(Xin hãy ủng hộ nhóm bằng cách chia sẻ ạ)
Kiểu Bích Ngọc trở về trường trung học phổ thông Phương Đông
lúc trước, hôm nay là ngày kỷ niệm một trăm năm thành lập trường,
cho nên rất náo nhiệt.
Cô vô cùng hưng phấn, kéo lấy cánh tay Quách Cao Minh, kể cho.
anh nghe một số chuyện trước đây.
“Nơi này, nơi này trước đây tôi thường xuyên trèo cây, cỏ đôi khi
là vì người canh cổng, tôi đã trèo lên tường, nhưng phần lớn thời gian
là trốn người ta
Quách Cao Minh cúi đầu nhìn đôi má cô vì kích động mà đỏ
bừng, anh hơi nhếch miệng cười, để mặc cô nói ình tịnh.
“Cô trốn ai thể, người theo đuổi nhiều lắm à?“ Lục Khánh Nam
‘cũng đi theo tới, nói thêm một câu.
Kiểu Bích Ngọc gật đầu nói: “Đúng vậy, vô cùng buồn rầu”“
Lục Khánh Nam lập tức trợn trắng mắt: “Sao da mặt cô lại dày
như vậy?”
Hiểm khi Kiều Bích Ngọc không cãi lại anh ta, trải lại nghiêm túc
“Đa mặt đều do luyện ra, khi đó mẹ tôi qua đời, tôi
ng rở mặt với
người trong nhà, không muốn dùng tiến của nhà họ Kiểu, bỏ đi làm
thêm, mới đầu tôi không biết làm gì, cả ngày bị mắng bị khinh bì bị
chịu tiếng xấu thay người khác, vì không đối bụng, da mặt nhất định
phải dày!”
“Quách Cao Minh nghe cô nổi như vậy, trong đôi mắt có chút cảm
xúc khác thường.
Kiều Bích Ngọc ngẩng đầu nhìn một cây hòe già ở phía đổi diện
trường học, suy nghĩ có chút bay xa,
Từ năm cô 17 tuổi, sau khi mẹ cô tự sắt, cô trở nên vô cùng mẫn
cảm, cô cắt đứt quan hệ với nhà họ Kiểu, năm đấy, lúc cô mới rời khỏi
nhà họ Kiểu, cô sống thật sự rất khổ.
Sức khỏe của dì út Cung Nhã Yến không được tốt, tiến học bổng
của trường cô đều cho dì út hết, cô luôn thích cậy mạnh, thực ra khi
đó cả học kỳ chỉ có hơn 200 nghìn tiền cơm.
“Có đôi khi đói bụng vài ngày không có tiền ăn cơm, có một lần cô
thật sự không nhịn được, cô ở nhà hàng ăn một bữa cơm thật ngon,
không có tiền trả chật vật chạy ra ngoài, phía sau còn có rất nhiều
người đuổi theo cô.
Từ nhỏ cô đã là cô chủ của nhà họ Kiểu, bị người ta thóa mạ ăn
cơm không trả
thật sự rất đổi
n, trong lòng cô cảm thấy rất khó chịu, nhưng cô
Lần đó cô rất sợ hãi, nghe tiếng mắng chửi tiếng bước chân đuổi
theo, cô lập tức leo lên một cây hòe già trong một con đường hẻo.
lánh, co rúm người lại ẩn ở giữa tán cây, khẩn trương tới mức nín thở.
không biết qua bao lâu, mãi đến khi mặt trời lặn, từ giữa lá cây
nhìn thấy đường phố dẫn mở tối, cô mới cẩn thận vươn đầu ra nhìn
Xung quanh.
Nhưng mà ngay lúc cô vươn người nhảy xuống, bỗng nhiên phía
bên phải xuất hiện một người đàn ông.
“Cô cứ thể nhào thẳng vào lòng anh như vậy.
Người đàn ông kia đang đeo tai nghe nên không để ý đường đi,
bỗng nhiên bị cô từ trên trời giáng xuống đẩy ngã xuống đất, anh.
không mở miệng mắng cô, trả ại vẻ mặt kính ngạc.
