Mục lục
Cha của cục cưng là một tổng tài (full) - Kiều Bích Ngọc - tác giả: Tinh Tuệ
Thiết lập
Thiết lập
Kích cỡ :
A-
18px
A+
Màu nền :
  • Màu nền:
  • Font chữ:
  • Chiều cao dòng:
  • Kích Cỡ Chữ:

Chương 453: Quách Cao Minh không ghen sao

 

Kiều Bích Ngọc xin phép công ty nghỉ một tháng. Hôm nay là thứ hai, cô vừa trở lại công ty đã nhận được không ít ánh mắt lạnh lùng “Cô ta nghĩ công ty này là của nhà mình sao? Cứ muốn tới thì tới, muốn đi thì đi”

“Nếu cô ta là người có tiền thì đừng đi làm nữa, chúng ta cũng không rảnh hầu hạ cô ta… Loại người chỉ biết tăng thêm phiền phức cho người khác!” Khi nhìn thấy cô ta, Châu Mỹ Duy lập tức xông tới, kéo cô vào phòng trà nước: “Tại sao mình nhắn tin cho cậu mà cậu lại không trả lời? Dạo này, Bùi Hưng Nam cứ châm chọc suốt ngày, bảo là cậu đang bận…”   “Mình tìm được Đường Tuấn Nghĩa rồi!”

Kiều Bích Ngọc nói đúng sự thật với cô ấy:   “Anh ấy cũng là ông chủ của công ty này: “Cái gì?” Mỹ Duy vẫn chưa kịp phản ứng: “Đường Tuấn Nghĩa ư?” Tại sao tự nhiên lại nhắc đến tên Đường Tuấn Nghĩa, hơn nữa anh ta còn trở thành ông chủ của công ty này? Đột nhiên, một tia sáng xẹt qua trong đầu Châu Mỹ Duy, chẳng trách lúc trước công ty này lại nhận hai người các cô, hóa ra các cô thật sự đi vào bằng cửa sau, có người giúp đỡ.

“Gần đây mình vẫn không thể ngủ ngon giấc, người nhà họ Quách còn tưởng là mình bị suy nhược thần kinh, mỗi ngày đều để mình uống thuốc rồi khám bác sĩ tâm lý…” Kiều Bích Ngọc liên tục than phiền với bạn thân của mình một lát.

“Tại sao cậu không nói với mình? Tại sao phải đi khám bác sĩ tâm lý? Có vấn đề gì rồi?” Châu Mỹ Duy thật sự giật mình. Cô ấy chỉ nghĩ là cô rảnh rỗi ở nhà, không ngờ trong thời gian này lại có nhiều chuyện xảy ra như vậy.

“Mình rất bình thường mà, cậu không phải lo, mình không sao cải!” Kiều Bích Ngọc bực mình giậm chân, vẫn tự lầm bẩm.

Dù sao sau khi cô ném đồng tiền cổ ra ngoài phòng ngủ, cô cũng không nhìn thấy nó nữa. Chuyện bậy bạ cứ xuất hiện hết lần này đến lần khác, làm hại cô bị người ta nghĩ là đầu óc có vấn đề.

Kiều Bích Ngọc cũng không muốn tìm hiếu… Tại sao chỉ có một mình cô có thế nghe thấy giọng nói kia? Giám đốc công ty cũng hoàn toàn không có một lời trách cứ cô vì chuyện xin nghỉ, còn cười cười với vẻ lấy lòng, nói với cô là công ty cũng không bận lắm, nếu trong nhà có việc gì gấp, hoàn toàn có thế xử lý trước, đây là chuyện dễ hiểu thôi, công ty luôn luôn quan †âm và thông cảm cho tất cả nhân viên.

Kiều Bích Ngọc lập tức trở thành đối tượng bị các đồng nghiệp thù ghét, cô rơi vào tình trạng nước sôi lửa bỏng, Vì Kiều Bích Ngọc xin nghỉ một tháng không có lý do, hơn nữa còn được Quản lý đối xử đặc biệt, trong lòng gái mập cũng hơi tức tối, cô ta ôm một chồng văn kiện lớn, thả trước mặt cô rồi xụ mặt: “Cô phải xem hết tất cả những kế hoạch này! Ngày mai, tổ chúng †a muốn mở cuộc họp, cần dùng đến chúng “Tất cả sao?” “Tổ trưởng nói là cô phải xem hết tất cả, công ty không nhận những người chẳng được tích sự gì, đừng kéo chân chúng tôi” Vẻ mặt gái mập vẫn không hề thay đổi, cô ta chỉ chuyển lời tổ trưởng rồi xoay người rời đi.

