Chương 732: Nương tựa vào nhau
Vừa rồi bọn họ rơi xuống từ một ngọn núi cao sập xuống, nhưng phần lớn mọi người vẫn có thể sống sót, dù sao lớp bùn ở đây cũng mềm, nước hồ do thác lớn trữ lại trước đó nhưng cũng có một vài người trong quá trình ngã hoảng sợ mà chết.
€ó người bị vùi trong bùn, bị chôn sống.
Còn những người sống sót đến hiện tại đều là bởi vì có rắn thần giúp đỡ.
Tuy nhiên, bị mắc kẹt trong lớp bùn tối và ẩm ướt như vậy, không khí loãng, dù có thiết bị bắn đạn báo hiệu cũng không dám đốt chúng, sớm muộn gì chúng cũng chết ngạt vì thiếu oXy.
Quyền trượng bị hạ xuống bởi đại trưởng lão August, Kiều Bích Ngọc rơi vào trạng thái hôn mê.
Ánh sáng của quyền trượng mờ đi, nơi đó tối tăm, bùn ướt nhẽ nhại, không nhì là ai. Có lẽ dù sao cảm giác như chết hết rồi nên mọi người có vẻ yên lặng lạ thường.
Lucy không còn phải làm mấy động tác khó khăn như khi nãy, có lẽ bản thân cô ấy cảm thấy quá mệt mỏi và không muốn cố gắng nữa. Mấy người chết một phần là bị dọa sợ chết khiếp, phần xui xẻo thì bị chôn sống, chắc chết ngạt.
Tuy nhiên, Elisa dường như không bỏ cuộc, thi thể con trai ruột của bà đã bị chôn sống và vẫn chưa thể thể tìm thấy.
Thân răn khổng lồ của rản thần Naga đang vùng vẫy vặn vẹo, cố gắng chọc thủng lớp bùn xung quanh, tìm kiếm thi thể thật của Rafael, tuy bùn ướt mềm nhưng cũng dính khiến người ta càng phải cố gắng hơn.
Elisa và con rắn khổng lồ này được kết nối trong ý thức và cảm nhận nhau.
Bà cũng có thể cảm nhận được rõ ràng sự mệt mỏi của Naga, Naga rất cố găng đục thủng lớp bùn, khó chịu đến thở cũng không còn sức mà thở, Naga dần trở nên yếu ớt đi nhiều.
Ngay cả rắn thần Naga cũng bất lực vùng vẫy, Elisa đầy lo lắng, trong không gian nhỏ như lỗ sâu này, bà bò đến chỗ Kiều Bích Ngọc đang bất tỉnh “Tỉnh lại, mau tỉnh lại cứu con trai tôi!”
Bà giơ tay tát mạnh vào má Kiều Bích Ngọc.
Cái tát này không ai nghĩ tới, nghe đến tiếng tát ai cũng sửng sốt, chuyện này còn thật phiền phức, không sợ mọi người sẽ gặp nguy hiểm tiếp hay sao?
Elisa còn muốn tát tiếp, nhưng vừa giơ tay lên đã bị Quách Cao Minh cản lại.
Elisa có thể nhìn rõ khuôn mặt của từng người trong chỗ này, giọng điệu của bà ấy trở nên mỉa mai, “Người phụ nữ này đã làm hại chúng tôi, cậu vẫn muốn bảo vệ cô ta? Thật không đáng.”
Quách Cao Minh không muốn nói gì với bà. Anh đẩy bà ta ra.
Elisa có thể nhìn thấy rõ ràng trong môi trường tối tăm này, sự kiên quyết trong đôi mắt của anh, anh †a ôm chặt người con gái bất tỉnh trong vòng tay và bảo vệ cô.
Có thể là do Elisa tát cô một cái thật mạnh, ý thức của Kiều Bích Ngọc dần trở nên rõ ràng. Cô mở mắt ra và thấy bóng tối xung quanh mình, khuôn mặt cô dụi vào lồng ngực quen thuộc Cô nghe thấy một giọng nói kỳ lạ, “Cô ấy đã hại chúng tôi … Cô ấy phải giải cứu con trai tôi Ngụy Bắc không thích ồn ào, lập tức dùng hết sức lực để chửi b ất cả đều phải chết!
Tất cả đều phải chết! Bây giờ các người có thể cho tôi yên tĩnh được không, có chết tôi cũng muốn chết trong yên bình!”
Kiều Bích Ngọc tỉnh dậy và nghe thấy tiếng ồn ào của họ.
Cô mơ hồ dường như hiểu ra điều gì đó, trong đầu lại có một giọng nam trầm thấp khác cất lên, cất lên như muốn khống chế cô, Kiều Bích Ngọc đau lòng lắc đầu.
Quách Cao Minh là người đầu tiên phát hiện ra rằng cô ấy đã tỉnh, trước khi anh ấy kịp vui mừng, Elisa đã vội vã chạy lại một lần nữa.
“Mau cứu con trai tôi!” Elisa hung hăng nắm lấy cổ tay cô.
