Mục lục
Cha của cục cưng là một tổng tài (full) - Kiều Bích Ngọc - tác giả: Tinh Tuệ
Thiết lập
Thiết lập
Kích cỡ :
A-
18px
A+
Màu nền :
  • Màu nền:
  • Font chữ:
  • Chiều cao dòng:
  • Kích Cỡ Chữ:

Chương 722: Lucy về lại với đơn vị

“Thủ lĩnh, vì… Vì tôi có nghe thấy vệ sĩ của tôi nói là bên phía trưởng lão giao cho chúng ta một số việc.” Cung Nhã Trang căng thẳng muốn giải thích.

Nhưng nhị trưởng lão đã vội vàng ngắt lời bà ấy, nói: “Bà chủ, cho tôi hỏi vệ sĩ đi theo bên người bà giờ đang ở đâu?”

Cung Nhã Trang lộ vẻ nghi hoặc: “Cậu ta không ở bên ngoài trông coi à?”

Nhị trưởng lão cười lạnh nói: “Bà chủ, rốt cuộc là bà không biết hay là đang làm bộ vậy, thị vệ của bà là một kẻ phản bội. Tôi cũng rất nghỉ ngờ bà tiếp cận thủ lĩnh vì mục đích không đơn giản.”

Đại trưởng lão là người đầu tiên nhảy ra, ông ta vô cùng tức giận “Andrew! Hãy cẩn thận lời nói của ông Đừng ở đây đoán bậy đoán bạ, nói xấu bà chủ.”

Bất cứ lúc nào đại trưởng lão cũng nghĩ cho.

Cung Nhã Trang, Nhị trưởng lão khinh thường nhìn về phía ông ta: “Fusco, mọi người chúng tôi đều biết ông có suy nghĩ bẩn thỉu này ở trong đầu. Bây giờ đang là lúc khẩn cấp, tôi không muốn tranh luận về chuyện tình cảm riêng tư với ông”

“Fusco, lần này thứ bị mất là sách của ông, chúng tôi cũng có lý do để nghỉ ngờ có phải ông đã thông đồng với đám người ngoài đảo kia từ sớm, đưa sách ra ngoài hay không.

Nếu không làm sao những người kia lại có thể tìm tới nhanh như vậy chỉ trong một khoảng thời gian ngắn”

Đại trưởng lão giận không kiềm được: “Andrew, ông đừng ở đây ngậm máu phun người!”

“Nếu trong chúng ta không có nội ứng thì tại sao chúng ta lại mất sách cổ trong khoảng thời gian ngắn như vậy được. Những người ở ngoài đảo đã được cứu ra, ngay cả cô chủ bị nhốt ở trong lồng sắt cũng đã trốn mất” “Làm sao tôi biết.”

Đại trưởng lão và nhị trưởng lão lời qua tiếng lại, khí thế ngất trời Duy chỉ có đại thủ lĩnh của bọn họ sau khi nghe xong toàn bộ câu chuyện và lý do xong thì sắc mặt trở nên lạnh lùng như băng, đột nhiên, toàn thân ông ta trở nên lạnh lẽo, nâng tay lên tát một cái vào mặt Cung Nhã Trang.

Bốp, ông ta dùng lực rất lớn, để lại một dấu tay sưng vù ứ đỏ trên khuôn mặt trắng trẻo của Cung Nhã Trang làm cho bà ta vô cùng kinh ngạc, đau đớn đến mức nửa bên mặt run lên.

Đại trưởng lão và nhị trưởng lão lập tức ngậm miệng, bầu không khí trở nên yên tĩnh trở lại.

Mọi người nhao nhao cúi đầu xuống, sợ hãi.

“Đứa con gái bà sinh ra giỏi thật đấy, quả thật là rất có bản lĩnh” Đại thủ lĩnh dùng ánh mắt hung ác trừng Cung Nhã Trang, nghiến răng nghiến lợi nói, giọng điệu nặng nề.

“Tôi, tôi…” Cung Nhã Trang vốn được yêu thương, bây giờ bị đánh thì vô cùng tủi thân, vừa khóc vừa thì thào: “Con gái, con gái của tôi, đã chết rồi mà”

“Thủ lĩnh, tôi với ông đã có nhiều năm tình cảm như vậy, chẳng lẽ ông không tin tôi sao?

