Mục lục
Cha của cục cưng là một tổng tài (full) - Kiều Bích Ngọc - tác giả: Tinh Tuệ
Thiết lập
Thiết lập
Kích cỡ :
A-
18px
A+
Màu nền :
  • Màu nền:
  • Font chữ:
  • Chiều cao dòng:
  • Kích Cỡ Chữ:

Chương 16: Tôi mua đồ lót cho chồng mình

“Thành Trung, vừa rổi có phải mẹ gọi điện thoại cho anh không…”

Diệp Tuyết kéo cánh tay của Doãn Thành Trung, cô ta chú ÿ đến,
mấy ngày nay, anh ta thường xuyên nghe điện thoại của Quách Thanh
Nga, mỗi lần Doãn Thành Trung nghe điện thoại xong, vẻ mặt anh ta
vừa phức tạp lại năng nề.

“Mẹ anh có nhắc đến mẹ con em không?”

Hai người sóng vai nhau đi đến trung tâm thương mại lớn nhất ở
Đông Ninh, Diệp Tuyết khẩn trương kéo tay anh ta, giọng nói rất ẩm
ức: “Nhất định là Kiều Bích Ngọc kia nói xẩu em với mẹ anh.“

Doãn Thành Trung nghe thấy cô ta nhắc đến tên của Kiểu Bích
Ngọc, bước chân của anh ta đột nhiên dừng lại.

“Thành Trung, rốt cuộc đã xảy ra chuyện gì thể?”

Sắc mặt của Doãn Thành Trung vô cùng khó coi, cúi đầu nhìn
bàn tay mình đang nắm lấy tay cô con gái nhỏ, anh ta hít sâu một hơi:
“Không có gì đâu.”

Ngay trước mặt con gái, anh ta không muốn nói quá nhiều về
chuyện này.

Anh ta ngẩng đầu, nhìn về phía thang máy của trung tâm thương.
mại: “Diệp Tuyết, em dẫn con gái lên đó đi dạo nhé, anh đến khu vực

hút thuốc chỡ mẹ con em.” Vẻ mặt của anh ta có phẩn bực bội.

Diệp Tuyết phát hiện, mấy ngày hôm nay, anh ta có chút không
‘thich hợp, có lẽ lúc về, cô ta nên tìm cơ hội để hỏi anh ta.

‘Vẻ mặt Diệp Tuyết mang theo nụ cười, thân thiết kéo tay anh ta:

“Anh dẫn con gái đến tầng 5 ~ Khu vui chơi của trẻ con đi, Thanh Tâm
vẫn luôn muốn được đi chơi với cha…“

Diệp Tuyết nhìn thoáng qua con gái nhỏ ở bên cạnh, dường như
cô bé này rất sợ Diệp Tuyết, cơ thể nhỏ nhắn của cô bé co lại về phía.
Đoãn Thành Trung, bàn tay nhỏ cũng giữ lấy góc áo của anh ta, lập
tức nhỏ giọng nổi: “Cha ơi, con muốn đi đến khu vui chơi của trẻ

con”

Doãn Thành Trung xoa đầu con gái, suy nghĩ một lát rồi nói: “Vậy
‘cha con mình lên tầng năm nhé.”

Bên cạnh có một người phụ nữ trung niên đi qua, nhìn dáng vẻ
Đoãn Thành Trung ôn hòa nói chuyện với con gái, bà ta khen ngợi

một câu: “Chồng con cô đều rất đẹp.

Vẻ mặt Diệp Tuyết rất đắc ý, cô ta không quên nói với hai bóng
người đã đi xa: “Thanh Tâm, con đừng để những di xinh đẹp kia tiếp
cận cha nhé…”

.Cð bé kia nghe thấy thể, lập tức lên tiếng: “Vâng ạ!”
Cô bé sợ hãi, vội vàng gật đầu.

Diệp Tuyết đi đến khu vực bán quần áo ở tẳng 2, cô ta vui vẻ, đắc
‘Ý đi thẳng đến một cửa hàng bán âu phục Italia, chuyên kinh doanh

đồ của nam.
“Bộ âu phục mà tôi đặt trước cho chồng mình đã có chưa?”

Diệp Tuyết đi đến trước quầy phục vụ, vẻ mặt kiêu ngạo đem một
chiếc thẻ hội viên đập xuống mặt bản.

“Một kẻ thứ ba lại quang mính chính đại gọi người đàn ông của
người khác là chống, quà thật không biết xấu hổ” Bên tay trái của
quấy chuyên kinh doanh trang phục nam, đột nhiên vang lên một
long nối lạnh lùng, nghiến răng nghiền lợi

Kiểu Bích Ngọc đang nhàm chắn đi dạo quanh trung tâm thương
mại, lại gặp được cô nàng họ Diệp này, nhất thời nổi giận lôi đình.

