Chương 569: Là thú cưng của a
i “Bà nói là anh ấy vẫn luôn đối xử rất tốt với mọi người trong nhà, nhưng tôi để ý thấy quan hệ giữa anh ấy và mẹ của mình hình như cũng không được tốt cho lắm”
Kiều Bích Ngọc ngồi ở trên ghế đá, quơ quơ cái chân phải đang bị thương của mình, phía tây đã tràn ngập ánh chiều tà, trông rất ấm áp, hoa ở bốn phía nở rộ tạo nên khung cảnh tuyệt sắc động lòng người, rất có nhã hứng để nói chuyện phiếm cùng Dì Phương.
“Thiếu gia Cao Minh của chúng tôi quả thật cũng không quá thân thiết với mẹ của anh ấy” Dì Phương thấy cô có chút hứng thú với chuyện của Quách Cao Minh, nên cũng rất vui vẻ cùng cô tán gấu.
. Anh ấy và ông cụ Quách hình như cũng không thân thiết với nhau lắm”
Trên mặt Dì Phương còn mang theo ý cười: “Ông cụ Quách thật ra chỉ là đang mạnh miệng mà thôi…”
“Hai ông cháu bọn họ đều có tính cách kỳ quái giống nhau” Kiều Bích Ngọc trực tiếp đưa ra kết luận.
Cung Nhã Yến ở một bên nhịn không được nữa lại phải lên tiếng nhắc nhở: “Bích Ngọc” Ở nhà họ Quách nói chuyện không thể không biết lớn nhỏ như vậy được.
“Tôi đã gả vào nhà họ Quách lâu như vậy rồi, lúc trước khẳng định tôi đã từng phàn nàn về chuyện này rồi”
Kiều Bích Ngọc không chấp nhận chuyện đó, khế xua tay.
“… Ta hiện tại chân tàn Bây giờ chân của tôi đã bị thương rồi, bây giờ có thể quang minh chính đại trở về mà không cần phải đi đến khu vườn ở phía bắc để tản bộ nữa rồi: ” Cô nhìn ngắm bốn phía xung quanh một chút, cố ý bán thảm cho.
bản thân mình một chị ấu như bắt buộc phải thực hiện theo đúng yêu cầu của anh ấy, vậy thì cho tôi một chiếc xe lăn đi, dù sao ở đây tôi cũng là người không có quyền gì cả”
Dì Phương nhìn cô như vậy thì bất đắc dĩ cười ngượng, đang định mở miệng nói cái gì, thì từ phía xa bỗng xuất hiện một dáng người nhỏ nhắn đang lao vọt về bên này.
“Cô chủ!” Giọng nói của Trần Thanh vô cùng trong trẻo, cũng vô cùng vang.
“… Cô chủ, cuối cùng thì cô cũng đã trở về rồi, nghe nói cô bị thương phải năm viện, tôi thực sự rất lo lắng cho cô đó”
Trần Thanh vì chạy rất vội vàng, nêm hai má còn hơi phiếm hồng, thở hổn hển, khom người hai tay chống lên đầu gối, sự xúc động được thể hiện rất rõ ràng trên khuôn mặt.
Mà Kiều Bích Ngọc lại rất bình tĩnh đánh giá cô ấy, cô thật sự không nhớ ra người này rốt cuộc là ai.
“Gọi tôi là cô Kiều” Cô không thích nghe người ta gọi cô bằng cái xưng hô xa lạ kia Trên mặt Trần Thanh là nụ cười xán lạn: “Cô chủ, bây giờ thấy cô có tinh thần như vậy, thật sự.
Kiều Bích Ngọc lại càng thâm trầm hơn, nhấn mạnh nói: “Tôi nói gọi tôi là cô Kiều”
“Cô chủ à, nghe nói cậu chủ nhỏ mất tích rì Trên khuôn mặt Trần Thanh lập tức trở nên u sầu, sau đó bình tĩnh lại, nói lời an ủi cô: “Nhưng mà, cô không cần phải lo lăng gì đâu, cậu chủ Cao Minh đã trở về rồi, cậu chủ nhất định rất nhanh thôi sẽ tìm được hai vị tiểu thiếu gia trở về”
“Trần Thanh, không được ở bên ngoài nhắc tới chuyện này” Vẻ mặt Dì Phương bỗng trở nên nghiêm khắc giáo huấn Trần Thanh.