Kiều Bích Ngọc lập tức nhíu mày: “Cái này… Có khi nào mấy người họ đang cố ý gây khó dễ cho mình không?” “Cậu cứ xem mấy bản kế hoạch gần đây nhất là được rồi, cứ dựa theo ngày tháng đấy! Trước hết, mình sắp xếp cho cậu một số hạng mục. Cậu xin phép một tháng không đến công ty, nên đã chậm trễ…” Mỹ Duy tiến đến, nói nhỏ bên tai cô: “Nếu Tổ trưởng của các cậu căn nhãn, có nói gì với cậu thì cậu cứ coi như gió thoảng bên tai là được, đừng bao giờ cãi lại” Nếu không sẽ càng gây thù chuốc oán.

Đã đến công ty làm việc, muốn kiểm được tiền thì phải tuân thủ quy định, nếu không thì về nhà ăn bám đi Châu Mỹ Duy lại nhịn không được, tò mò hỏi thêm một câu: “Quách Cao Minh thật sự đồng ý để cậu tiếp tục đi làm ở công ty này.

ăm Kiều Bích Ngọc đã ngồi vào bàn làm việc, chuẩn bị lật xem một chồng văn kiện kia. Cô ngẩng đầu nhìn về phía cô ấy và hỏi ngược lại: “Tạo sao anh ấy lại không đồng ý để mình đi làm?” “Đúng vậy! Chẳng phải vừa rồi cậu đã nói Đường Tuấn Nghĩa là ông chủ của công ty này à…” Châu Mỹ Duy cũng cảm thấy mình không tiện nói quá rõ ràng, đây là quan hệ giữa nam và nữ, cũng không dễ dàng xử lý, Kiều Bích Ngọc không thèm quan tâm, tiếp tục cúi đầu làm việc, chỉ vứt ra một câu: “Anh cả nhà họ Lục cũng là ông chủ của công ty này” Châu Mỹ Duy lại càng bưồn bực, hai chuyện này vốn không giống nhau mà.

*Ý mình là… Chu Hạo Nhiên đã từng nói… Hình như tâm trạng Quách Cao Minh.

không được tốt cho lắm…” Cô ấy đã nói rất rõ ràng tồi mà! Quách Cao Minh không ghen à? “Quách Cao Minh không sao cả!” Kiều Bích Ngọc nói một cách dứt khoát, ngược lại cô còn nói cho Mỹ Duy biết: Gần đây Bùi Hưng Nam có một vài ý kiến đối với mình… Vì thời gian trước mình có nghỉ ngờ là mấy người bọn họ đã đánh Đường Tuấn Nghĩa. Bùi Hưng Nam và Lục Khánh Nam cảm thấy là mình không tin tưởng bọn họ. Dù sao trước khi bọn họ vẫn chưa điều tra ra, không biết là ai đã đánh Đường Tuấn Nghĩa, làm anh ấy bị thương như vậy, tạm thời mình sẽ không đến nhà họ Bùi tìm cậu, để tránh gặp phải Bùi Hưng Nam, như vậy sẽ rất lúng túng” Trên mặt Châu Mỹ Duy đầy vẻ sửng sốt.

“Mấy người họ đánh Đường Tuấn Nghĩa y Kiều Bích Ngọc vừa định nói: “Chắc là không phải!”, có một bóng người cao to từ phòng khách bước ra, Lục Khánh Nam đến.

trước mặt hai người, sắc mặt trở nên tối tăm, anh ta cần răng nghiến lợi, gần từng chữ một: “Tôi đã nói là chúng tôi không đánh anh tạt Kiều Bích Ngọc cố ý không thèm phản ứng với anh ta, cô chỉ ‘À!” một tiếng rồi lại vùi đầu làm việc, tiếp tục xem đống văn kiện hạng mục kia.

“Kiều Bích Ngọc! Chẳng trách quan hệ xung quanh cô kém như vậy” Lục Khánh Nam nhìn thấy một chồng văn kiện lớn trước mặt cô, cũng biết là cô bị đồng nghiệp xa lánh, lập tức châm chọc cô: ”… Thanh Châu.

còn biết xã giao hơn cô. Cô nên xem lại tính  tình tồi tệ của mình đi!” Quách Thanh Châu ngoan ngoãn đến công ty đi làm một tháng, bị bố trí khá nhiều công việc văn phòng, chỉ là kiểm tra xem những hợp đồng đã ký có nơi nào còn thiếu sót gì không, công việc rất nhẹ, lúc các đồng nghiệp trao đổi văn kiện còn vừa nói vừa cười. Mặc dù Quách Thanh Châu cũng không nói lời nào, nhưng cũng sẽ gật đầu với những người khác một cách lịch sự.