‘Cô không dám nhìn mặt người đàn ông này, cô nghĩ, hẳn là anh
sẽ rất tức giận.
Cô lập tức rời khỏi người anh, không xín lỗi, trái lại về mặt hung
ác, kẻ ác cáo trạng trước hét lên với anh: “Anh đi đường không nhìn
đường à? Đừng cản đường tôi…“
‘Không biết là cô lấy đâu ra dũng khí, nhưng vì người đàn ông này.
mặc quần áo của nhãn hiệu nổi tiếng, điểu này khiển cô cảm thấy,
không cam lòng, mình từng là cô chủ xã hội thượng lưu mà.
Nhưng cô vẫn sợ chết, chột dạ mắng người đàn ông kia xong, cô
lập tức co cẳng bỏ trốn
Kiểu Bích Ngọc hồi tường lại, hình như lúc ấy mình rất kiêu ngạo,
may mà đối phương không tìm cô trả thủ.
Lục Khánh Nam nghe nói Kiểu Bích Ngọc từng chịu cuộc sống
khổ cực, biểu cảm hơi giật mình.
Trong lúc quay đầu, anh ta lại chú ý tới Quách Cao Minh cũng
đang nhìn cây hòe già ở phía đổi diện, giống như đang nghĩ lại
chuyện gì đó…
“Cửa hàng bán đổ uống ở bên kia, tôi từng ở đó làm việc, trà sữa
Kiểu
` nơi đó tất nổi tiếng tất ngon.
uống ở phía đổi diện
Ngọc chỉ cửa hàng bán đổi
Cửa hàng bán đổ uổng này đã mở rộng, bên trong có rất nhiều
khách, vốn dĩ Kiểu Bích Ngọc dự định gọi một cốc trà sữa rồi rời đi,
không ngờ tới bà chủ cửa hàng này lại nhận ra cô, đặc biệt để một
bàn cho cô.
*Trước đây Bích Ngọc làm việc ở đây, là nhân viên ưu tú nhất của
tôi, ha ha, chẳng trách cô ấy kéo được rất nhiều khách cho tôi.” Bà
chủ có hình thể mập mạp, mỉm cười đưa thực đơn cho Quách Cao
Minh,
Biểu cảm của Quách Cao Minh hơi kỳ lạ, nhưng anh vẫn nhận lấy
“Vẫn nên để tôi gọi đồ đi.”
Lục Khánh Nam chủ động cẩm lấy thực đơn, anh ta thể Quách
Cao Minh chưa từng tới nơi như vậy bao giờ.
“Ở đây có phần dành cho tình nhãn, Thành Trung chúng ta gọi
một phần cỏ được không?“
Giọng nói yêu kiểu làm những truyền từ phía bên tay trái bọn họ
tới, Kiểu Bích Ngọc nghe thấy giọng nói này, sắc mặt cô lập tức khó coi.
Lục Khánh Nam nhướng mày nhìn về phía bên kia, quả nhiên thấy
được đám người Doãn Thành Trung và Diệp Tuyết, hơn nữa bọn họ
‘còn dẫn theo một cô bé ba tuổi, nhìn giống như một nhà ba người ấm áp
Đám Quách Cao Minh ăn mặc cũng rất dễ thu hút sự chú ý, Diệp
Tuyết quay đầu gọi nhân viên phục vụ, tẩm mắt dừng lại một lát, ánh
mắt nhìn chằm chẫm về phía Kiểu Bich Ngọc, biểu cảm của cô ta trở
nên nham hiểm khó coi.
“Ở đây không cỏ gì ngon để ăn đâu” Kiểu Bích Ngọc nhớ tới
chuyện xảy ra ở nhà họ Kiểu ba ngày trước đã cảm thấy bực bội,
không muốn ở cùng một không gian với đám người Diệp Tuyết, cô.
