Chương 574: Bà chủ có hơi hung dữ
“… Hôm qua không phải nói sẽ đưa Kiều Bích Ngọc qua, sao không thấy cô Lục Khánh Nam còn chưa ăn cơm trưa ở nhà đã vội vàng chạy tới Anh luôn nhớ kỹ chuyện bị Kiều Bích Ngọc quên mất, như là mắc nợ, trong lòng khó chịu, đang cố gắng làm sao đế cho Kiều Bích Ngọc nhanh chóng nhớ lại.
Hầu Tử và Lục Khánh Nam ngồi trước quầy bar của câu lạc bộ, vừa uống rượu vừa ăn thịt xiên tán gẫu: “Nếu không phải vì chúng ta quá quen, tôi nghỉ ngờ cậu có cảm tình với Quách phu nhân của chúng ta”
Lục Khánh Nam giật mình, suýt nữa phun ra một ngụm, lập tức cảnh cáo: “Không được nói nhảm, sẽ chết người đó”
Hầu Tử mập mờ cười với anh ta, vỗ vỗ vai: ”..
Tôi biết lúc trước cậu có lẽ đã uống quá nhiều canh bổ dưỡng, cho nên bây giờ đột nhiên muốn ăn ớt cay”
Với rất nhiều anh em nhà giàu, Lục Khánh Nam là người dễ gần nhất, anh ta rất hòa thuận với các anh, một nhóm đủ hạng người thường trêu chọc nhau “Thuốc bổ gì, ớt cay gì chứ?” Lục Khánh Nam nhấp một ngụm bia mát lạnh, anh ta cực kỳ đẹp trai rút thẻ tín dụng bạch kim từ trong ví đập lên bàn, dày dặn kinh nghiệm thuyết giá có đàn bà, béo gầy gì cũng có”
“Quả ớt cay của cậu chủ Quách kia, cậu dám muốn không?”
“Cũng không thể nói răng Kiều Bích Ngọc là ớt. Cô ấy hơi tùy hứng và dữ dẫn, cô ấy còn bạo lực đá tôi vài lần”
Lục Khánh Nam càng nói càng mang trong mình mối hận.
Tình cảm của Lục Khánh Nam dành cho Kiều.
Bích Ngọc có chút đặc biệt, không giống như những người phụ nữ bình thường khác, Lục Khánh Nam bị mẹ ruột bạo hành từ khi còn nhỏ †ạo một bóng ma tâm lý, anh có một sự kính trọng’ đặc biệt đối với những người phụ nữ vừa hung dữ vừa không làm được dì.
Anh ta muốn chống lại Hoàng thái hậu ở nhà, nhưng anh ta đã có hơn 30 năm kinh nghiệm thất bại nên thỉnh thoảng anh ta tìm Kiều Bích Ngọc gây phiền phức, thuần túy là an ủi tinh thần.
“Tôi cá cược là cậu sẽ tìm được quả ớt cùng chung sống sau này” Hầu Tử rất chắc chắn.
“Quả ớt gì, hôm nay nhìn mặt Quách Cao Minh, chắc là bị ớt nhà anh ta làm cho sặc rồi.”
Lục Khánh Nam cố ý giả bộ rất sợ hãi, than thở: “Thân thể em yếu ớt, em không chịu nổi đâu”
Hầu Tử và người phục vụ ở quầy rượu đều bật cười.
Lúc này, Kiều Bích Ngọc, người đứng sau lan can, đang tò mò nhìn những người đàn ông đang nói chuyện với nhau “… Phía sau có người sao?” Hầu Tử cảnh giác hơn.
Anh cảm nhận được điều gì đó và lập tức quay lại nhìn.
Lục Khánh Nam cũng chậm rãi quay đầu lại nhìn chung quanh không có việc gì: “Ảo giác”
“Bảo vệ ở đây canh gác rất chặt chẽ. Vào cuối tuần, không có khách nào khác. Không có thẻ nội bộ, rưồi muỗi cũng không vào được”
Hầu Tử cảnh giác: “Nhà họ Quách lắp đầy camera, cũng nghiêm mật lắm, hai đứa song sinh vẫn chưa tìm thấy”
Đối với chuyện hai đứa song sinh nhà họ Quách vẫn chưa tìm được, Hầu Tử và lão quỷ các anh phiền muộn, nhưng qua mấy ngày vẫn không có manh mối.
Chết tiệt, muốn cho bọn kia biết ai chán sống dám bắt cóc hai đứa đứa nhỏ, nhất định phải cắt thành mười tám khúc, đào mộ tố tiên bọn nó lên luôn “Quách Cao Minh không có vẻ gì là lo lắng về hai đứa song sinh”
“Chúng tôi cũng không hiểu” Hầu Tử thở dài: “Cậu chủ Quách không quan tâm đến an nguy của hai đứa con trai, thế nhưng vẫn thúc giục chúng tôi xuất phát đi…”
“Đi đâu vậy?” Lục Khánh Nam phiếm hồng.
Hầu Tử thời khắc mấu chốt không nói nữa, nhún vai: “Tôi không thể nói” Ngón tay làm ra động tác cấm đoán trên miệng.
Kiều Bích Ngọc đi ngang qua quầy bar của câu lạc bộ, cô đi dọc theo hành lang bên trái Cô nhìn thấy một không gian rộng rãi, có năm đài đấu quyền Anh, trước mặt là trường bắn, bên cạnh có phòng nghỉ, nhà tắm, phòng ăn.