Kiều Bích Ngọc dường như có thể nhìn rõ diện mạo và vị trí của từng người trong cái hang bùn tối đen như mực này. Người phụ nữ rất xinh đẹp trước mặt cô, cô biết, đó là mẹ ruột của Rafael Elisa có thực sự sống lại sao?
Bộ não của Kiều Bích Ngọc rối bời, cô không thể nhớ đi ngừng ngồi nói “Không phải việc của em” Quách Cao Minh cảm thấy cô đang thẳng, ngay lập tức anh ôm cô chặt hơn, giọng nói trầm thấp của anh rất dịu dàng.
Kiều Bích Ngọc cố gng nhớ lại, nhưng cô chỉ nhớ, “Lúc đó, Rafael liên tục yêu cầu em lặp lại…”
Cô chỉ nhớ mình bị ép học những câu thần chú trong rừng núi.
“Không được! Đừng đọc nữa!” Elisa hoảng sợ chạy tới lấy tay che miệng.
Kiều Bích Ngọc không đọc nó nữa, cô lặng lẽ kiểm tra mẹ ruột của Rafael trước mặt mình.
Elisa ngậm miệng lại và lập tức buông cô ra, Elisa không thích người con gái này, cô ấy là con gái của Cung Nhã Trang, cô ấy có quan hệ huyết thống với chủ nhân của bà, và bà có chút sợ hãi không thể giải thích được.
Elisa không phải là một kẻ liều lĩnh như Cung Nhã Trang, bà quyết định nói chuyện bình thường với cô.
“… Như cô có thể thấy, hiện tại thì cô có thể thấy, cô đã giết tất cả mọi người” Elisa ném một phần ba quyền trượng bị cắt cụt nhưng Elisa vẫn không trước mặt Kiều Bích Ngọc.
“Cô có nghĩa vụ phải cứu con trai tôi”
Giọng nói trong não của Kiều Bích Ngọc vẫn đang cố gắng kiểm soát tâm trí cô, cô rất cáu kinh, cô không thể nghỉ ngơi, còn Elisa thì cố thúc giục cô.
“Tôi không biết”
Không phải là Kiều Bích Ngọc không muốn cứu người, cô ấy không biết phải làm thế nào.
“Cô có thể, cô có thể cứu nó. Cô phải cứu con trai tôi!” Elisa mạnh mẽ yêu cầu.
Kiều Bích Ngọc bị bà làm cho khó chị kích động hét lên: “Tôi nói, tôi không biết, tôi không biết, tôi sẽ không.”
Vào lúc Kiều Bích Ngọc định hét lên “Tôi sẽ không đi đâu”, Elisa đã bị một lực vô hình tác động, bà bật dậy rồi ngã xuống, bà ngã trong bùn và ho ra máu vì đau đớn Mặc dù xung quanh tối om, không nhìn thấy gì, nhưng nghe giọng cãi vã của họ và tiếng Elisa ho đau đớn, mọi người đều cảm thấy rùng mình Bọn Ngụy Bắc sợ Kiều Bích Ngọc.
Rafael, Bá tước mèo đen vội vàng chạy đến ngay lập tức, Bạch Hổ cũng chạy tới theo, hai con linh thú bảo vệ Kiều Bích Ngọc từ bên này sang bên kia, như thể nhìn chăm chăm vào cô ấy nếu có gì đó thay đổi thì bọn chúng sẽ tấn công ngay lập tức.
Ngay cả bản thân Kiều Bích Ngọc cũng sợ hãi.
Trong hang động tối tăm gần như kín này, cô có thể nhìn rõ khung cảnh xung quanh, và cô cũng có thể nhìn thấy bộ dạng của Elisa đang dựa trên mặt đất, rõ ràng bà đã bị nội thương.
Cô chưa bao giờ nghĩ rằng tâm trạng thất thường của mình sẽ làm tổn thương người khác.
Trong một lúc, Kiều Bích Ngọc cũng bối rối, suy nghĩ của cô càng trở nên bối rổi hơn.
“Không phải việc của em” Giọng Quách Cao Minhvang lên bên tai cô, và lòng bàn tay †o của anh ôm chặt lấy cô.
Kiều Bích Ngọc cảm thấy bất lực và sợ hãi.
Vòng tay của Quách Cao Minh đang ôm cô ngày càng yếu đi, lúc này anh đã rất yếu rồi.
Không khí ở đây càng lúc càng ngột ngạt, cộng với sự mệt mỏi đã lâu, giọng nói của Quách Cao Minh trầm và nhỏ, ý định ban đầu của Kiều Bích Ngọc không phải là là muốn làm tổn thương người khác, chỉ là cô không thể kiềm chế được.
Quách Cao Minh không nói quá nhiều với cô, anh chỉ ôm chặt lấy cô để bày tỏ “Đừng sợ”. Đầu của Kiều Bích Ngọc dụi vào vòng tay anh, tìm kiếm cảm giác an toàn như bản năng trẻ nhỏ.