Chương 770
Không hổ danh là nhân vật thanh danh hiển hạc trong trường bọn họ, nhưng phàm là những chương trình chúc mừng của đài phát thanh, không có một ngày nào có thể để lại tên cô.
Tuần trước có một cậu em tiểu thịt tươi ở lớp dưới lấy can đảm lợi dụng đài phát thanh trong khuôn viên trường để mập mờ tỏ tình, nhưng mấy cậu em lớp dưới này thật sự quá tầm thường.
Nghĩ thử xem Kiều Bích Ngọc lăn lộn trong trường nhiều năm như vậy, loại đầu trâu mặt ngựa gì cô chưa từng gặp, mấy cậu nhóc kết thân bằng đài phát thanh, chắc chắn ngay cả mắt cũng cô không nhướng một cái Thật sự Kiều Bích không nhướng mắt, sau khi tan học thì hoả tốc chạy đến thư viện trả sách đã mượn hôm qua “Kiều Bích Ngọc” Châu Mỹ Duy và Tống Manh Manh là bạn ở cùng ký túc xá của cô thấy cô đứng đợi ở quầy lễ tân, vẻ mặt Tống Manh Manh nham hiểm chạy đến, dùng cùi chỏ huých cô: “Này này, lại có thêm một câu em lớp dưới trong sáng u mê cậu rồi.”
“Nhưng cái người hôm qua suýt nữa đẩy ngã giá sách, nhìn cũng đẹp trai lắm, Kiều Bích Ngọc có muốn thu nhận cậu ta không?”
Tống Manh Manh dùng vẻ mặt đắc ý nhìn cô.
Kiều Bích Ngọc đang chờ trả sách, bình thường cô rất ít khi nói chuyện với người khác, nhưng mấy người bạn cùng phòng này cũng coi như có chút tình hữu nghị cách mạng, nghe cô †a nhắc đến chuyện xui xẻo hôm qua, ngay lập tức sắc mặt của Kiều Bích Ngọc không được tốt, ngập ngừng hỏi: “Tên ngốc đớ?”
Trương Manh Manh cười rộ lên.
Đúng thật là trai đẹp đối với Kiều Bích Ngọc chỉ giống như mây bay, mấy người bạn cùng phòng bọn họ cho rằng mắt cô không tốt, thường không nhận người. Xấu hay đẹp tất cả đều có biệt danh là tên ngốc.
Hôm qua Kiều Bích Ngọc đang ở trong thư viện tìm một ít sách giáo khoa, đột nhiên có một tên cao to vạm vỡ mặt đỏ bừng, không hiểu sao lại xông về phía cô, cô vừa né tránh thì tên ngốc đó ngã xuống, cũng cô phản ứng nhanh, dùng hai tay giữ chặt giá sách, chứ nếu không giá sách lớn như vậy đổ ầm xuống, vậy thì hỏng việc rồi Kiều Bích Ngọc rất ít khi nhớ những chuyện vặt vãnh này, cả khuôn mặt của tên đó cũng lười nhìn, cô ghét những chuyện này, nhưng trời không chiều lòng người, những chuyện giở khóc giở cười này nối tiếp nhau xảy ra, cô có muốn ghi thù cũng không thể nhớ nhiều đến như vậy.
“.. Kiều Bích Ngọc cậu em lớp dưới đó thật sự không tệ nha, tình chị em cũng tốt mà, hơn nữa, bị một người quấy rầy sẽ tốt hơn so với nhiều người quấy rầy đúng không?”
Khi Trương Manh Manh nói câu này, ánh mắt quét qua những đôi mắt có âm mưu bất chính trong đại sảnh thư viện, có rất nam giới nam giới vì Kiều Bích Ngọc mà đến đây.
Châu Mỹ Duy nhìn không nổi nữa, thở dài: “Manh Manh, cậu lại nhận đút lót có phải không?”
