“Lúc trước mợ chủ có hỏi cậu… Hình như là muốn vay tiền.”
Hôm nay tập đoàn mở cuộc họp theo quý, vốn dĩ tối hôm nay cần
mở tiệc rượu với mấy quản lý cấp cao khác, nhưng Quách Cao Minh
không đến khách sạn mà lập tức đi thẳng về nhà họ Quách.
Vay tiền sao?
Quách Cao Minh nghe thấy lời dì Phương nói, lông mày hơi nhíu
lại, Kiều Bích Ngọc tìm mình vay tiền ư?
“Mợ chủ nói có chuyện gấp, nửa tiếng trước bảo lái xe đưa cô ấy
ra ngoài.“ Dì Phương nói thẳng với anh.
Quách Cao Minh lấy điện thoại ra gọi cho cô, nhưng một lát sau,
vẻ mặt anh hơi âm trầm vì Kiều Bích Ngọc không nghe điện thoại.
Kiểu Bích Ngọc thật sự không nghe điện thoại của anh, cô đang
vô cùng phẫn nộ mở cửa xe chạy ra, không có tâm tình quan tâm di
động trong túi.
“Sao anh lại ở đây?”
“Châu Mỹ Duy, tôi dẫn bạn tới đây chơi cô quản được sao?“
Một nam một nữ ở đường cái đối diện mặt đỏ tai hổng cãi nhau,
vẻ mặt Kiều Bích Ngọc âm trầm đi qua đường cái, vội vàng đi về phía
bọn họ.
“Mai Thế Công, giá tiêu phí ở nơi này rất cao, anh có tiền ra
ngoài chơi, vì sao lại đòi mẹ tôi đưa tiền cho anh?“ Châu Mỹ Duy tức
điên rồi.
Khu nghỉ dưỡng Hương Uyển ở thành phố Bắc An, vốn là địa điểm
đám bạn học của Châu Mỹ Duy họp lớp, bởi vì liên quan tới kinh tế,
cô ấy rời khỏi họp lớp, nhưng lại gặp tên Mai Thế Công dẫn theo đám
bạn lưu manh tới đây lêu lổng.
Mai Thế Công nhuộm tóc màu đỏ, mặc áo da đinh màu đen quần
bò rách, ăn mặc rất thời thượng ngạo mạn, hung hãn rống to: “Mẹ cô
ở nhà vừa khóc vừa nháo, phiển muốn chết, ông đây dẫn mấy người
bạn ra ngoài chơi liên quan cái rắm gì tới cô.”
Châu Mỹ Duy tức tới mức nghiến răng nghiến lợi: “Được, không
liên quan tới tôi, vậy anh trả tiền kết hôn mua nhà đi. Anh kết hôn dựa
vào cái gì bắt mẹ tôi đưa tiền, trả hai tỷ bốn trăm năm mươi triệu
đây.”
Mấy bạn bên cạnh Mai Thế Công nghe thấy Châu Mỹ Duy kêu trả
tiền, đều rất tò mò, nhỏ giọng thảo luận: “Mai Thế Công cưới vợ cầm
tiền của em gái anh ta sao?”
“Không phải là Mai Thế Công nói mình chơi cổ phiếu kiếm được
nhiều à.”
Nghe đám bạn bàn tán, Mai Thế Công cảm thấy mình bị mất mặt,
gương mặt dữ tợn hơn: “Hai tỷ bốn trắm năm mươi triệu kia là mẹ cô
tặng cho tôi. Cha tôi cưới đồ cũ như bà ta, còn nuôi đứa con riêng là
cô, mấy năm nay nuôi hai người đều không cần tiền sao, vậy mà dám
đòi tiền tôi, Châu Mỹ Duy cô nghĩ mình là cái thá gì?“
Mai Thế Công cao to vạm vỡ gần một mét tám, anh ta trợn to mắt
nhìn có chút dọa người, Châu Mỹ Duy thấy anh ta hùng hổ như vậy,
thì sợ hãi lùi về sau một bước.