Kiều Bích Ngọc nhìn về phía Quách Thanh Châu, cô ta rất ngoan ngoãn, im lặng cúi đầu đánh máy, có vẻ như một cô bé ngây thơ trong sáng.

Không ngờ Quách Thanh Châu thật sự có ‘thể hòa mình vào tập thể trong công ty.

*,.Bích Ngọc! Cô thật sự đi làm ở công ty tôi à?” Một giọng nói cắt đứt ánh nhìn của cô, toàn thân Lục Khánh Phong đã thay một bộ đồ Tây đen, giày da đen, vừa giỏi giang vừa đẹp trai, giọng nói vừa tự nhiên vừa hiền hòa.

Lục Khánh Phong nở một nụ cười, trêu ghẹo cô: “Công ty nhận cô đúng là nhận được một con mèo may mắn!” “Anh Lục!” Kiều Bích Ngọc cũng quá quen Lục Khánh Phong, nhưng đối phương tự nhận mình như một người anh cả, cô cũng biết lẳng nghe.

Kiều Bích Ngọc cũng không phải là một người phụ nữ tự khó xử cô mở miệng hỏi một cách trực tiếp: “Anh Lục! Anh đã nhớ lại những chuyện lúc trước chưa?” “Vẫn chưa!” Lục Khánh Phong nói đúng sự thật với cô.

Anh ta vỗ vỗ lên bờ vai c‹   Nhưng tôi có cảm giác, lúc trước Đường Tuấn Nghĩa đã   giúp đỡ tôi. Hình như tôi còn giữ được cái mạng nhỏ của mình, cũng là nhờ anh ta đã cố gảng cứu văn” Kiều Bích Ngọc cũng thật sự không ngờ là Lục Khánh Phong lại nói như vậy: “Thật à?” “Anh cải Anh đừng dỗ dành cô ta. Rõ ràng là Đường Tuấn Nghĩa tìm anh, nhờ anh giúp đỡ, tại sao lại là anh ta giúp đỡ anh chứ?” Lục Khánh Nam nghe không nổi nữa, lập tức nhảy ra bác bỏ.

Lục Khánh Phong quay đầu, lạnh lùng trừng em trai mình: “Em im miệng cho anh!” Thân là anh cả, khí thế của Lục Khánh Phong hơn xa, có thể trực tiếp đè bẹp mấy đứa em trai mình, Lục Khánh Nam thường bị anh ta dạy dỗ.

Lục Khánh Nam cũng rất biết điều, cũng không tiếp tục nói nhiều, chỉ dám nhỏ giọng than phiền: “Tôi thật sự không hiểu được, tại sao các người cứ thiên vị Đường Tuấn Nghĩa như vậy chứ? Anh ta cũng đâu phải là loại người tốt lành gì!” Lục Khánh Phong dặn dò Giám đốc công ty, tối nay anh ta mời tất cả nhân viên trong công ty dùng bữa, chúc mừng anh ta – Ông chủ không xứng chức của họ đã về công ty sau một thời gian dài như vậy.

Ông chủ mời cơm, tất nhiên tất cả mọi người đều vui mừng, cũng ít ý kiến riêng về Kiều Bích Ngọc hơn một chút. Trong phòng làm việc, mọi người đều vừa nói vừa cười vừa bận rộn làm việc.

“Đường Tuấn Nghĩa chăm sóc công ty rất tốt, mọi chuyện đều được xử lý rổ ràng” Lục Khánh Phong dạo một vòng trong công ty, anh ta phát hiện bàn ghế đã được đổi mới, cả máy pha cà phê trong phòng phòng trà nước cũng được thay đối Công ty chuyển thua thành thẳng, gần đây lợi nhuận cũng rất tốt. Thật ra anh ta cũng biết, công ty của anh ta xuất hiện mấy người phụ nữ may mãn, vợ của Bùi Hưng Nam, cháu dâu của nhà họ Quách, ngay cả cô chủ của nhà họ Quách cũng đến đây. Thật sự quá tốt rồi! Vào buối trưa, các đồng nghiệp xuống lầu tìm kiếm chỗ dùng bữa trưa, họ cũng đang bàn luận là buổi tối nên ăn cơm ở khách sạn nào, sau khi ăn xong lại đến quán rượu nào đế tiếp tục tăng hai. Tâm trạng mọi người đều rất vui vẻ.