“Không có, không có, tớ là vì suy nghĩ cho.
Kiều Bích Ngọc, cậu xem cậu ánh trốn những tên đàn ông này không dễ dàng gì, cậu nghĩ xem, cậu có muốn trước cửa nhà mình có một đống phân chó, mỗi ngày còn có mấy con chó đến làm bậy, tôi thật sự chịu không nổi nữa rồi”
Tống Manh Manh phát ra tiếng gào thét trong linh hồn mình, cô đã muốn chuyển ký túc xá mấy lần, nhưng đáng tiếc là những ký túc xá khác không chịu nhận cô ta.
Châu Mỹ Duy bị phân chó tưởng tượng của cô ta làm cho sững sờ, không dám lên tiếng nữa.
Còn đương sự là Kiều Bích Ngọc thì ra vẻ như chuyện không liên quan đến mình, trả ba quyến sách trong tay, sau đó xoay người ra khỏi thư viện.
Tống Manh Manh chỉ cao 1m55, sải đôi chân ngắn đuổi theo cô.
“Kiều Bích Ngọc, cậu hãy cân nhắc thật kỹ, tội nghiệp bọn tôi còn một học kỳ nữa là sắp phải thi rồi, áp lực này lớn lắm, mấy con chó con động dục đó thật sự quá ồn ào, thành tích của tôi tụt hạng thì phải làm sao đây” Tống Manh Manh đuổi theo la lối khóc lóc om sòm.
“Không phải không để ý đến hạng nhất của bản thân hay sao?” Đôi chân dài của Kiều Bích Ngọc không hề chậm lại, chỉ quay nhìn bạn học Tống vì chạy mà thở hồng hộc. Không nhanh không chậm nói chuyện với cô ta.
Kiều Bích Ngọc nói câu này không có cảm xúc gì, cô nói chuyện rất ít khi trào phúng, nhưng khi Tống Manh Manh nghe xong giống như bị kim châm vào tim vậy.
Tống Manh Manh mỗi năm học đều giành được hạng chót, làm sao có thể tụt hạng được nữa chứ.
“Kiều Bích Ngọc, tôi khác đùa với cậu nữa” Tống Manh Manh hết ý chí chiến đấu, cả người ỉu xìu cả rồi.
Nghe nói Kiều Bích Ngọc tìm được công việc bán thời gian, cô đang đến quán trà sữa làm, không thèm để ý đến người bạn cùng phòng bị tổn thương tâm hồn, vẫy vẫy tay, đầu không ngoảnh lại ra khỏi cổng trường, “Đừng như vậy, cậu tiến bộ rất nhiều rồi mà” Nụ cười trên khuôn mặt Châu Mỹ Duy mang theo nhiệt tình thân thiết, vỗ vai bạn cùng phòng của cô ấy.
Trương Manh Manh trừng mắt nhìn cô.
“Đừng chán nản, không phải cả ngày cậu đều nói thế giới rất công bằng hay sao.”
Tống Manh Manh là một người vô cùng lạc quan, hơn nữa năng lực gây chuyện rắc rối cũng vô cùng tốt, cô là một học sinh yếu kém của lớp 25 không biết tại sao lại bị người ta đá qua đá lại, cuối cùng bị đá đến lớp tốt nhất, miễn cưỡng giữ lại cô ta.
“Thành tích của tôi tuy kém, nhưng cha tôi có tiền! Châu Mỹ Duy và Tiểu Mai hai cậu tuy là gia cảnh bình thường, nhưng thành tích của các cậu tốt lên là có thể trở mình rồi. Kiều Bích Ngọc, cậu ấy có gien trội, nhưng sinh ra trong nghèo khó. Cảm ơn thượng đế”
“Tống Manh Manh là hạt dẻ cười của ký túc xá bọn họ, một người không quan tâm đến người khác như Kiều Bích Ngọc cũng khá có tính kiên nhẫn với cô ta.