“Nhưng mà không thể nói cô không có một chút tác dụng nào.”
Mai Thế Công đánh giá cô ấy, đột nhiên đổi giọng.
Anh ta quay đầu nhìn một tên lùn tóc húi cua gọi một tiếng:
“Thanh Bình, không phải gần đây anh đang cho vay trực tuyến sao,
phải giúp em gái tôi đấy.”
Dưới đèn đường người đàn ông cao chưa tới một mét sáu đi tới
gần bọn họ, ánh mắt bỉ ổi nhìn Châu Mỹ Duy một lát, lập tức nở nụ
cười: “Chuyện này thì dễ nói, người một nhà với nhau, tôi có thể ứng
ba trăm năm mươi triệu.”
“Thanh Bình, anh nói gì thế, tuy bộ dạng em gái tôi bình thường,
nhưng cô ta tốt nghiệp trường nổi tiếng ở Mỹ, còn đang làm việc
trong xí nghiệp lớn đấy, tốt xấu gì cũng phải một tỷ bảy trăm năm
mươi triệu.” Mai Thế Công lập tức cò kè mặc cả.
Châu Mỹ Duy bị một đám lưu manh không đứng đắn nhìn chằm
chằm, lập tức cuống lên: “Bệnh thần kinh, các anh muốn làm gì, tôi
không vay.”
“Cô câm miệng cho tôi.“ Vẻ mặt Mai Thế Công âm u trừng cô ấy.
“Cô không vay thì trả tiền thế nào, mẹ cô ở nhà khóc rống cả
ngày, con mẹ nó tôi chịu đủ rồi. Châu Mỹ Duy cô muốn thấy bà ta
chết à, cô có chút lương tâm thì nên nghĩ biện pháp trả tiền giúp mẹ
cô, bây giờ tôi giải quyết vấn đề giúp cô, cô đừng thấy cho mặt mũi
mà lên mặt.”
“Anh có bệnh à, đều tại anh lấy hai tỷ bốn trăm năm mươi triệu.”
Châu Mỹ Duy còn chưa nói xong, vẻ mặt Mai Thế Công dữ tợn
tiến lên một bước.
“Mẹ nó tôi bảo câm miệng, đàn ông đang nói chuyện cô không
thể xen miệng vào, đúng là đồ con hoang có mẹ sinh nhưng không có
cha dạy.” Hai tay tráng kiện của Mai Thế Công đẩy mạnh Châu Mỹ
Duy về phía sau một cái.
Cơ thể Châu Mỹ Duy đứng không vững đập vào vách tường thô
ráp bên trái, mặt cô ấy bị trầy da, xuất hiện hai vết máu, cô ấy đau tới
mức lông mày nhíu chặt lại.
“Mỹ Duy, cậu thế nào rồi?”
Kiều Bích Ngọc xông tới, lo lắng chạy tới đỡ cô ấy dậy.
Đôi mắt năm sáu người đàn ông ở phía trước tỏa sáng nhìn chằm
chằm Tô Bảo Nhi, có người bỉ ổi huýt sáo: “Bao nhiêu tiền một đêm
thế, ha ha.”
“Kiều Bích Ngọc.“ Cơ thể Châu Mỹ Duy run rẩy, biểu cảm lộ ra ấm
ức và sợ hãi, tay nắm chặt lấy tay cô, khẽ gọi tên cô, bây giờ cô ấy rất
bất lực.
Kiểu Bích Ngọc cao một mét bảy, tuy hiện giờ đi giày đế bằng,
nhưng cô nheo mắt lại nhìn đám lưu manh ở xung quanh, khí chất
lạnh lùng trời sinh.
“Lập tức cút cho tôi, nếu không tôi báo cảnh sát. Cô đỡ Châu
Mỹ Duy, nghiêng người lạnh lùng nói thêm một câu.