Trong phòng làm việc, chỉ còn Kiều Bích Ngọc đang tiếp tục canh giữ ở bàn làm việc của mình, tay trái cầm một miếng bánh quy cho vào miệng, tay phải tiếp tục xem giấy tờ.

“Chị dâu!” Quách Thanh Châu bước tới, chào hỏi với cô.

Kiều Bích Ngọc ngẩng đầu theo bản năng: “Có chuyện gì vậy?” Cô dùng chân đẩy một cái, ghế ngồi lập tức trượt ra sau, tạo thành một khoảng cách với cô ta.

Cô để phòng một cách rõ ràng như vậy, dù Quách Thanh Châu rất hướng nội nhưng vẫn nhận ra được, cô ta sợ hãi nhút nhát cúi đầu. Một lúc lâ, cô ta mới lấy ra một hộp đồ ăn và đặt lên bàn làm việc của cô.

Kiều Bích Ngọc cũng nhận ra, đây là hộp đồ ăn mà nhà họ Quách chuyên dùng để chuẩn bị cơm trưa cho mấy người các cô. Có lẽ nhà họ Quách vừa mang đến cho Quách Thanh Châu Quách Thanh Châu mang bữa trưa của cô ta đưa cho cô à “Tôi không cần đâu, em hãy lấy về đi!” Kiều Bích Ngọc từ chối một cách dứt khoát Quách Thanh Châu giống như không biết mình đã làm sai điều gì, cô ta ngẩng đầu, một đôi mắt trong veo đang lóe lên vẻ lo   lắng và sợ hãi: “Chị…Chị dâu..” Cô ta lắp bắp mở miệng.

Dáng vẻ như bé thỏ trắng của Quách Thanh Châu làm người ta cảm thấy không nỡ †o tiếng với cô ta. Khi nói chuyện với cô ta, các đồng nghiệp cũng nhỏ giọng nhẹ nhàng theo bản năng Minh sợ ăn xong mình sẽ chết không kịp ngáp ngay trong văn phòng” Kiều Bích Ngọc nhỏ giọng châm chọc, cầm lấy một phần cơm mà Châu Mỹ Duy vừa mang về, lập tức mở ra ăn. Cô thật sự đói bụng, nhưng bây giờ cô không đủ can đảm ăn bữa trưa mà Quách Thanh Châu đưa.

Châu Mỹ Duy chỉ coi là cô đang nói đùa Cô ấy cảm thấy vô cùng kỳ lạ: “Minh thật sự không nhớ rõ, từ khi nào cậu bắt đầu đề phòng cô ta như vậy. Hình như trước kia   quan hệ giữa cậu và cô ta cũng khá tốt mà” Kiều Bích Ngọc lắc đầu, cũng không muốn nói nhiều.

Mặc dù cô không có bằng chứng cụ thể, nhưng Quách Thanh Châu quá quái lạ, dù sao cô cũng không muốn tiếp xúc với cô ta.

“Tối nay tôi không về nhà ăn cơm. Thanh Châu à? Tôi cũng không biết cô ấy thế nào” Kiều Bích Ngọc đang nói chuyện điện thoại với bác Lan Quế, cô nghiêng đầu nhìn về phía Quách Thanh Châu dường như như có hai đồng nghiệp nữ đang đứng cạnh cô ta,  họ cũng đang nói về chuyện tối nay cùng nhau đi ăn.

“Đến công ty, cô Thanh Châu có ổn không hả mợ?” Bác Lan Quế khá lo lắng.

*ô ấy tạo quan hệ còn giỏi hơn tôi.” Giọng điệu của Kiều Bích Ngọc cứng đờ: “O6 lẽ cô ta sẽ đi ăn cùng với chúng tôi luôn.

Ông nội nói là muốn để cô ta tiếp xúc với tập thế nhiều hơn, vậy cứ đế cô ta đi đi. Nếu nửa đường cô ta muốn về nhà họ Quách, tôi sẽ gọi điện cho các người” “Vậy thì làm phiền mợ chủ, mong mợ trông nom cô Thanh Châu một chút!” Bác Lan Quế lịch sự dặn đi dặn lại. Thông qua giọng nói, bà ta cũng lờ mờ cảm thấy là Kiều Bích Ngọc không quá thích Quách Thanh Châu Một bàn có hai mươi bốn món ăn vừa ngon vừa đắt, mọi người vây xung quanh cùng nhau thưởng thức, tâm trạng đều rất vui vẻ.