Trần Thanh hoảng sợ, nhớ tới chuyện Dung Hiên đã dặn dò bọn họ tuyệt đối không được tàn tán chuyện hai vị cậu chủ nhỏ mất tích, phải mau chóng cầu xin tha thứ: “Tôi đã quên mất, tôi nhất định sẽ không nói như vậy nữa, là vì tôi thấy dù sao cô chủ cũng là người trong nhà cho nên không sợ bị truyền ra ngoài… Dì Phương, tôi thật sự không dám có lần sau nữa đâu”
Nếu còn có lần sau thì sẽ không cho qua dễ dàng như vậy nữa”
Dì Phương quản người làm trong nhà cũng tương đối khắc nghiệt, tính nết của Trần Thanh cũng không có gì xấu cả, còn biết làm trò con ngựa cho Kiều Bích Ngọc xem.
Lúc này Trần Thanh mới dám nhẹ nhàng thở ra, lập tức đoan chính cúi người chín mươi độ Cảm ơn Dì Phương , cảm ơn cô chủ..bà Cung”
Kiều Bích Ngọc cảm thấy người phụ nữ này giống như viên đá ngoan ngoãn vậy.
“Cô chủ, khi cô vừa mới gả vào nhà họ Quách, chủ yếu đều có Trần Thanh đi cùng cô…”
Dì Phương đơn giản đích giới thiệu một chút với cô, tránh cho Kiều Bích Ngọc lại nghĩ tất cả người làm trong nhà họ Quách đều là những người cộc lốc như vậy.
Cư nhiên lại cử một tảng đá đến ở cùng với cô Nhưng mà cái tính tình như vậy của Trần Thanh lại rất hợp với gu của Kiều Bích Ngọc, những người như cô ấy rất dễ bắt nạt, Dì Phương đang định bảo Trần Thanh lui ra, nhưng Kiều Bích Ngọc đã tranh lời mở miệng ảm ơ trước: “Trần Thanh, cô đi tìm một chiếc xe lăn tới đây, sau đó đưa tôi đi xung quanh xem một chút”
Nói xong, quay đầu lại: “Dì ơi, dì đi theo giúp cháu lâu như vậy chắc cũng đã thấy mệt rồi, dì và Dì cứ về phòng nghỉ ngơi trước đi”
Cung Nhã Yến đương nhiên là lo lắng cho cô rồi Đoạn thời gian trước, trong nhà họ Quách đã xảy ra nhiều chuyện như vậy, hai đứa trẻ song sinh mất tích, đến giờ vẫn chưa tìm lại được, vết thương trên người cháu gái của bà thì lại chưa khỏi, để cô ở đây một mình đi dạo xung quanh cùng với một nữ giúp việc, vạn nhất lại gặp phải chuyện gì, vậy thì phải làm sao bây giờ.
“… Bích Ngọc, cha của cháu đã bị dì đuổi về dì cũng đã đồng ý với ông ấy sẽ chăm sóc thật: tốt cho cháu, cháu muốn đi đâu, dì sẽ đi cùng với cháu”
Kiều Bích Ngọc nhớ tới người cha Kiều Văn Vũ của mình, cô có chút suy nghĩ không thông, cũng không thích ứng được với chuyện ba của cô lại đột nhiên trở nên rất quan tâm cô, trong trí nhớ của cô, cha con hai người bọn cô chỉ cần vừa nhìn thấy mặt nhau thì sẽ cãi nhau, Mất đi trí nhớ của vài năm.
Cô khẽ hạ mi mắt, đáy mắt cũng có chút ám đạm.
Nhưng nói đi cũng phải nói lại, cô cũng khá may mắn, cô chỉ là đã quên đi, bởi vì đã quên cho nên không còn có quá nhiều cảm xúc, những.
người bị cô quên mất có lẽ trong lòng cảm thấy rất khó chịu, Trong đầu của cô bỗng hiện lên hình ảnh của người chồng lạnh như tảng băng kia của cô.
