Chương 804
Ánh trăng mờ ảo, tờ giấy ước nguyện trong tay Quách Cao Minh là những nét chữ do chính tay cô viết xuống, cô muốn trở thành một bác sĩ khoa tim để có thể chữa bệnh cho dì nhỏ, muốn gả cho một đầu bếp béo, tính tình tốt một chút, có thể làm được việc nhà, hơn nữa còn có thể ăn được nhiều món ngon.
Béo, đầu bếp.
Khi Quách Cao Minh nhìn thấy ba chữ này, không khỏi nhíu chặt mày, dường như từ trước đến nay anh chưa từng bao giờ phải đối mặt với một vấn đề khó khăn như vậy trong cuộc đời.
Các hoạt động trong khuôn viên trường tối nay sắp kết thúc. Kiều Bích Ngọc muốn về ký túc xá nghỉ ngơi sớm, ngày mai còn phải đi làm, hơn nữa cô còn phải giải đề thi.
Nhưng khi cô đang đi bộ trở lại ký túc xá, cô thấy một ông cụ xuất hiện trong khuôn viên trường.
Trong khuôn viên trường thanh xuân dào dạt thế nhưng lại có một ông cụ đang đứng chống gậy, chuyện này vô cùng đột ngột, Kiều Bích Ngọc không khỏi liếc nhìn ông cụ thêm vài lần.
Ánh đèn đường màu vàng khiến khung cảnh xung quanh trở nên mông lung, dòng người cũng không còn nhiều, không thể nhìn thấy rõ, chỉ cảm thấy ông cụ này tay phải chống gậy đi từng bước chậm rãi nhưng lại không hề hiện nửa điểm cô đơn của tuổi già, ngược lại còn khiến người khác cảm nhận được khí thế uy nghiêm.
Còn chưa kịp nhìn rõ, một nam thanh niên bất ngờ lao ra từ phía sau đâm trúng ông cụ.
Ông cụ thế nhưng lại không hề bị ngã xuống mà chỉ loạng choạng vài bước, mà Kiều Bích Ngọc nhìn thấy rõ ràng chàng trai vừa rồi đã trộm mất ví tiền cùng điện thoại của ông cụ, cô liền nhanh chóng đuổi theo.
“Này, tên khốn mặc áo len xanh đội mũ lưỡi trai kia chính là một tên trộm, mau bắt hẳn ta lại!”
Kiều Bích Ngọc lúc này sợ không kịp đuổi theo thủ phạm, chỉ có thể hô to một tiếng, hy vọng những bạn học phía trước có thể ra tay tương trợ.
kết quả là đám học sinh này khi nghe thấy có trộm thì lập tức ngây người, hơn nữa phần nhiều là cảm thấy hoảng sợ, cũng không có bất cứ hành động ngăn trở nào.
Kiều Bích Ngọc đã đuổi theo tên trộm suốt quãng đường.
Đám người bên trong khuôn viên trường vô cùng náo nhiệt bị tách ra, khiến cho bọn họ cảm thấy vô cùng oán giận, khi ngẩng đầu nhìn thì thấy hai thân ảnh một trước một sau chạy ra khỏi khuôn viên trường sau đó biến mất không chút dấu vết.
“… Đó, hình như là Kiều Bích Ngọc.”
Một số học sinh đã nhận ra cô, ở mấy trường học bên cạnh vì cô nên mới tới tham gia hoạt động lần này, ngoài ra cô còn là người dẫn chương trình cho hoạt động lần này, khuôn mặt cùng bóng lưng càng trở nên quen mắt.
Kiều Bích Ngọc chỉ vì tham dự sự kiện hôm nay mà đi một đôi giày cao gót 7 cm, bộ dáng khi chạy lúc này của cô vô cùng chật vật, vì vậy liền nổi giận hét lên với tên trộm ví ở đẳng trước.
“Tên trộm đáng chết kia để điện thoại cùng ví tiền lại, nếu như để tôi bắt được nhất định sẽ chết với tôi!”
Người đàn ông phía trước cao 1m9, dáng người to lớn, hiện tại đã ra khỏi trường bốn phía xung quanh đều vô cùng tối cũng tương đối vắng, đối với một học sinh nữ hẳn ta cũng không cần phải kiêng nể gì, sắc mặt hung ác dừng lại.
“Người đẹp có biết hậu quả của việc hôm nay xen vào chuyện của người khác sẽ có hậu quả gì không?”
Tên trộm liếc mắt nhìn cô một cái, có chút giật mình, cô học sinh to gan này, bộ dáng lại xinh đẹp như vậy, trên mặt hắn ta liền lộ ra vẻ khác thường nhanh chóng đi về phía Kiều Bích Ngọc.
Kiều Bích Ngọc cũng dừng lại, nhìn thẳng vào hắn ta, khuôn mặt của cô lộ ra vẻ thận trọng nhưng ánh mắt lại trong trẻo cùng kiên nghị “Đêm nay ở lại với anh, anh sẽ suy nghĩ đến việc thả em..” Giọng nói thô bị, trong lời lẽ còn mang theo ý tán tỉnh.
Những lời này còn chưa nói xong, sắc mặt của Kiều Bích Ngọc trở nên vô cùng khó coi, không một tiếng động mà cởi đôi giày cao gót dưới chân, vung mạnh về phía đối phương.
Hành động này của cô quá đột ngột khiến hắn ta không kịp phòng bị, đối phương bị đánh trúng đau đến nỗi phải ôm đầu Tận dụng khoảng thời gian này, tay phải của Kiều Bích Ngọc nhanh chóng nắm thành quyền, đánh một cú vào ngực của đối phương.
Tên trộm bị đánh liền cúi gập người lại vì đau, không nhịn được mà rên rỉ mấy tiếng, Khi hẳn ta ngẩng đầu lên, đôi mắt đỏ ngầu tràn đầy hung tợn, vô cùng tức giận, như thể hắn ta sắp giết Kiều Bích Ngọc ngay bây giờ.
Nhưng hắn ta cũng không có cơ hội này, người đàn ông trước mặt lúc này lại đang cúi gập người, Kiều Bích Ngọc vội vàng tiến lại gần hơn, dùng tay phải nắm lấy cổ áo trước của hắn ta, dùng tay trái nắm chặt thắt lưng, sau đó hơi khuyu người xuống, tức giận mắng một câu: “Tên khốn dám trộm đồ!” Sức lực của cô lúc này cũng quá lớn có thể nhấc người đàn ông nặng hơn mình lên sau đó đánh hắn bay ra xa.