CHƯƠNG 830: HOẠN NẠN THẤY CHÂN TÌNH
Nhưng bất kể Tiêu Mộc Diên ở bên cạnh la hét thế nào, Kiều Phong trước sau vẫn không đáp lại cô. Lẽ nào anh ấy thật sự chết rồi sao?
“Anh đừng làm em sợ mà, anh nói với em một câu được không?” Tiêu Mộc Diên đã sớm khóc tới khản cả cổ nhưng cô vẫn không nhận được bất kỳ câu trả lời nào, đáp lại cô chỉ là tiếng chuột kêu.
“Kiều Phong, em xin anh đấy, nếu anh có thể nghe thấy tiếng em nói thì trả lời em một chút được không?”
Bây giờ Tiêu Mộc Diên đã khóc thành một người nước mắt rồi, cô không rõ vì sao cô phải sống khổ sở như vậy? Cô chỉ muốn dẫn anh về nhà thôi, sao ngay cả chuyện đơn giản như vậy cũng không làm được? Rốt cuộc ông trời còn muốn hành hạ hai người bọn họ tới khi nào nữa đây? Bởi vì ông trời đã lấy đi trí nhớ của Thịnh Trình Việt rồi.
Trong bóng tối, Tiêu Mộc Diên thật sự hoảng sợ, cô chỉ có thể sờ loạn trong bóng tối đen như mực này, nhưng cô lại sờ trúng một thứ kỳ lạ, cái này giống như một máy móc, sau đó cô không cẩn thận ấn phải một cái nút.
Sau đó cô lại thấy trong bóng tối xuất hiện một dòng chữ màu đỏ, đó là thời gian đếm ngược. Vào lúc này cô cuối cùng đã hiểu được nó chính là một quả bom.
Cô không ngờ mình sờ loạn lại sờ trúng một quả bom, hơn nữa thời gian đếm ngược chỉ có năm phút, đồng thời kim giây còn đang di chuyển rất nhanh, tim cô cũng sắp đập loạn mất rồi.
Bây giờ Tiêu Mộc Diên sốt ruột giống như kiến bò trên chảo nóng, cô nằm mơ cũng không ngờ được mình sẽ gặp phải chuyện này, nhưng cuối cùng cô còn chưa thể nhìn thấy Kiều Phong trong bóng tối.
“Kiều Phong, ở đây có bom đấy, thật sự rất nguy hiểm. Nó chỉ còn có năm phút nữa là sẽ nổ, anh nhanh tỉnh lại đi.” Tiêu Mộc Diên chỉ có thể dùng hết sức lực của mình và bắt đầu hô to.
Sau những tiếng động lớn như vậy, Kiều Phong cuối cùng cũng chậm rãi mở mắt.
“Anh ở đây…” Kiều Phong cố gắng hết sức mới mở miệng thốt ra được mấy từ này, bởi vì đầu anh rất đau, anh thậm chí hít thở cũng khó khăn.
Tiêu Mộc Diên cuối cùng đã nghe được tiếng anh, lúc này lại càng thêm kích động.
“Làm thế nào bây giờ? Ở đây có bom. Hai chúng ta đều sẽ phải chết ở chỗ này mất. Tất cả đều là do em hại anh.” Tiêu Mộc Diên ở trong này vẫn khóc lóc không ngừng.
“Phong, nếu sớm biết sẽ thế này, trước đây em không nên tới cô nhi viện tìm anh, anh không gặp lại em, em vẫn vui. Ít nhất anh có thể sống bình yên. Tất cả đều là do em làm liên lụy tới anh.”
Bây giờ trong lòng Tiêu Mộc Diên vô cùng áy náy, cũng đã sớm đau lòng. Cô sợ đến mức nói không ra lời, chỉ còn lại có tiếng khóc bi thương.
“Từ giây phút anh quen em thì đã xác định anh bắt đầu thích em rồi. Từ trước đến nay anh chưa từng hối hận, cho nên anh hi vọng bây giờ em đừng nói ra những lời như vậy nữa. Có thể chết cùng với em, anh sẽ không oán trách, không hối hận. Nhưng bây giờ anh hi vọng không phải nghe em khóc nữa. Anh hi vọng em sẽ vui vẻ khi hai chúng ta ở bên nhau vào những giây phút cuối cùng này.”
Tiêu Mộc Diên nghe Kiều Phong vô cùng gian nan nói ra những lời này, cô cũng đã sớm cảm động đến mức suy sụp rồi.
“Nhưng chỉ vì anh gặp em nên mới phải nhận lấy kiếp nạn này.” Tiêu Mộc Diên cảm thấy toàn thân cũng sắp tê dại, cho nên chỉ có thể ngây người ở chỗ này.
