Quách Cao Minh từ trong phòng tắm của
câu lạc bộ tư nhân đi ra, vừa rồi anh túm lấy Lục
Khánh Nam đánh một trận quyền anh, nhưng
bực bội trong lòng vẫn giống như cũ không tiêu
tan.
Mặc lên người quần áo mà câu lạc bộ chuẩn
bị riêng cho anh, áo sơ mi màu tím phiên bản giới
hạn, lộ ra dáng người hoàn mỹ, mái tóc ngắn vẫn
còn có nước nhỏ giọt, gương mặt lạnh lùng của
anh nhìn người khách không mời mà đến đang ở
trước mặt.
Doãn Thành Trung.
Trong mắt của Quách Cao Minh không có
quá nhiều cảm xúc, trực tiếp ngồi bên cạnh Bùi
Hưng Nam, ánh mắt dừng trên màn hình máy
tính được đặt trên bàn, nhìn qua tư liệu, hoàn
toàn coi vị khách trước mặt như không tồn tại.
“Anh họ, hôm nay tôi đến đây tìm anh có
chuyện quan trọng.”
Sắc mặt Doãn Thành Trung rất khó coi, lời
nói rất tức giận, người đàn ông trước mặt vẫn
khinh thường không nhìn anh ta.
Lục Khánh Nam vừa bị đánh cho một trận,
cả người như nhữn ra, lười biếng co quắp ngồi
trên ghế dựa dài, liếc thoáng qua Doãn Thành
Trung, chậc chậc mấy tiếng… Lại là một kẻ
không cần mạng.
Cho dù Quách Cao Minh anh không nói lời
nào, nhưng bầu không khí nặng nề này, người có
mắt đều biết hiện tại tâm trạng của anh không
tốt, lúc này đi đến tìm anh, chẳng phải là tự đi
tìm đường chết à.
Lúc nhìn thấy Doãn Thành Trung, anh ta và
Bùi Hưng Nam đều muốn tống cổ Doãn Thành
Trung ra ngoài, chẳng qua bọn họ nổi lên suy
nghĩ xấu xa, cơn giận còn sót lại trong người
Quách Cao Minh còn chưa tiêu tan, Doãn Thành
Trung này biến thành nơi trút giận cũng tốt.
Hôm nay câu lạc bộ đóng cửa nghỉ, trong
không gian lớn như thế, lúc nói chuyện tạo ra
tiếng vang, lúc này không gian quạnh quẽ khá
yên tĩnh, chỉ còn tiếng gõ bàn phím.
Ngón tay thon dài của Quách Cao Minh
nhanh chóng di chuyển trên chuột và bàn phím,
nhanh chóng đọc qua tư liệu, vẫn không để ý
đến người em họ kia.
Sắc mặt Doãn Thành Trung có chút không
nhịn được, sải bước đi đến, giọng nói tức giận:
“Quách Cao Minh, hôm nay tôi đến đây là có
chuyện tìm anh.”
Ngay cả xưng hô anh họ cũng chẳng muốn
gọi, Quách Cao Minh là con cưng của trời, cho
đến bây giờ đều không đem những thân thích
như bọn họ để vào trong mắt.
Đại khái giọng của Doãn Thành Trung hơi
lớn, có chút làm phiền đến Quách Cao Minh.
Lúc này người đàn ông ngồi trên ghế dài mới
thoáng ngẩng đầu, không vui nhìn lướt qua,
chuẩn bị tư thế muốn ném anh ta di.
“Gần đây vì sao anh không đến tổng bộ của
tập đoàn IP&G để đi làm, mẹ tôi nói anh xin nghỉ,
anh xin nghỉ phép một năm?” Doãn Thành Trung
nhìn thấy rốt cuộc anh cũng để ý đến mình, anh
ta lập tức hỏi thẳng, không quanh co lòng vòng.
“Doãn Thành Trung, thì ra anh chạy từ xa
đến đây là để quan tâm đến anh họ, thật đúng là
hiếm thấy.”