Gái mập ngồi phía bên phải Kiều Bích Ngọc, đang dùng sức mạnh với một cái “chân dài” của một con cua hoàng đế. Vừa  ăn thịt cua tươi ngon, vừa tỏ vẻ vô cùng hạnh phúc: “Kiều Bích Ngọc! Món này ngon quát Cô cũng ăn thử xem” “Hồi trưa tôi ăn hơi nhiều rồi. Bây giờ vẫn chưa cảm thấy đói bụng” Thật ra gái mập cũng không quá tức giận với cô, chỉ cần ăn một bữa ngon lành cũng đủ để kéo cô ta về phía mình: “Haizz… Sao   cô lại ngốc như vậy chứ? Mọi người đều biết rõ tối nay sẽ dùng bữa cùng nhau, buổi trưa chỉ cần tùy tiện ăn một chút là được rồi. Cô như vậy đúng là phung phí mài” Phùng Ngọc Dung – Tổ trưởng của các cô có thái độ hiền hòa hơn một chút, cô ta sờ sờ   ý, nhỏ giọng hỏi cô: ‘Kiều Bích Ngọc! Cô rất thân với ông chủ của chúng ta à?” “Hiện tại, anh Lục đang độc thân.” Kiều.

Bích Ngọc cũng biết cô ta đang có ý định gì Cả bàn của cô đều là nữ đồng bào, nghe thất tin tức này, mọi người lập tức cảm thấy  vô cùng vui vẻ.

“Vậy cô có thể nói cho chúng tôi một vài thông tin về anh ta không? Ví dụ như nhà anh †a ở đâu? Anh ta thích loại phụ nữ như thế nào? Anh ta thích món gì nhất?” Lục Khánh Phong đẹp trai phong độ, tính tình chín chẩn, bình tĩnh, hơn nữa thanh danh của anh ta tốt hơn nhiều so với cậu em trai Lục Khánh Phong của mình. Hình như mọi người đều chưa từng nghe những tin đồn nhảm về anh ta, nếu như có thế câu được con rùa vàng này.

Một người trong đó ghen tị nói với cô: “Kiều Bích Ngọc! Cô kết hôn rồi đấy! Cô đừng quên mình là người phụ nữ đã lập gia đình.

Chẳng lẽ cô cũng muốn cạnh tranh với chúng tôi à” Kiều Bích Ngọc không muốn tiếp tục trò chuyện với mấy người các cô. Cô đứng dậy, cầm lấy túi xách đỏ, chuẩn bị đi vào nhà vệ sinh. Nhưng Phùng Ngọc Dung vẫn muốn hỏi tiếp, cô ta kéo cô một cái: “Đừng đi mà! Ngồi xuống đi! Chúng ta tiếp tục trò chuyện một lát.

“Này! Cô đừng kéo tôi!” Túi xách của cô đang mở và thuộc loại không có dây két, đột nhiên bị kéo lại, đồ vật trong túi xách cũng bị đố ra ngoài.

Mấy người đồng nghiệp liếc nhìn những đồ trang điểm vừa rơi từ trong túi xách cô ra, mấy thứ này cũng không rẻ đâu. Mấy người họ còn định tìm hiểu thông tin từ miệng cô, cho nên vô cùng ân cần nhặt đồ giúp cô.

Sắc mặt Kiều Bích Ngọc trở nên tối tăm, cô cũng ngồi xuống thu nhặt, nhưng khi cô vừa nhặt lên một đồng xu cổ màu đen, trong nháy mắt sắc mặt cô lập tức thay đổi.

“Tại sao mày cứ đi theo tao vậy?” Đúng là hồn ma không tiêu tan.

Nó nói: “Tôi biết tại sao Đường Tuấn Nghĩa lại bị thương…” Kiều Bích Ngọc cản răng nghiến lợi: “Tao không muốn biết chuyện này…” “Anh ta tự mình hại mình” Giọng nói này lúc ẩn lúc hiện, biến hóa liên tục, nhưng lại vô cùng chắc chắn.

 

 

Danh Sách Chương:

Bạn đang đọc truyện trên website MeTruyenVip.com
BÌNH LUẬN THÀNH VIÊN
BÌNH LUẬN FACEBOOK