Đám Mai Thế Công nghe thấy câu báo cảnh sát, cười càng hung
hãn hơn: “Cô gái xinh đẹp, chú cảnh sát bận rộn nhiều việc phải bắt
người xấu, không để ý tới chút việc nhỏ trong nhà của dân chúng
đâu.”
Tên lùn tóc húi cua kia nhìn chằm chằm ngực Kiều Bích Ngọc nói:
“Cô gái xinh đẹp, em đừng sợ hãi, anh trai là người tốt, hay là tối nay
anh chứng minh cho em xem ha ha ha.”
Kiểu Bích Ngọc tức tới mức vẻ mặt âm u, muốn tiến lên đánh
nhau với bọn họ.
Châu Mỹ Duy biết cá tính của cô, nhưng bây giờ đối phương có
nhiều người, cô ấy sợ Kiểu Bích Ngọc chịu thiệt, cho nên vội vàng
tiến lên tứm chặt cô, nhỏ giọng nói: “Kiều Bích Ngọc, chúng ta đi,
chúng ta đi thôi.”
“Em gái à, hai người muốn đi đâu?”
Mai Thế Công giống như cảm thấy có hứng thú với Kiểu Bích
Ngọc, cho đến bây giờ anh ta không biết em gái mình còn quen cô
gái xinh đẹp như vậy, cho nên anh ta tiến lên một bước chặn đường
đi của bọn họ.
Anh ta nói với giọng điệu ăn chơi: “Cô gái xinh đẹp, em tên là gì
thế? Có khả năng là em hiểu lầm rồi, anh là anh trai của Mỹ Duy, sao
có thể hại con bé được, gần đây Mỹ Duy không đủ tiền tiêu, anh đang
giới thiệu người quen cho vay trực tuyến với giá thấp cho con bé.”
“Thế nào, tối nay chúng ta cùng vào khu nghỉ dưỡng Hương Uyển
chơi, anh mời em.” Mai Thế Công cười càng đắc ý hơn.
“Mời tôi?”
Kiểu Bích Ngọc ngẩng cao đầu, nhìn thẳng vào gương mặt ghê
tởm kia, cô nhếch miệng, vươn tay tát “bốp”“ vào mặt anh ta một cái.
“Mời tôi, tôi sợ anh không mời nổi.”
“Bốp” một tiếng, thanh thúy vang dội.
Bên má trái của Mai Thế Công bị đánh sưng to thấy rõ năm dấu
tay, mà những người khác có chút không kịp phản ứng, không ngờ tới
cô nóng tính như vậy.
“Con bà nó, cô dám tát tôi.”
Vẻ mặt Mai Thế Công âm trầm, nghiến răng nghiến lợi như điên
rồi, nắm chặt tay đấm một cái.
“Kiều Bích Ngọc đi mau.”
Châu Mỹ Duy sợ tới mức kêu to, kéo Kiều Bích Ngọc muốn tránh
đi.
Kiểu Bích Ngọc lập tức đẩy Châu Mỹ Duy ra, cô nghiêng sang
bên trái, Mai Thế Công chụp hụt, quả đấm đánh lên vách tường chảy
máu, gương mặt anh ta càng hung tàn hơn: “Gái điếm thúi, tối nay tôi
phải giết chết cô.”
“Kiều Bích Ngọc, cẩn thận.” Châu Mỹ Duy bị đẩy sang bên cạnh,
lo âu bất an nhìn cánh tay dài của Mai Thế Công túm chặt tóc cô.
“Á.” Bỗng nhiên hét to một tiếng, gương mặt Mai Thế Công vì đau
đớn mà vặn vẹo.
“Anh vừa nói cái gì?”
Kiều Bích Ngọc cũng cảm thấy vô cùng bất ngờ, nhìn người đàn
ông bên cạnh với vẻ không dám tin, tay của Quách Cao Minh nắm lấy
cánh tay phải của Mai Thế Công, gương mặt lạnh lùng không có biểu
cảm gì, nhưng sức lực rất mạnh.
“Tôi. tav của tôi. qãy rồi.”