Lục Khánh Nam bày ra vẻ mặt cợt nhả cười
trên nỗi đau của người khác.
Gần nửa năm nay, Doãn Thành Trung trở
nên trầm ổn hơn nhiều, trước kia lòng háo thắng
của anh ta quá lớn, luôn thích so sánh với người
anh họ này của mình, mỗi lần đầu thua đau, mãi
cho đến chuyện của Kiều Bích Ngọc, anh ta mới
an tĩnh hơn nhiều.
Anh ta không để ý đến mấy lời khiêu khích
của Lục Khánh Nam, mà chính là nhìn về phía
người cháu đích tôn duy nhất của nhà họ Quách,
lặp lại một câu hỏi: “Tại sao anh phải xin nghỉ lâu
như thế?”
Nhà họ Doãn khiến anh ta rất bực bội, trong
nửa năm này, anh ta không ngừng chạy ra ngoài,
tháng trước anh ta mới từ Munich trở về, mẹ của
anh ta là Quách Thanh Nga rất vui nói cho anh ta
biết, Quách Cao Minh thế mà buông tất cả công
việc của tập đoàn IP&G xuống, nói là ông nội tự
mình tuyên bố, hơn nữa còn là nghỉ phép một
năm, trong thời gian đó, toàn bộ công việc trong
tập đoàn sẽ do mấy vị tổng giám đốc và mẹ anh
ta toàn quyền xử lý.
Điều này rất không bình thường.
“Quách Cao Minh, có phải sức khỏe của anh
xảy ra vấn đề không?”
Nếu không, đâu có khả năng không xử lý
công việc của công ty trong thời gian dài như thế.
Người đàn ông ngồi trên ghế dài xem máy
tính, ngón tay anh hơi dừng lại một lúc.
Mà Lục Khánh Nam ngồi ở đối diện thì nhíu
mày, xem ra đầu óc của Doãn Thành Trung này
không đến mức vứt đi.
“Tôi đã thăm dò được, hôm qua dì út của
Kiều Bích Ngọc đã ầm ï ở nhà họ Quách, Cung
Nhã Yến còn dẫn theo cô ấy đi.”
Doãn Thành Trung tiếp tục nói, hơn nữa vốn
dĩ người đàn ông nào đó không muốn để ý đến
anh ta, nghe thấy anh ta nhắc đến “Kiều Bích
Ngọc”, nhất thời trên mặt hiện lên tức giận, ánh
mắt thâm trầm trở nên lạnh lùng.
Doãn Thành Trung có thể nhìn thấy rõ sự
tức giận trên mặt anh, lời nói có chút đắc ý:
“Xem ra dì út của Kiều Bích Ngọc rất không thích anh.”
Quách Cao Minh giống như rất không kiên
nhẫn, “bịch” một tiếng, đóng máy laptop lại,
ngước mắt lên, lạnh lùng nói một câu: “Đừng ép
tôi ra tay với nhà họ Doãn của cậu.”
Coi như anh không tham dự vào công việc
của tập đoàn, muốn chơi đổ một xí nghiệp mà
anh cảm thấy ngứa mắt, đây cũng là chuyện dễ
như trở bàn tay.
Doãn Thành Trung cứng đờ. Sắc mặt của
Doãn Thành Trung lúc đỏ lúc trắng.
Anh ta đương nhiên biết năng lực của Quách
Cao Minh, từ nhỏ mẹ anh ta đã dạy bảo anh ta,
muốn anh ta lấy lòng người anh họ này, không
cho phép anh ta đối nghịch với Quách Cao Minh.
“Quách Cao Minh, anh đừng có mà không
coi ai ra gì, tôi đã nói rồi, trên thế giới này nhất
định sẽ có người khiến anh té ngã.”