“Dì Phương à, hiện tại ơ trong nhà chắc là rất an toàn đúng không, làm phiền dì đưa dì của tôi đi nghỉ ngơi trước, dì ấy đi theo chăm sóc tôi lâu như vậy chắc là đã thấy rất mệt rồi.”
Dì Phương có chút lo lắng, suy nghĩ một chút, tuy rằng hiện tại nhà họ Quách quả thật đã rất an †oàn, trong ngoài đều có bảo vệ hai tư trên hai tư.
Dì Phương ôn hòa khuyên Cung Nhã Yến, trên mặt khẽ mỉm cười, hạ giọng nói: ‘Sau lưng còn có người đi theo bảo vệ, xin hãy yên tâm”
Cung Nhã Yến nghỉ ngờ quay đầu nhìn về phía sau, cũng không nhìn thấy bất cứ người nào cả, có lẽ Quách Cao Minh đã dặn dò và sắp xếp cả rồi, anh luôn là người có tâm tư kín đáo, lúc trước nhà họ Quách xảy ra mấy chuyện như vậy, là bởi vì khi đó anh không có ở nhà, hiện tại anh đã trở về rồi, chắc chắn sẽ không để cho sai lầm kia tái diễn lần nữa.
Cung Nhã Yến cũng đã có tuổi, thân thể cũng không giống như trước, có thể đi ngao du đó đây được nữa, liền đi theo Dì Phương trở về phòng nghỉ cho khách nghỉ ngơi trước.
Trần Thanh đấy một chiếc xe lăn đi tới: “Cô chủ, có phải chúng ta sẽ đi tới khu vườn ở phía đông trước không?”
“Đưa tôi đi xem phòng của tụi nhỏ trước đi”
“A, phải đi tối phòng của trẻ con trước” Trần Thanh cũng không suy nghĩ gì: “Nhưng hình như cậu chủ Cao Minh có nói, đầu tiên chúng ta phải đi dạo ở khu vườn phía đông trước, cô chủ, chúng †a vẫn nên làm theo yêu cầu của… “
“Gọi tôi à cô Kiều”
” Kiều Bích Ngọc ngồi ở trên xe lăn, tuy rằng đang mang trên mình thương tích, nhưng khí thế vẫn rất hơn người, giống như một người địa chủ lòng lang dạ sói thời cổ đại vậy.
Hù dọa: “Nếu cô còn dám gọi tôi thêm một câu ‘ cô chủ nữa, tôi sẽ trừ một trăm nghìn vào tiền lương của cô, cứ trừ cho đến khi nào nó không còn đồng nào nữa thì thôi”
“Cô chủ à, cô đừng làm như vậy mà”
Trần Thanh cầu xin tha thứ, cô đã cảm giác được, cô gái mất trí nhớ đang ngồi trước mặt cô ta đây, hoàn toàn không giống chủ cũ của cô ta một chút nào.
“Nhớ đó, trừ một trăm nghìn” Kiều Bích Ngọc mặt không chút thay đổi nhắc nhở cô.
‘Säc mặt của Trần Thanh vô cùng khẩn trương, dơ tay trái lên che miệng lại, tay phải giúp cô đẩy xe lăn đi về phía trước, đi về hướng phòng của trẻ con.
Bởi vì hai đứa nhỏ đều đã mất tích, nên phòng trẻ con cũng đã bị khóa chặt lại, được canh giữ nghiêm ngặt.
Kiều Bích Ngọc đưa ra yêu cầu muốn đi vào trong tất nhiên cũng không phải là việc gì khó, cô dạo một vòng quanh căn phòng rực rỡ của đứa nhỏ, nhìn thấy hai chiếc giường nhỏ, những chiếc quần áo của cục cưng, còn có một góc để những món đồ chơi đáng yêu nữa.
Toàn bộ đều không có ấn tượng gì cả Kiều Bích Ngọc chau mày, tay phải của cô cầm một khung ảnh hình trái tim, cặp song sinh đã được hơn sáu tháng, cũng chỉ mới vừa bắt đầu ở trên giường học bò qua bò lại, cục cưng mặc.
một một bộ đồ thủy thủ màu xanh lam trông rất đáng yêu, thân hình của hai đứa nhỏ dựa sát vào nhau, đôi mắt to tròn đầy tò mò và hiếu kỳ nhìn chäm chăm vào ống kính máy ảnh chụp một bức ảnh.