Cung Nhã Yến đưa cô đến câu lạc bộ và nói rằng Quách Cao Minh có thể ở đây, cô gái ở quầy lễ tân nhìn thấy cô lập tức cung kính nhường đường , Cung Nhã Yến không có hứng thú với câu lạc bộ người trẻ tuổi chơi, nên đi về trước, Kiều Bích Ngọc một mình tò mò nhìn quanh.
Kiều Bích Ngọc thấy câu lạc bộ vắng vẻ không có người, không biết có phải do cuối tuần không.
Cô tiếp tục thăm thú dọc theo hành lang bên kia, vì xung quanh quá yên tĩnh nên Kiều Bích Ngọc theo bản năng cũng bước nhẹ trên tấm thảm êm ái mà không hề phát ra tiếng động.
Một không gian rộng lớn và lạnh lẽo, hành lang này cũng không có thứ gì thú vị, chỉ có hết phòng này đến phòng khác, cửa đóng then cài Ngọn đèn tường màu cam ở hành lang, ánh sáng dịu nhẹ, cả hành lang càng thêm huyền bí và mờ ảo. Cứ như thể ai đó trong những căn phòng bị khóa đó đang thảo luận về những bí mật.
Phòng áp chớt bên phải có vẻ rất lớn, giống như một hội trường làm việc. Hai cánh cửa gỗ đen nặng tru không đóng chặt.
Kiều Bích Ngọc tò mò nghiêng người về phía trước.
Máy bay không được”
“Dù là máy bay loại gì đi chăng nữa thì cũng không thể cất cánh được. Sương mù ở đẳng kia quá lớn, thời tiết trên biển thay đổi liên tục. Bất thình lình có vài tia sét đánh, gió to dữ dội chốc chốc lại ập đến”
Giọng người đàn ông trong phòng như đang bàn luận điều gì đó một cách sôi nổi “Tương đối mà nói, đi thuyền sẽ an toàn hơn.”
“Tôi cũng ủng hộ việc đi thuyền qua đó, chết tiệt, thời tiết ở đó quá quái dị, cùng lắm thì lái tàu ngầm, sẽ luôn có cách thành công lên đảo”
Một người phụ nữ trong trẻo giọng nói kiêu ngạo khinh bỉ phun ra: ”… các anh có biết bao nhiêu đá ngầm trong sương mù mênh mông không? Lái thuyền lái tàu ngầm, còn chưa xuống nước thì đã bị đóng băng chết, từng người làm ‘rồi cho cá mập ăn”
“Nước ở biển đẳng kia vẫn còn rất nhiều băng, mẹ nó chứ, thật sự quỷ dị Kiều Bích Ngọc không dám đến quá gần cửa, vốn dĩ cô chỉ muốn nhìn qua, liền thấy người bên trong đang quay lưng về phía cửa, trên tường phòng có rất nhiều màn hình hiển thị lớn, trên mỗi màn hình đều thay đổi dữ liệu khác nhau, bản đồ.
Với nội dung trò chuyện của bọn, cô càng tò mò hơn Bọn họ dường như đang trong một cuộc họp, những gì đang được thảo luận? Cô có thể vẽ bản đồ không?” Một giọng nói trầm thấp quen thuộc.
Kiều Bích Ngọc bàng hoàng, dù không nhìn qua khe cửa nhưng chắc chắn rằng Quách Cao Minh đang ở trong phòng này, anh chỉ hỏi là có thể vẽ bản đồ không.
“Những đám mây rất dày trên những hòn đảo này, sương mù bao phủ quanh năm, vệ tỉnh lại không rõ ràng…” Lucy đang trả lời câu hỏi của Quách Cao Minh, Tuy nhiên, Quách Cao Minh không thèm nghe Lucy.
Anh đột nhiên quay người lại, vẻ mặt nghiêm túc, hừ lạnh một tiếng: “Đi ra đây!”
Kiều Bích Ngọc bất ngờ bị anh mảng nên giật mình.
Cô tình cờ nghe được các anh thảo luận về công việc, như thể vấn đề này khá bí mật, có phải cô đang gây rắc rối không? Sợ hãi, phân vân không biết có nên trốn không.
Quách Cao Minh sắc mặt lạnh lùng đi về phía cửa, mở cửa ra, sững sờ nhìn thấy dưới cửa có một cô đứng “Em, em không cố ý nghe lén, chính là do các anh không có đóng cửa!”
Kiều Bích Ngọc lương tâm cẩn rứt, Quách Cao Minh chưa kịp lên tiếng thì cô đã chủ động bày tỏ thái độ, càng mặc cảm, cô càng ra vẻ hung dữ.
Luey trong phòng quay đầu lại và ngạc nhiên khi thấy cô.
Luey nhìn Quách Cao Minh cũng không có vẻ gì tức giận, nhướng mày, cố ý lớn tiếng n chủ, cửa này không nghe lời, còn không có đóng lại. Chúng ta đem xuống đốt đi”
Mọi người trong phòng lập tức cười phá lên, Kiều Bích Ngọc rất xấu hổ đứng ở cửa.
Cô khá chắc rằng người phụ nữ tóc ngắn bồng bềnh kia chắc hẳn đã có ác cảm với cô từ trước, người phụ nữ này hình như tên là Lucy.
Quách Cao Minh cũng không để tâm những câu đùa cợt của thuộc hạ anh đối với Kiều Bích Ngọc, tính khí của cô, Lucy bọn họ sẽ quen dần trong thời gian tới Quách Cao Minh bước đến chỗ Kiều Bích Ngọc hỏi: “Sao em lại tới đây?”
Có phải cô ấy đang tìm Đường Tuấn Nghĩa không? Kiều Bích Ngọc không trả lời mà hỏi anh “Có phải các anh đang tìm hòn đảo gì đó …”