Doãn Thành Trung tức đến mức sắc mặt âm
trầm, bất bình mắng to: “Tôi không quan tâm vì
sao anh lại rời khỏi tập đoàn, tôi chỉ muốn biết
liệu anh có liên lụy đến Kiều Bích Ngọc hay
không mà thôi. Anh đừng cho rằng tôi không
biết, tôi đã phái người đi điều tra, Kiều Bích Ngọc
nhận được tin nhắn kỳ lạ, lại cộng thêm trong
thức ăn có thuốc xổ, còn có lúc ở bệnh viện, cô
ấy bị người ta hại, tất cả những thứ này đều
nhắm vào anh.”
“Quách Cao Minh, anh nói hiện tại cô ấy là
chị dâu của tôi, tôi có lỗi với cô ấy, tôi không có
tư cách quản, nhưng anh thì sao, cô ấy đi cùng
với anh, anh sẽ chỉ hại cô ấy.”
Anh ta không ngừng gầm thét, giọng nói
quanh quẩn trong không gian trống trải của câu
lạc bộ.
Nghe thấy thế, da đầu của Lục Khánh Nam
tê dại, Doãn Thành Trung này chán sống rồi.
Cẩn thận quay đầu nhìn về phía Quách Cao
Minh, sắc mặt anh âm trầm, tay phải nắm chặt
lấy chiếc laptop màu xám bạc, gân xanh trên tay
nổi lên.
Điều khiến cho đám người Lục Khánh Nam
cảm thấy ngoài ý muốn chính là, Quách Cao
Minh thế mà không nổi giận.
“Quách Cao Minh, cậu ta làm người quá ác,
quá lạnh lùng, cậu ta không thích hợp với cháu,
cậu ta cưới cháu, tiếp cận cháu, nhất định là có
mục đích, cậu ta là một người rất tâm cơ, trong
giới thương nghiệp nhiều bậc cha chú như thế
đều không nhìn thấu cậu ta, Kiểu Bích Ngọc,
Quách Cao Minh sẽ chỉ hại cháu.”
5 giờ chiều cuối thu, mặt trời ngả về tây, ánh
chiều tà mông lung chiếu vào bên trong ngôi biệt
thự tỉnh xảo, bên tai là những lời rắn dạy của
Cung Nhã Yến.
Hai người ngồi ở trước bàn ăn trong nhà
bếp, trên người Kiều Bích Ngọc buộc tạp dề, một
giỏ thức ăn đặt ở giữa hai chân của cô, cô cúi
đầu, hai tay thuần thục nhặt rau, đem mấy lá héo
úa nhặt đi, vẻ mặt của cô rất chuyên chú, dường
như không nghe thấy những lời răn dạy của
Cung Nhã Yến.
Hôm nay cảm xúc của dì út đã bình tĩnh hơn
nhiều, buổi sáng hôm nay còn dẫn cô đi ra chợ
mua cá, thịt và một số loại gia vị, hình như dì út
rất thích cuộc sống đơn giản như thế, ngay cả
bây giờ nói chuyện cũng rất ôn hòa.
Cung Nhã Yến nhẫn nại nói với cô rất nhiều,
cô chỉ yên tĩnh lắng nghe, không đồng ý, cũng
chẳng phản bác.
Kiều Bích Ngọc nhặt rau xong, cô ngẩng đầu
lên, vừa khéo Cung Nhã Yến ở đối diện đứng
dậy, đưa tay cầm lấy giỏ rau.
“Để dì đi rửa, cháu ngồi yên ở đó, nước lạnh,
bây giờ cháu đang mang thai, bị lạnh sẽ rất
phiền phức.”
Nói xong, Cung Nhã Yến xoay người đi vào
chỗ bồn rửa, mở vòi nước ra để rửa rau.
Kiều Bích Ngọc không tranh làm việc, ngoan
ngoãn ngồi đó nhìn bóng dáng bận rộn trong
bếp, trong lòng cảm thấy khó chịu.
Dì út mắng cô, đánh cô như thế nào, sau
cùng bà ấy vẫn yêu thương cô.