“Nếu được ở với em thì anh không thấy sợ, bởi vì anh cảm thấy được chết cùng một chỗ với em là một chuyện rất hạnh phúc.” Kiều Phong nói xong mấy câu này thì liên tục ho khan. Bởi vì bây giờ anh vẫn luôn cố chịu đựng đau đớn trong đầu, anh nhất định phải giữ được sự tỉnh táo, anh không thể để cho người phụ nữ kia suy nghĩ lung tung, bởi vì cô thật sự rất cần sự an ủi của anh.
Vào lúc này Tiêu Mộc Diên nghe được những lời tâm tình của Kiều Phong thì thật ra rất động tâm.
“Em biết bây giờ anh nói những lời này chỉ là đang an ủi em thôi, nhưng dù sao em vẫn thấy có lỗi với anh. Nếu có thể lựa chọn, em hi vọng sau này em không xuất hiện ở trước mặt anh nữa… Ít nhất như vậy thì em sẽ không lại liên lụy đến anh.”
“Bởi vì bây giờ chỉ cần em nghĩ tới chuyện từ khi anh gặp em dường như chưa từng thật sự có một ngày nào được sống yên ổn cả. Tiểu Đào cũng vậy. Em giống như một sao chổi, lúc nào cũng mang tới xui xẻo cho những người bên cạnh mình.”
Tiêu Mộc Diên căn bản không có cách khống chế được cảm xúc của mình, chỉ có thể không ngừng rơi nước mắt.
Nhưng khi Tiêu Mộc Diên vừa định nói tiếp, cô đột nhiên cảm giác có một thứ ướt át bịt miệng mình. Nếu cô không đoán sai, đó chính là môi của Kiều Phong.
Điều này thật sự ngoài dự đoán của cô. Không ngờ ở trong bóng tối mà người đàn ông này lại có thể tìm được chính xác môi cô.
Anh hôn rất mạnh như đang cố ý trừng phạt cô. Lẽ nào anh làm vậy là vì những lời cô vừa nói sao?
Đầu lưỡi của anh cố ý đùa giỡn cô, bắt cô phải phối hợp với anh. Nhưng vào giờ phút này Tiêu Mộc Diên đã quên đi tất cả buồn bã, không kìm nén được tình cảm của mình mà đặt hai tay lên trên cổ của Kiều Phong, cho dù hai tay của cô đang bị trói.
Trong nháy mắt này, hai người đột nhiên hôn tới ý loạn tình mê, bọn họ dường như đã quên mất chuyện quả bom này.
Lúc này, Tiêu Mộc Diên đột nhiên suy nghĩ thông suốt, dù sao sớm muộn gì bọn họ cũng phải đối mặt với cái chết, dường như được chết cùng anh cũng là một lựa chọn rất tốt, cho nên cô quyết định nhắm mắt lại, để cho mình hoàn toàn tan chảy trong nụ hôn này.
Nhưng trong lúc bọn họ còn đang hôn nhau nóng bỏng, đèn trong tầng hầm đột nhiên sáng lên, sau đó bên tai bọn họ nghe được tiếng vỗ tay.
Sau khi Tiêu Mộc Diên nghe được âm thanh đó thì vội vàng cúi đầu, có phần xấu hổ không dám gặp người.
Bởi vì tới bây giờ cô vẫn không biết rốt cuộc là thần thánh phương nào bắt cóc mình và Kiều Phong. Nhưng trong lòng cô đã sớm chọn được một người thích hợp.
Chẳng qua khi cô nhìn thấy người đàn ông trước mắt này, cô vẫn rất kinh ngạc.
“Tôi rất vui vì hai người đã cho tôi thấy được cái gì gọi là hoạn nạn thấy chân tình.”
Tiêu Mộc Diên trợn tròn mắt nhìn về phía trước, kinh ngạc không thể tưởng tượng nổi nhìn An Sở Hùng trước mắt này.
“Là ông tìm người bắt cóc chúng tôi à? Sao ông lại làm như vậy?” Tiêu Mộc Diên cảm thấy bây giờ mình và An Sở Hùng này đúng là có mối thù không đội trời chung rồi.
Lúc này khóe mắt Tiêu Mộc Diên liếc nhìn quả bom bên cạnh. Hóa ra nó chỉ là một thiết bị đếm thời gian mà thôi, bọn họ sợ bóng sợ gió một hồi, hóa ra chỉ là bị đùa dai. Nhưng trò đùa dai này thật sự làm cho cô sợ hết hồn đấy.
“Đều tại cô mới làm cho ba con chúng tôi trở mặt thành thù. Cô cho rằng tôi sẽ bỏ qua cho cô sao?” An Sở Hùng nhìn cô với ánh mắt oán giận như đã xem cô thành kẻ thù giết ba vậy.
“Ông có thù oán gì thì cứ nhằm vào tôi là được rồi.” Vào lúc này, Kiều Phong bất chấp tất cả, lại chắn trước trước mặt Tiêu Mộc Diên.