đứng dậy muốn rời đi
“Thành Trung, chúng ta đi thôi, em không muốn khiến Bích Ngọc
khổ sở trong lòng.” Diệp Tuyết cố ý cao giọng, dịu dàng nói.
Doãn Thành Trung nghe thấy lời Diệp Tuyết nói thì ngắng đầu,
biểu cảm của anh ta trở nên phức tạp nhìn Kiểu Bích Ngọc.
Lục Khánh Nam nhìn Diệp Tuyết rất không vừa mắt, lạnh nhạt
châm chọc: “Kiểu Bích Ngọc cô có gì mà phải khổ sở, ngay cả Cao.
Minh đều bị cô hạ gục rồi, hai người đã quang minh chính đại đăng ký
kết hôn. Không giống với một sổ người danh không chính ngôn không.
thuận, chậc chậc… Còn dẫn theo một đứa bé nghênh ngang ra ngoài
đi dạo, chính mình không biết xấu hổ, cũng phải bận tâm tới tâm lý
của đứa bé đang lớn dần chứ.”
Diệp Tuyết nghe thấy lời Lục Khánh Nam nói, sắc mặt dần trắng
bệch.
Kiều Bích Ngọc cô sợ bọn họ làm gì?” Lục Khánh Nam nhỏ
giọng hỏi.
Vẽ mặt Kiểu Bích Ngọc kìm nén phức tạp, cô ngồi xuống vị trí ban
đấu, Lục Khánh Nam tùy ý gọi đổ uống và đổ ngọt, tuy anh ta và
Quách Cao Minh không thích ăn đồ ngọt, nhưng anh ta muốn dành
chút thời gian ở đây đối mặt với những người kía.
Đám Diệp Tuyết cũng không đi, cũng gọi một bàn đổ uống và
bánh ngọt, cơ thể cô ta dựa sát vào Doãn Thành Trung nhìn rất tình
cảm.
*Thành Trung, món này khá ngon, anh ăn một miếng đi” Trên
.gương mặt Diệp Tuyết tràn ngập nụ cười, dùng thìa của mình xúc một
miếng kem đưa tới bên miệng anh ta.
Lục Khánh Nam vô số lần tần gái, trên đời này, anh ta ghét nhất
loại phụ nữ như này, lúc này nhìn đám người Diệp Tuyết, trong mắt
anh ta tràn đẩy lửa giận.
Anh ta quay đầu trừng Kiều Bích Ngọc ngồi đối điện: “Nhanh làm
chuyện gì đó phản kích bọn họ một chút đi!”
Biểu cảm của Kiểu Bích Ngọc âm u, tầm mắt không nhìn bên kia.
“Kiểu Bích Ngọc, cô đừng nói với tôi, cô còn đang để ý tên Doãn.
Thành Trung kia, anh ta có gì tốt chứ, mắt cô bị mù rồi” Lục Khánh
Nam tức giận rổng một câu.
Quách Cao Minh nhìn thoáng qua người phụ nữ bên cạnh, trong
đôi mắt tràn ngập suy nghĩ sâu xa.
“Không phải, tôi chỉ là..“ Cô cảm nhận được ánh mắt nóng bỏng
của Quách Cao Minh, cúi đầu uống một ngụm trà sữa, cô không nói
tiếp nữa.
Lục Khánh Nam rất bực mình, mấy ngày nay Kiểu Bích Ngọc luôn
` vào Quách Cao Minh, tác oai tác quái ức hiếp bọn họ, hiện giờ gặp
hai tên cặn bã kia cô.
Anh ta châm ngòi ly gián mở miệng: “Kiểu Bich Ngọc, Diệp Văn
nhà người ta 20 tuổi đã làm mẹ kế của cô rồi, bây giờ Diệp Tuyết – em
gái của cô ta cũng cướp mất chồng cô, cô còn có thể hào phống
nhẫn nhịn sao?”
Kiểu Bích Ngọc nắm chặt cốc trả sữa trong tay, liếc mắt nhìn về
phía đảm người Diệp Tuyết, Diệp Tuyết đang dùng ánh mắt đắc ÿ
khinh miệt nhìn cô, cô nhìn mà trong bụng đẩy lửa giận.
