không chỉ mập mạp mà còn vừa ngốc nghếch vừa đần độn, nhưng trên thực tế gia giáo của người ta lại tốt như thế này. Có sự so sánh, bà ấy thật sự rất hổ thẹn “Gia đình cậu chuyển đến đây sinh sống sao?”
Cung Nhã Yến chỉ ở trong một căn phòng cho thuê, sau khi Kiều Bích Ngọc trở thành học sinh trung học phổ thông đã chuyển đến đây bởi vì chỗ này cách trường học khá gần, người bình thường sẽ không lựa chọn dọn nhà chỉ vì lý do này.
“Cháu không dọn nhà ạ, may mà gia đình cũng có phòng trống ở chỗ này. Cháu và đàn chị học cùng trường trung học phổ thôn; Tư Viễn An nói chuyện rất lịch sự và phép. Những lúc nói chuyện với người lớn tuổi, cậu ta còn cố ý hạ thấp giọng điệu, khiến người nghe cảm nhận được sự tôn trọng từ cậu †a.
Trong lòng Cung Nhã Yến càng cảm thấy yêu quý cậu nhóc này hơn: “Cậu học cùng trường với Bích Ngọc sao, đúng là trùng hợp.”
“Chúng cháu còn là bạn học cùng lớp đó ạ, cháu nhảy lớp để tham gia kỳ thi tuyển sinh đại học-‘ Trong giọng điệu của cậu ta không hề có chút tự phụ nào, vô cùng khiêm tốn Cung Nhã Yến lộ ra vẻ mặt kinh ngạc, khen ngợi: “Vậy thì chắc chẳn là thành tích bây giờ của cậu rất tốt, không ngờ thật đấy, trước kia…” Trước kia cháu gái Kiều Bích Ngọc của bà ấy còn chê người ta đần độn cơ mà.
Sau khi bắt chuyện bằng vài câu nói đơn giản, hai người trở nên thân quen hơn rất nhiều. Tư Viên An còn rất chu đáo, chủ động cầm giỏ rau hộ Cung Nhã Yến.
Hai người nói chuyện rôm rả suốt đường đi. Bởi vì cả hai đều quan tâm đến Kiều Bích Ngọc nên dường như chỉ cần bàn tán về những chủ đề liên quan tới cô, câu chuyện sẽ không bao giờ chấm dứt. Cung Nhã Yến cực kỳ thương yêu đứa cháu gái này của mình cho nên bà ấy nói chuyện cực kỳ hăng say.