Kẻ thù gặp mặt, đương nhiên không vui vẻ gì

Diệp Tuyết nghe được giọng nói này, cô ta xoay người sang chỗ
khác, lúc nhìn thấy Kiểu Bích Ngọc cũng đang ở trong cửa hàng này,

sắc mặt của cô ta lập tức trở nên âm trầm: “Kiều Bích Ngọc, cô nói
là kẻ thứ bại”

Mấy nhân viên bán hàng sợ hãi người
tức đi đến bên người Diệp Tuyết, nhỏ giọng thuyết phục: “Cô Diệp,
bộ âu phục mà cô đặt trước đã được đưa đến, để tôi dẫn cô đi xem”

ảnh nhau trong này, lập

‘Gẩn đây Diệp Tuyết đi theo Doãn Thành Trung quen biết với
không ít giới thượng lưu. Cô ta nghĩ đến sau này mình sẽ trở thành.

mợ chủ của nhà họ Doãn, vì thể trong cửa hàng này, cô ta nhất định

phải chú ý đến hình tượng.

“Trực tiếp đóng gói âu phục lại cho tôi:

Diệp Tuyết tức giận trừng mắt nhìn Kiểu Bích Ngọc, cười nhạo:
“Có một sổ người

mặc ngăn nắp xinh đẹp, nhưng thật ra bên trong
thẻ không có mấy đồng, loại người nghèo mà còn thích sĩ diện này,
chỉ đến đây để xem thôi, không có khả năng mua đổ, tốt nhất nên
đuổi đi cho khối chướng mắt”

lều Bích Ngọc cắn môi, kìm nén lửa giận, mấy nhân viên bán

hàng nghỉ ngờ nhìn thoáng qua cô, có chút khinh thường.

“Cổ gái này, làm phiển cô buông tay ra, đây là bộ âu phục mà cô
Diệp đã đặt trước..” Cửa hàng này theo chế độ hội viên, mà Kiểu Bích
Ngọc quả thật chỉ đi ngang qua đây, không phải hội viên của cửa
hàng này.

Vẻ mặt của Diệp Tuyết càng thêm đắc ý, ý tứ sâu xa nói: “Cô nên
thông minh một chút, thứ nên buông tay thì buông tay, có nhiều thứ
không thuộc về cô, cô vĩnh viễn sẽ không chiểm được…”

Kiều Bích Ngọc biết, cô ta đang âm thẩm ám chỉ cuộc hôn nhân
trước kia của cô và Doãn Thành Trung.

“Thứ không thuộc về tôi, tôi cũng không hiểm lạ!”

Hai tay cô nắm lấy ống quần tây, thời gian dẫn trôi, càng lúc càng.

siết chặt, sau cùng cười nhạo một tiếng: “.. Diệp Tuyết, cô muốn

tranh với tôi, nhưng tôi sẽ không chịu để yên như vậy”
Soạt một tiếng

Kiểu Bích Ngọc đột nhiên dùng lực, chiếc quần tây quý giá trên
tay của cô kia, phẩn đũng quần bị kéo rách một mảng lớn.

“Ôi, cô làm gì thế!” Nhân viên bán hàng hoảng sợ kêu lên.

Diệp Tuyết ở phía đối diện thì nổi đóa, giận dữ hét lên: “Cô! Cô…
Kiểu Bích Ngọc, cô cố ý cùng tôi đối nghịch đúng không!”

Sắc mặt Kiểu Bích Ngọc lạnh lùng, cẩm lấy chiếc quần tây quý
giá đã bị xé rách, ném về phía Diệp Tuyết ở đối diện.

*Thứ quần rách nất này tất thích hợp để cho Doãn Thành Trung
mặc, thứ phế phẩm đó, cô muốn lấy thì lấy…”

Diệp Tuyết bị chiếc quần tây rách đập vào mặt, cô ta tức giận
đến mức sắc mặt xanh mét.

“C8 gái, cô đang cổ ý gây rồi!”

Quản lý của cửa hàng vội vàng chạy đến, sắc mặt nghiêm túc
“quất tháo Kiều Bích Ngọc,

Kiều Bích Ngọc đứng thẳng người, nhìn nhân viên bán hàn
đâu có gây rối, tôi không cẩn thận làm hỏng chiếc quần này, tôi đã
nói sẽ không bồi thường à! Hơn nữa tôi cũng là khách hàng…”

Sau khi nồi xong, cô nhìn xung quanh một lượt, ất bình tĩnh nổi:
“Tôi đến đây để mua đồ lót cho chồng mình!”
Phụt,

Đối diện cửa hàng bán đổ cho nam này là một người đàn ông với
khí chất xuất chúng, anh ta đột nhiên bật cười, sau đó vội vàng lấy
điện thoại di động ra, gọi đến một dãy số quen thuộc.

“Cao Minh, bây giờ tôi đang ở trung tâm mua sẩm Đông Ninh,
anh đoán xem tôi nhìn thấy ai, ha ha ha… Kiểu Bích Ngọc, cô ẩy nói đi

mua quần lót cho anh đấy..” Lục Khánh Nam cười rất xấu xa.

Danh Sách Chương:

Bạn đang đọc truyện trên website MeTruyenVip.com
BÌNH LUẬN THÀNH VIÊN
BÌNH LUẬN FACEBOOK