“Quách Cao Minh.” Bỗng nhiên cô ngẩng đầu, gọi anh một tiếng.
Quách Cao Minh quay đầu nhìn về phía cô, Kiểu Bích Ngọc hơi
nghiêng người tới trước, tay phải ôm lấy cổ anh, dán sát vào môi
mỏng của anh, không nói hai lời trực tiếp hôn lên môi anh.
Lục Khánh Nam ngồi đối diện bọn họ, nhìn có chút trợn tròn mắt.
Quách Cao Minh và Kiều Bích Ngọc là đôi trai xinh gái đẹp, bọn
họ ôm hôn nhau trong cửa hàng đông khách, lập tức hấp dẫn rất
nhiều ánh mất.
Quách Cao Minh hơi
nhưng không kịp phản ứng,
được cô sử dụng kỹ thuật hôn ngây ngô của mình hôn lẩy anh, trong
nháy mắt, trên gương mặt lạnh lùng của anh xuất hiện ừng đỏ.
Đôi mắt Doãn Thành Trung hung dữ trừng bọn họ, trong lòng rất
không thoải mái
Đây là lần đầu tiên Diệp Tuyết gặp Quách Cao Minh, người đàn
sông này cho dù là diện mạo hay xuất thân đều khiến phụ nữ trở nên
điên cuồng, nhưng Kiểu Bích Ngọc lại cướp được, thật đúng là ghen
Nhưng khiến tất cả mọi người giật mình chính là, bỗng nhiên
“động tác của Quách Cao Minh rất vội vàng, rất ghét bỏ đẩy cô ra
“Đừng chạm vào tôi!” Giọng nói của anh khản khản lạnh lùng.
Kiều Bích Ngọc không có cơ hội mở miệng nói chuyện, chỉ thấy
vẻ mặt Quách Cao Minh âm u, nổi giận đùng đùng đứng dậy, đi nhanh.
ra ngoài.
Để lại Kiều Bích Ngọc vẻ mặt vô cùng xấu hổ,
‘Chỉ hôn một cái mà thôi, có cần phải tức giận như thể không?
“Bích Ngọc, cô đừng chủ động quá với đàn ông như vậy, bọn họ.
không thích như thể đâu, đừng lo lắng, anh họ sẽ không tức giận lắm
Diệp Tuyết ở bàn đối diện đẩy quan tâm nói, trong giọng nói
“đều là vui sướng khi người khác gặp họa.
sô gã cho nhà họ Doãn rồi nói sau, lúc ấy hãy học gọi anh
họ” Lục Khánh Nam nói một câu với cô ta xong, liền quay đầu nhìn về.
phía Kiểu Bích Ngọc: “Chúng ta đi.”
“Anh ấy làm sao vậy?“
Ra khỏi cửa hàng bán đổ uống, biểu cảm của Kiểu Bích Ngọc hơi
lo lắng, Quách Cao Minh tự mình lái xe tới, anh thật sự không tức.
giận sao?
Lục Khánh Nam cũng không rõ lẫm, nhưng mà nghĩ một lát, anh
ta nhắc nhờ một câu: “Từ nhỏ Cao Minh đã không thích tiếp xúc với
phụ nữ, trước đây anh ấy chỉ có một người bạn gái, những người phụ
nữ khác chạm vào anh ấy, anh ấy sẽ rất phản cải
Không hiểu sao Kiểu Bích Ngọc lại thấy hơi mất mát
`Ý của anh ta là muốn nói, cô hôn anh một cái, anh cũng rất phản.
cảm.