Hai đứa trẻ song sinh này lớn lên rất đẹp trai, giá trị nhan sắc rất cao.
Cô cảm thấy hai đứa nhỏ này càng nhìn càng giống cha của chúng, hai cục cưng có diện mạo giống nhau như đúc, trắng trắng, mập mạp, chỉ có đôi mắt của hai đứa trẻ là có màu sắc khác nhau thôi, một đứa có đôi mắt màu xanh lam, một đứa có đôi mắt màu đen, hai tên tiếu tử kia tò mò nhìn chăm chăm vào máy ảnh, thoạt nhìn thấy rất dễ thương.
“… Bọn họ từ trong bụng của tôi được sinh ra như thế nào vậy?”
Có được hai đứa con xinh xắn dễ thương như: vậy, từ tận đáy lòng Kiều Bích Ngọc cảm thấy rất thỏa mãn, nhưng tất cả chuyện này lại khiến cô cảm thấy có chút không hợp lý, xốc quần áo của mình lên, sau đó nhìn tới cái bụng của mình, rồi lại thì thào nói nhỏ.
“Cô chủ, vấn đề này… Tôi thật sự không biết phải giải thích thế nào cho cô hiểu…” Khuôn mặt Trần Thanh đỏ lên, trong đầu xuất hiện rất nhiều những ý nghĩ đen tối, không thuần khiết, Trần Thanh thực sự cảm thấy rất khó xử nên vẫn luôn ấp a ấp úng.
Kiều Bích Ngọc cảm thấy nhà họ Quách chọn cho cô người hầu này rất thú vị, nghĩ tới trước kia cô ở đây có lẽ cũng có một cuộc sống khá vui vẻ.
“Lại ghi tiếp đi, trừ hai trăm nghìn” Kiều Bích Ngọc lại tiếp tục vô tình nhắc nhở cô ta.
Trần Thanh cảm thấy sụp đổ, khuôn mặt ủ rũ, tự mình hoài nghỉ chính mình sao lại có thể ngốc như vậy được.
Kiều Bích Ngọc tự dùng hai tay của mình để đẩy xe lăn đi xung quanh, cô đẩy xe đi tới trước một con lật đật to màu đỏ, con lật đật ở trước mắt cô cứ lắc lư lên xuống liên tục: “Con lật đật này, hình như có chút ấn tượng” Chỉ là đền ngay bản thân cô cũng không dám chắc.
“Cô chủ… cô Kiều, con lật đật này vốn dĩ là được cô đem từ Nhật Bản về đó” Trần Thanh lần này đã thành công bảo vệ được tiền lương của chính mình.
Kiều Bích Ngọc nhìn thấy con lật đật đang không ngừng lắc lư, cô nhìn nó đến có chút xuất thần, hình như trong đầu hiện lên một ít hình ảnh quen thuộc bị ngắt quãng.
*.. Có phải có một con mèo thường xuyên ngồi trên đầu của con lật đật này không?” Kiều Bích Ngọc mở miệng hỏi.
“Đúng vậy”
Trần Thanh trả lời rất thành thật, lập tức đem hết toàn bộ những chỉ tiết mà cô ta biết đến nói ra cho Kiều Bích Ngọc nghe: “Bá tước đặc biệt thích chạy đến phòng trẻ con để chơi cùng với hai đứa trẻ, nó có thói quen ngồi xổm ở trên đầu của con lật đật mà không thèm nhúc nhích, cậu chủ nhỏ cũng rất thích bá tước, rất hay lấy tay túm lấy đuôi của bá tước, không cho nó chạy đi”
“.. Bá tước”
Kiều Bích Ngọc thì thào: “…Hình như là thú cưng của ai đó.’ Trong đầu cô đột nhiên hiện ra một con mèo có bộ lông màu đen, hai mắt màu vàng của nó vô cùng quỷ dị.