Để biểu lộ lòng trung thành của mình với ông mà tôi tự mình hạ lệnh giết nó, nó đã chết ở trong lao sắt rồi, nhị trưởng lão đang đổ oan cho tôi.”

Chuyện này là do vệ sĩ đi theo bên người bà nói cho bà ấy biết. Lúc bà ngơ ngẩn đi ra từ bên trong sơn động giam giữ người, vệ sĩ đã nói cho bà ấy rằng vào lúc bọn họ ra tay đã đâm xuyên qua động thủ động mạch chủ ở cổ Kiều Bích Ngọc, máu phun ra ngoài xối xả.

Lúc bà nhìn thấy cảnh này thì bệnh say máu lại tái phát cho nên vệ sĩ đã nâng bà ấy ra ngoài Nhị trưởng lão nghe thấy thế thì cười ha ha châm chọc: “Bà chủ, nếu bà ở bên cạnh thủ lĩnh của chúng tôi không phải vì mục đích sâu xa nào đó thì là vì bà ngu không ai bằng.”

“Vệ sĩ bên người bà đã biến mất rồi!”

“Chính mắt bọn tôi nhìn thấy vệ sĩ ở bên người bà đi cứu đám người ở ngoài đảo”

Đến tận lúc này, đầu óc của Cung Nhã Trang vẫn vô cùng rối loạn, vẫn không thể nào tin được những câu nói này. Bởi vì thị vệ đó đã đi theo bà ấy nhiều năm, nhất là mấy tháng gần đây đã giúp bà ấy giải quyết được rất nhiều chuyện, còn giải quyết mỗi chuyện một cách rất hoàn hảo, đã nhiều lần cứu mạng bà trong thời khắc ngàn cân treo sợi tóc.

“Ngu xuẩn!” Nét mặt của đại thủ lĩnh đầy vẻ giận dữ, lại nâng tay lên tát một cái thật mạnh vào bên mặt còn lại của bà ta.

Cung Nhã Trang bị đánh đến mức choáng váng ngã xuống đất. Bà ấy vội vàng che lại khuôn mặt đau đớn, oan ức vô cùng, muốn khóc nhưng lại không dám khóc thành tiếng.

Đại thủ lĩnh thấy dáng vẻ bà ấy như vậy thì chẳng những không sinh lòng thương hại mà ngược lại còn cảm thấy càng nhìn càng bực mình, nhấc chân lên thô lỗ đạp một cái vào sau lưng bà ấy rồi hét lớn một tiếng: “Cút, cút ra ngoài ngay lập tức cho tôi!”

Đại trưởng lão trơ mắt nhìn tất cả những chuyện này. Ông ta muốn lén tiến lên đỡ bà ấy dậy nhưng lại không thể, chỉ có thể cúi thấp đầu, trong đáy mắt đều là sự thương hại và đau lòng.

Cung Nhã Trang run lấy bẩy, bà ấy giữ nguyên tư thế bò lết ra ngoài.

Một người phụ nữ khác cũng đang ở trong phòng là bà Năm nhìn thấy cảnh này thì mừng thầm. Bình thường Cung Nhấ Trang ỷ được thủ lĩnh yêu thương nên không kiêng nể điều gì mà luôn khiêu khích bọn họ, cả hai đều rất ngứa mắt đối phương. Chuyện lần này làm cho bà Năm rất vui vẻ.

Bà Năm thân mật xích lại gần đại thủ lĩnh, nói giọng hiền lành: “Thủ lĩnh, có chuyện này trước giờ tôi không dám nói cho ông biết, thật ra những người ngoài đảo kia đến đây đều là do bị bà chủ khiêu khích. Bà ấy còn thừa dịp ông đi väng mà lén ra khỏi đảo một chuyến đấy”

Thừa dịp Cung Nhã Trang bị thủ lĩnh ghét, bà Năm muốn đổ thêm dầu vào lửa để bà ấy vĩnh viễn không thể xoay chuyển tình thế.

Nhưng lúc này đại thủ lĩnh nhìn ai cũng thấy khó chịu, thô lỗ đẩy bà Năm xinh đẹp một cái để bà ta né ra xa một chút.

Ông ta đã ghét việc những người phụ nữ này thường xuyên lục đục với nhau.

Ông ta đã từng hưởng thụ chuyện những người phụ nữ này tranh giành tình nhân là ông 1a. Nhưng trải qua khoảng thời gian càng dài, ông ta lại càng cảm thấy bọn họ chỉ là những cái túi da rỗng xinh đẹp, ngoài xinh đẹp ra thì không còn gì khác, còn không bằng người vợ đầu tiên Elisa của ông ta.