“Đều tại anh đấy, ai mượn anh nỏi mấy lời kích thích tôi” Kiểu
Bích Ngọc oán giận với Lục Khánh Nam: “Làm sao bây giờ, anh ấy đã
tức giận tới mức tự mình lái xe đi rồi, tôi thật sự không cổ ý…”
“Tôi bị
cô phản kích, ai biết cô hung hãng ngang ngược như:
thế, vậy mà trực tiếp cưỡng hôn anh ấy” Nghĩ lại không có mấy ai
dám liểu mạng cưỡng hôn Quách Cao Minh, 80% là sẽ bị anh đánh.
gây xương
Lục Khánh Nam đưa cô trở về khách sạn trước, trên đường trở về
bỗng nhiên anh ta nhận được điện thoại của Quách Cao Minh.
Kiểu Bích Ngọc rất khẩn trương dán sát vào người anh ta: “Anh
ấy thể nào rồi, anh nói với anh ấy lẫn sau tôi không dám nữa, tôi thể
tôi tuyệt đối sẽ không dám làm thể với anh ẩy”
Lục Khánh Nam cúp điện thoại xong, ÿ tứ hàm xúc không rõ hỏi:
“Kiều Bích Ngọc, cốc trà sữa mà cô mới uống có vị xoài à?”
“Đúng vậy, nước xoài nguyên chất”
Biểu cảm của Lục Khánh Nam âm trầm, chẳng trách.
“Rốt cuộc là anh ấy bị làm sao thế?“ Kiểu Bích Ngọc thấy bộ.
dạng anh ta thần thần bí bí, không nhịn được hỏi.
“Không sao, anh ấy nói ngày kia sẽ về thành phổ Bắc An” Biểu
cảm của Lục Khánh Nam có chút giấu diếm, bổ sung một câu: “Còn
nữa, hai ngày này Cao Minh không muốn nhìn thấy cô.”
Kiểu Bích Ngọc nghe anh ta nói như vậy, tâm trạng càng thêm ủ
Trong phòng cấp cứu ở bệnh viện.
Vẽ mặt Quách Cao Minh không đổi đang truyền dịch, y tả truyền
“ho anh bị khí chất của anh đọa sợ.
Lúc Lục Khánh Nam tới phòng cấp cứu gặp anh, tất muốn ôm
bụng cười to.
“Cao Minh, anh, anh không sao chứ?” Anh ta quan tâm hỏi một
câu, không nhịn được cười tới mức run rẩy.
Ánh mắt Quách Cao Minh lạnh như băng trừng anh ta: “Cậu nói
với cô ấy rồi à?” Giọng nói của anh âm trầm, sợ hãi,
“Không, chưa nói.”
Lục Khánh Nam đâu dám nói chuyện anh bị dị ứng xoài.
Nhưng mà nhìn Quách Cao Minh lúc này, anh ta thật sự không
nhịn được cười ra tiếng, bị phụ nữ cưỡng hôn, da bị đị ứng nên mọc
mẩn đỏ, đây là chuyện mất mặt nhất đời này của Quách Cao Minh,
Quách Cao Minh nhìn bình thuốc chống dị ứng trên đỉnh đầu, vẻ
mặt âm u.
Kiểu Bích Ngọc, lần nào người phụ nữ này cũng gây phiền phức.
“cho anh!
Hất xi,
Không biết là có phải Kiểu Bích Ngọc làm việc trái với lương tâm.
nhiều hay không, hai ngày nay cô luôn hắt xì
Sau ngày cô cưỡng hôn Quách Cao Minh xong, cô vẫn luôn
không gặp lại anh
Ăn xong bữa tối, tâm trạng của cô rầu rĩ đi tản bộ ở gần bờ sông.
Ngày đó Quách Cao Minh đột nhiên đẩy cô, nổi giận đùng đùng.
rời đi, để lại cô ở trong cửa hàng, cô thật sự rất mất mặt, cũng rất tổn thương.
Anh thật sự ghét bỏ chán ghét cô như vậy.
Cô vừa đi dọc bờ sông, vừa suy nghĩ miên man,
‘Bích Ngọc, đợi một át..“ Bỗng nhiên phía sau có một người đàn
ông vẻ mắt phức tạp vôi vàng chay về phía cô.
(Cảm ơn các bạn đã ghé xem, nhóm sẽ cập nhật liên tục truyện mới nhất)