Mục lục
Vợ Nhỏ Mang Thai Hộ Của Tổng Tài
Thiết lập
Thiết lập
Kích cỡ :
A-
18px
A+
Màu nền :
  • Màu nền:
  • Font chữ:
  • Chiều cao dòng:
  • Kích Cỡ Chữ:

CHƯƠNG 838: TÌM ĐƯỢC NGƯỜI ĐÀN ÔNG KIA

Phản ứng đầu tiên của Tào Phương là muốn đẩy ông ta ra, nhưng không ngờ trong giây phút bà được người đàn ông kia ôm, lại phát hiện trái tim mình như sắp tan ra, bà không nỡ buông. Bà không thể không thừa nhận, thật ra mười mấy năm qua, bà vẫn luôn rất nhớ người đàn ông này.

Vì vậy bà cũng chậm rãi vươn hai tay, ôm chặt người đàn ông này.

“Tào Phương, mười mấy năm qua, rốt cuộc em đã đi đâu? Em có biết cho tới bây giờ anh vẫn nhớ em không, anh vẫn luôn tìm em.” Vào lúc này, An Sở Hùng thật sự không kìm nổi sự kích động trong lòng.

Kiều Phương nghe vậy, trong lòng cũng vô cùng cảm động, nhưng vừa nghĩ đến những chuyện của mười mấy năm trước, bà lập tức lạnh lòng, nên liền đẩy tay ông ta ra.

“Chuyện đã qua lâu như vậy, ông cũng đừng nhắc chuyện xưa với tôi nữa. Dù sao thì bây giờ những chuyện đó đối với tôi đã không còn quan trọng nữa.” Tào Phương đột nhiên lại tỏ thái độ vô cùng thờ ơ.

An Sở Hùng rất khó hiểu: “Em nói như vậy là có ý gì, chẳng lẽ tất cả những chuyện mà mười mấy năm trước chúng ta đã từng trải qua, em muốn quên hết hay sao?”

Tào Phương nghe vậy, trong lòng cũng rất đau đớn.

Bà đau khổ nhắm mắt lại, sau khi điều chỉnh lại tâm trạng của mình, lại mở mắt ra: “Lúc trước ông đã chọn người phụ nữ kia.”

An Sở Hùng vừa nghe vậy, lập tức cũng biết là chuyện gì.

“Em vẫn còn canh cánh trong lòng chuyện năm đó? Thật ra anh cũng biết lúc ấy là anh có lỗi với em, nhưng mà bây giờ bà ấy đã không còn ở đây nữa, em hoàn toàn có thể ở bên anh. Không ai có thể cướp đi vị trí của em nữa.” An Sở Hùng tha thiết nói.

Tào Phương lắc đầu, nói với vẻ bất đắc dĩ: “Hai chúng ta đã sớm không thể quay lại rồi, sở dĩ hôm nay tôi gọi cho anh là vì con gái của chúng ta.”

“Con gái?” Lúc này An Sở Hùng mới bừng tỉnh, chợt nhớ lại chuyện này.

Con gái của chúng ta bây giờ sống rất khổ sở.” Tào Phương ôn nhu nhìn Tiểu Đào đang nằm trên giường bệnh.

An Sở Hùng nhìn theo ánh mắt của Tào Phương, nhìn thấy cô gái trẻ đang nằm trên giường bệnh. Ông ta trực tiếp đi qua, đau lòng nhìn cô.

“Chẳng lẽ đây là con gái của chúng ta năm đó ư? Bây giờ đã lớn như vậy rồi, sao giờ em mới nói với anh, con gái chúng ta hẳn là đã chịu khổ không ít.” An Sở Hùng hiện giờ cũng chỉ có thể than thở một câu như vậy.

Tào Phương cũng cảm thấy vô cùng áy náy.

“Thật ra tất cả đều là lỗi của tôi, bởi vì tôi không chăm sóc tốt cho con bé, cho nên thân thể nó bây giờ kém như vậy, cũng có lý do.”

Nhìn thấy Tào Phương lộ vẻ đau khổ, An Sở Hùng đương nhiên không chịu nổi, liền vội vàng ôm bà vào lòng, nhưng đúng lúc này, Tào Phương lập tức khôi phục lý trí, đẩy ông ta ra.

“Tôi thấy hai chúng ta nên giữ khoảng cách thì tốt hơn.”

“Em thấy giữa hai chúng ta còn cần giữ khoảng cách gì nữa? Bây giờ em nói với anh như vậy, là đang làm tổn thương anh.”

An Sở Hùng thật sự không thể nào chấp nhận được chuyện Tào Phương bài xích mình như vậy.

