Mục lục
Cha của cục cưng là một tổng tài (full) - Kiều Bích Ngọc - tác giả: Tinh Tuệ
Thiết lập
Thiết lập
Kích cỡ :
A-
18px
A+
Màu nền :
  • Màu nền:
  • Font chữ:
  • Chiều cao dòng:
  • Kích Cỡ Chữ:

Chương 793

Người quản lý quầy nói chuyện lão luyện thành thục, trên mặt mang theo nụ cười, nhưng khóe môi nhếch lên đầy vẻ khinh thường.

 

Kiều Bích Ngọc mở hộp trang sức trước mặt họ, lấy sợi dây chuyên bạch kim ra, sau đó cầm nó vào trong tay dùng sức một chút, khiến cho chiếc vòng cổ kia đứt thành hai.

 

Những người có mặt đều chết lặng.

 

Ai cũng không ngờ được, cô học sinh này có thể trước mặt mọi người giựt đứt sợi dây chuyền này.

 

“Ngại quá, tôi làm đứt mất rồi” Kiều Bích Ngọc cũng cố ý lắc sợi dây chuyền bị đứt làm đôi trước mặt bọn họ.

 

“Cô, cô, cô mau bồi thường!”

 

Người quản lý quầy tức giận vô cùng, chỉ tay vào mặt cô mà mắng.

 

“Được” Kiều Bích Ngọc giọng điệu bình tĩnh, cũng ngay lập tức đồng ý.

 

Dường như trong nửa giây này, những người trong quán này càng tức giận, muốn chửi thề, cô gái này thật sự là một người tàn nhẫn.

 

Kiều Bích Ngọc chính là thà làm ngọc vỡ còn hơn làm ngói lành.

 

Nếu không muốn bán thì sẽ phá hỏng nó.

 

Khuôn mặt của nữ nhân đeo kính râm trước mặt trở nên vô cùng khó coi, nhưng trước mặt đông người như thế này cô ta cũng không thể làm gì được, chỉ đành nhịn xuống, móng tay sắc dài của cô ta chỉ hận không thể để lại dấu vết trên mặt Kiều Bích Ngọc.

 

Không khí tại hiện trường căng thẳng, những vị khách đi ngang qua không khỏi liếc mắt nhìn sang bên này, Phương Mai và Châu Mỹ Duy, hai cô gái chưa từng thấy được sự tàn khốc của xã hội lại trở nên vô cùng lo lăng.

 

“Manh Manh thanh toán đi, mình đói bụng rồi, chúng ta còn phải đi ăn nữa” Kiều Bích Ngọc lên tiếng, Tống Manh Manh ngay lập tức hưởng ứng, nói nhất định phải thanh toán.

 

Kiều Bích Ngọc chính là bày ra vẻ mặt “tôi là học sinh nghèo đấy, tôi có sợ ai đâu”, sau đó liền trừng mắt nhìn về phía ngôi sao mới nổi kia.

 

Lôi kéo hai người mất hồn Phương Mai và Châu Mỹ Duy rời đi, bước vào thang máy, đi lên khu vực ăn uống trên tầng cao nhất, lúc này Phương Mai dần dần hoàn hồn lại: “Cho cậu” Kiều Bích Ngọc đưa cho cô ấy chiếc vòng cổ và chiếc hộp.

 

Vòng cổ chỉ bị đứt ở đoạn giữa, cậu tìm một cửa hàng trang sức chỉ cần mất một chút thời gian là có thể nối lại chúng với nhau, hơn nữa mặt dây chuyền có thể che được, căn bản sẽ không nhìn ra đâu.”

 

Kiều Bích Ngọc có thể thấy rằng Phương Mai chủ yếu thích mặt dây chuyền hình cánh thiên thần này.

 

Kiều Bích Ngọc chưa bao giờ coi trọng đồ trang sức, cô nghĩ sợi dây chuyên bị hỏng cũng không sao, chẳng qua cũng chỉ để đeo.

 

Phương Mai cầm nó trên tay, hốc mắt đột nhiên đỏ lên, dường như cô ấy đã chịu đựng rất nhiều, không ngừng nấc lên nhưng vẫn gọi tên cô: “Kiều Kiều Bích Ngọc”

 

Là bạn cùng phòng giúp cô nàng giải quyết phiền toái, lúc này Phương Mai vô cùng cảm động, nước mắt lưng tròng.

 

Danh Sách Chương:

Bạn đang đọc truyện trên website MeTruyenVip.com
BÌNH LUẬN THÀNH VIÊN
BÌNH LUẬN FACEBOOK