Thấy thủ lĩnh đối xử với người phụ nữ của ông ta một cách thô lỗ nhưng các trưởng lão vân cúi đầu không dám nói gì.

“Các ông còn đứng ở đây làm gì? Nhanh phái người đuổi theo đi!”

Đại thủ lĩnh đứng dậy, tay phải cầm quyền trượng màu vàng siết lại thật chặt, lộ rõ vẻ quyền lực của ông ta.

Ông ta tức giận ra lệnh: “Bắt từng đứa bỏ trốn quay trở lại cho tôi!”

Mà vào lúc này, đám người Lucy đang chạy trối chết xuyên qua những bụi cây rậm rạp, bọn họ dùng hết sức chạy trong đêm.

“Đăng sau còn có người nào đuổi theo không?”

Lục Khánh Nam thực sự chạy không nổi nữa, thở hồng hộc hỏi người phía trước.

“Hẳn là có thể chạy chậm lại nghỉ ngơi một chút” Ngụy Bắc cũng không chắc chẩn, anh ta thở ra một hơi thật dài, thật sự là vừa đói, vừa mệt, vừa khát.

“Chúng ta chỉ có thể tạm thời trốn ở dưới sườn núi nghỉ ngơ hít thở một lát thôi” Lucy ở phía trước thăm dò địa hình xong rồi có kinh nghiệm nói một câu Dưới sườn núi có một con sông nhỏ chảy uốn lượn, nước sạch, dòng chảy nhẹ nhàng, bọn họ còn có thể uống nước giải khát.

“Lucy, tôi cứ tưởng là cô đã chết rồi.”

“Luey, không ngờ răng mạng cô lớn thế.

Đại ca nhắc đến cô với bọn tôi bọn tôi còn không dám tin.”

Ngụy Bắc và Cua Biển nhiệt tình tiến lên, ôm lấy cô ta thật chặt, còn đưa tay bóp bóp mặt Lucy thử để chắc chắn cô ta không phải quỷ.

“Đệch má, các anh cách xa tôi một chút!”

Lucy hừ lạnh một tiếng, Thật sự không chịu nổi sự nhiệt tình của những người này.

“Lucy, hoan nghênh cô trở về đơn vị!”

Chia tay rồi lại gặp lại như thế này thật sự quá hiếm có, Ngụy Bắc nhiệt tình ôm lấy đầu của cô ta, vò tóc cô ta thật mạnh: “Còn phải nói rằng, Lucy giả dạng đàn ông cũng đẹp trai lắm?

“Lúc đó làm sao cô chạy được khỏi đảo.

người nguyên thủy đến cạnh Cung Nhã Trang làm vệ sĩ cho bà ấy, hơn nữa còn giả dạng làm đàn ông vậy?”

Các đội viên cũng phụ họa theo: “Lucy, ngực phẳng của cô cũng là một ưu thế nha, tôi thấy cô không khác gì bọn tôi luôn á ha ha ha…”

€ó thể nói Lucy ân nhân cứu mạng thật to của bọn họ, lúc này đã thoát khỏi khu vực nguy hiểm, tâm trạng của mọi người đều rất vui sướng, hiếm khi thả lỏng đùa giỡn với nhau.

Lucy hết sức buồn bực, sao cô ta lại đi cứu mấy tên khùng điên này.

Quách Cao Minh ngồi xốm ở bên bờ sông vốc nước sông lạnh lẽo hắt lên mặt. Anh khoanh hai tay đứng dậy, nhìn về phía các đội viên đang vui vẻ nói chuyện quên cả trời đất.

Quách Cao Minh đột nhiên hỏi một câu “Kiều Bích Ngọc hiện tại đang ở đâu?”

Bầu không khí trở nên yên tĩnh trở lại, mọi người yên lặng nhìn về phía Luey.

Lucy cảm giác nhưng bị một cơn áp lực vô hình đè lên người. Cô ta hắng giọng, bình tĩnh trả lời: “Cô ấy, cô ấy đang ở cùng với Rafael.”

Danh Sách Chương:

Bạn đang đọc truyện trên website MeTruyenVip.com
BÌNH LUẬN THÀNH VIÊN
BÌNH LUẬN FACEBOOK