“Em đúng là có rất nhiều yêu cầu.”
Anh lẳng lặng nhìn cô một lúc lâu, sau cùng
mới khẽ cười một tiếng.
Tay phải của Quách Cao Minh rất tự nhiên
ôm lấy cổ của cô, để mặt của cô càng thêm gần
sát lồng ngực của mình hơi, cằm của anh tựa vào
trán cô: “Anh đồng ý với em
Mặt của Kiều Bích Ngọc đỏ lên, cô có thể
nghe được một cách rõ ràng giọng nói của anh
vang lên trên đỉnh đầu của cô, lồng ngực của
anh hơi lên xuống, khẽ chấn động mang theo
chút ý cười, giống như đang chê cười hành động
trước đó của cô quá ngây thơ.
Cô có làm gì đâu, cô chỉ nói lúc mình gọi tên
anh, anh nhất định phải đáp lại cô một xíu mà
thôi, vốn dĩ là một chuyện rất đơn giản, chẳng
qua nếu như thật sự có một ngày, cô gọi anh,
anh lại không đáp lại… Vậy cô phải làm sao bây giờ.
Cô không hiểu rõ thế giới của anh, không
hiểu rõ bí mật của anh, ngộ nhỡ…
Kiều Bích Ngọc càng nghĩ lại càng cảm thấy
tức giận, trực tiếp dùng trán mình đập vào lồng
ngực của anh: “Đều là tại anh..” Anh quá cao,
cao đến mức cô không thể chạm được.
“Kiểu Bích Ngọc, ông xã của em đang bị sốt
đấy, em còn muốn ngược đãi anh hả?”
Anh bật cười, nhìn dáng vẻ xù lông của cô.
Lúc này Kiều Bích Ngọc mới nhớ đến anh
còn đang là bệnh nhân, cho nên hào phóng
không so đo với anh nữa.
Cô ở trong ngực anh giấy dụa một lúc, hơi
nhổm người lên, vươn tay cầm lấy chiếc nhiệt kế
được đặt trên tủ đầu giường để kiểm tra lại nhiệt
độ cho anh, may mắn nhiệt độ cơ thể anh đã hạ
xuống 37 độ, chắc hẳn không còn gì đáng ngại.
“Quách Cao Minh, hay là em đi nấu chút
cháo nóng cho anh nhé.”
Kiều Bích Ngọc thấy sắc mặt của anh đã tốt
hơn rất nhiều, chẳng qua nhớ đến người đàn ông
này buổi trưa chỉ ăn một nửa chiếc bánh ú, cô
lập tức cảm thấy xấu hổ.
“Anh không đói.”
“Nhưng cơm trưa anh cũng đâu ăn gì, chỉ
uống nửa bát súp với nửa chiếc bánh.”
Quách Cao Minh nghe thấy cô nói như thế,
anh cảm thấy hơi ngoài ý muốn, lông mày
nhướng lên, nghiêm túc nhìn người phụ nữ ở bên
cạnh: “Kiều Bích Ngọc, em biết anh uống súp…
Ừ, việc này thật đúng là không dễ dàng.” Câu nói
phía sau, giống như là cố ý trêu cô, nói rất cảm
thán.
Kiều Bích Ngọc lườm anh một cái, thật đúng
là muốn cầm gối đầu đánh anh.
“Bà xã của anh rất quan tâm anh đấy, cho
dù khả năng bếp núc của em không tốt, nhưng
em sẽ cố gắng, hơn nữa em cũng sẽ không thua
kém gì Hà Thủy Tiên. Cô ta leo lên vị trí quản lý
cấp cao của tập đoàn thì có gì hơn người chứ, từ
năm ba tuổi em đã được nhà họ Kiều cho đi học,
lên đại học, em dùng ba năm để học xong y học
lâm sàng, thu được nhiều thành tựu, có một số
việc em không nói, không có nghĩa là em không biết.
Cái cô họ Hà kia còn nói đầu óc cô ngu
ngốc, Kiều Bích Ngọc nghiêm mặt, có hơi tức giận.
“Thủy Tiên đã nói gì với em?”
Giọng nói của Quách Cao Minh lập tức trở
nên nghiêm túc, nhanh chóng hỏi một câu.
“Thủy Tiên, gọi thân mật như thế.” Hừ.
Sắc mặt Kiểu Bích Ngọc vẫn nghiêm nghị,
cô nhìn thoáng qua anh, lại càng khó chịu.
Quách Cao Minh nhìn cô một lúc lâu, thăm
dò hỏi lại: “Em ăn giấm à?”
Anh thật sự không hiểu rõ tâm tư phức tạp
của phụ nữ.
Kiều Bích Ngọc tức đến mức mặt sưng lên,
trực tiếp thừa nhận, cô như thế khiến cho Quách
Cao Minh hơi giật mình, có chút muốn cười, khóe
môi giương lên: “Em không cần ăn giấm.”
“Thủy Tiên đã có bạn trai.”
Kiều Bích Ngọc vẫn rất khó chịu: “Anh cho
rằng người ta đã có bạn trai thì không có tâm tư
khác à. Anh nhìn cái cô Quan Liên kia xem, cô ta
thân là vợ của người ta, lại vẫn ra ngoài làm loạn
với người đàn ông khác, hơn nữa cái cô Hà Thủy
Tiên này rất kỳ lạ.”
“Làm sao lại kỳ lạ?”
“Mỗi lần cô ta nhìn thấy ánh, ánh mắt của cô
ta rất khác thường, còn có…” Nói được nửa câu,
Kiều Bích Ngọc bỗng nhiên dừng lại, cô không
thích hợp là người thổi gió bên gối.
Ánh mắt của Quách Cao Minh có chút suy
nghĩ sâu xa, một lúc sau mới thản nhiên nói: “Đối
với anh mà nói, Hà Thủy Tiên có hơi đặc thù…
Bạn trai của cô ta vì anh mà mới trở thành người
thực vật, phải nằm ở bệnh viện, anh nhất định
phải chăm sóc cô ta, bởi vì Đường…”
“Được rồi, chuyện của mấy người đừng nói
cho em biết.”
Kiều Bích Ngọc giống như đang hờn dỗi, hai
tay ôm lấy eo anh, cả người dựa sát vào anh:
“Quách Cao Minh, anh đã là người có vợ con rồi
đấy, anh tuyệt đối từng ngoại tình, nếu không…”
Kiều Bích Ngọc nhướng mày, ánh mắt hơi
lóe lên, một tay theo lồng ngực cường tráng của
anh hướng xuống dưới, mãi cho đến dưới đũng
quần của anh.
“Quách Cao Minh, nếu anh dám ngoại tình,
thứ đồ chơi này của anh sẽ mất theo đấy
Sắc mặt của người đàn ông dần đỏ ửng,
khàn giọng cảnh cáo: “Kiều Bích Ngọc, em đang
dẫn lửa đấy”