“Tôi chỉ muốn để ông chăm lo cho con gái chúng ta thật tốt. Gần đây con bé thích một người đàn ông, nhưng nó vì tác thành người đàn ông kia, lại lựa chọn để chính mình tổn thương, cho nên nó mới đau lòng quá mức, mỗi ngày không thèm ăn uống, nên mới phải nhập viện.” Lúc Tào Phương nói ra những chuyện này cũng vô cùng bất đắc dĩ, bởi vì mấy ngày mà Kiều Phong rời đi, bà gần như đều ở bên Tiểu Đào, nhưng Tiểu Đào một chữ cũng không nghe lọt, cuối cùng còn dẫn đến bệnh tật, sao bà có thể không lo lắng?

“Rốt cuộc đã xảy ra chuyện gì, em nói rõ cho anh biết, cần anh làm gì. Rốt cuộc là ai khiến con bé đau lòng như vậy, anh lập tức bắt cậu ta đến đây.” An Sở Hùng muốn lấy lại công bằng cho con gái mình. Dù sao thì chuyện ông có thể làm được cho con gái thật sự quá ít, sau này ông ta nhất định sẽ cố gắng bù đắp cho cô.

“Người đàn ông kia tên là Kiều Phong, có lẽ chỉ khi Tiểu Đào ở cạnh cậu ta, nó mới có thể hạnh phúc.” Nếu không phải Tào Phương không còn cách nào khác, cũng sẽ không tìm đến Sở Hùng.

Lại là Kiều Phong! Lại là người đàn ông này, An Sở Hùng đột nhiên cảm thấy may mắn, may mà lúc nãy mình không giết cậu ta, nếu không chuyện của con gái mình, không chừng sẽ thật sự kết thúc.

Người trẻ tuổi bây giờ thật sự là làm việc theo cảm tính.

Nhìn thấy vẻ kinh ngạc của Kiều Phong, Tào Phương lập tức nói: “Không phải chuyện đơn giản như vậy anh cũng không giúp tôi chứ?”

“Hay là anh cảm thấy con bé căn bản không phải con gái ruột của anh?”

Tào Phương càng nói càng tủi thân.

“Không, làm sao anh lại không tin em chứ? Chuyện này em cứ giao cho anh là được. Anh nhất định sẽ làm con gái chúng ta hạnh phúc, từ nay về sau anh sẽ cho hai mẹ con em một cuộc sống thoải mái vô lo.” Vừa nói, An Sở Hùng vừa cầm chặt tay bà, nhưng Tào Phương lại nhanh tay hất ra.

“Anh nói dễ dàng quá nhỉ, bây giờ con gái tôi mỗi ngày đều buồn lo như vậy, nếu nó không gặp được người đàn ông tên Kiều Phong kia, không chừng thật sự sẽ chết mất.” Trước đây Tào Phương cũng không ngờ, chuyện lại trở nên nghiêm trọng đến mức này, con gái bà ra luôn giấu đau đớn vào trong, mỗi ngày đều miễn cưỡng nở nụ cười vui vẻ với bà.

“Kiều Phong bây giờ đang được anh sắp xếp nằm ở phòng bệnh bên kia.” An Sở Hùng đột nhiên nói một câu như vậy, lại khiến cho Tào Phương sợ hãi kêu lên.

“Bây giờ cậu ta cũng đang ở bệnh viện này?” Tào Phương không hiểu hỏi lại.

An Sở Hùng khẽ gật đầu.

“Vậy bây giờ anh dẫn tôi đi gặp cậu ta ngay đi.” Tào Phương vội vàng nói. An Sở Hùng cũng không từ chối, bởi vì ông ta cảm thấy mình mắc nợ người phụ nữ này rất nhiều, cả đời này cũng không thể bù đắp nổi, chỉ có thể làm những việc trong khả năng.

Lúc An Sở Hùng dẫn Kiều Phương đến phòng bệnh của Sở Phong, Tào Phương kinh ngạc đến mức lấy tay che miệng lại.

“Đúng là cậu ta. Sao cậu ta lại nằm trong tay anh?” Tào Phương không hiểu hỏi ngược lại.

“Chuyện này em cũng không cần quan tâm, dù sao, bây giờ anh sẽ đưa cậu ấy cho em xử lý.” An Sở Hùng vốn cũng chưa nghĩ cách giải quyết, có điều bây giờ tốt rồi, có thể đem anh giao cho Tào Phương. Tào Phương còn muốn hỏi tiếp, nhưng suy nghĩ một chút, vẫn nhịn xuống không hỏi, cuối cùng trong lòng lại nghĩ ra một cách.

“Tôi vừa nghĩ ra một cách giúp cho con gái chúng ta có được hạnh phúc.” Tào Phương hai mắt sáng lên nhìn ông ta, An Sở Hùng lại có cảm giác mơ màng không hiểu gì.

“Tiếp theo chúng ta làm như vậy…” Tào Phương nói nhỏ với Sở Hùng.

An Sở Hùng sau khi nghe xong liền gật đầu, tỏ vẻ đồng ý với ý kiến của bà ta.

Danh Sách Chương:

Bạn đang đọc truyện trên website MeTruyenVip.com
BÌNH LUẬN THÀNH VIÊN
BÌNH LUẬN FACEBOOK