Mục lục
Vợ Nhỏ Mang Thai Hộ Của Tổng Tài
Thiết lập
Thiết lập
Kích cỡ :
A-
18px
A+
Màu nền :
  • Màu nền:
  • Font chữ:
  • Chiều cao dòng:
  • Kích Cỡ Chữ:

CHƯƠNG 636: LO LẮNG ÂU LIÊN

Ở một bên khác, Thịnh Thảo An nhìn thấy Âu Liên vẫn nửa bước không rời giường bệnh, luôn túc trực lo lắng bên cạnh Thịnh Thắng mà trong lòng cô dấy lên cảm xúc đau lòng.

Thời gian từng ngày từng ngày trôi qua, nhưng ba cô vẫn chưa hề có dấu hiệu tỉnh lại, chẳng lẽ ông sẽ trở thành người thực vật thật sao?

Nhưng bây giờ người khiến cô lo lắng hơn chính là Âu Liên, bà vẫn luôn túc trực bên cạnh ông, dáng vẻ của bà nhìn có phần tiều tụy, có vẻ như đã mấy ngày bà không chợp mắt.

“Thời gian đã qua lâu như vậy, cho dù là ba không tỉnh lại, mẹ cũng không thể cứ như vậy hành hạ thân thể mình được, mẹ nghỉ ngơi chút đi, ăn chút gì đó đi.” Thật sự Thịnh Thảo An không thể tiếp tục khoanh tay đứng nhìn được .

“Sao con lại có thể nói vậy được, đây là ba của con, sao con lại có thể nguyền rủa ba con được? Không tỉnh lại, mẹ nói cho con biết, ba con sẽ sớm tỉnh dậy, mẹ sẽ ở đây chờ ba con tỉnh dậy.” Nghe được những lời nói của Thịnh Thảo An, bất giác Âu Liên có chút kích động liền lên tiếng nói.

Thịnh Thảo An chỉ có thể lên tiếng giải thích, bất chợt nước mắt của cô lăn dài trên má, vì cảm giác đau âm ĩ đang len lõi trong lòng cô.

“Mẹ, mẹ có biết là mẹ như vậy sẽ khiến cho con rất đau lòng không? Con rất lo cho ba, nhưng con cũng rất lo cho mẹ.” Sao mẹ lại không hiểu được nỗi lòng của cô?

“Mẹ không muốn ăn, mẹ muốn nhìn thấy ba con tỉnh dậy, không thì mẹ không có lòng dạ nào để ăn.” Giọng điệu của Âu Liên rất cố chấp.

“Mẹ…nếu mà mẹ không chịu nghỉ ngơi ăn uống, chăm sóc tốt cho sức khỏe của mình thì con sẽ nói cho anh biết, con sẽ nói anh không cho phép mẹ đến thăm ba nữa.” Nhất thời tức giận, Thịnh Thảo An nắm chặt tay nói một hơi.

Âu Liên không tin vào tai mình, bà trừng mắt nhìn Thịnh Thảo An, sau đó lại tiếp tục xoay lại nhìn Thịnh Thắng, bà coi như chưa nghe qua lời nói vừa rồi của cô.

“Mẹ, mẹ có thể đừng cố chấp như vậy được không, mẹ không chắm sóc tốt bản thân mình, vậy lỡ như mẹ có chuyện gì thì ai sẽ chăm sóc ba?” Thời gian này, ngay cả đến ly nước mà cũng phải cô nhắc đến nhắc lui bà mới chịu uống, Thịnh Thảo An thật sự cảm thấy mệt mỏi, cô không biết mình có thể chịu đựng được bao lâu, vì những ngày tháng như vậy cảm giác sống không bằng chết, cô không muốn nhìn thấy mẹ mình như vậy.

Thịnh Thảo An lại tiếp tục nói, cô vừa dứt lời thì Âu Liên đã tức giận lên tiếng:

“Mẹ không muốn nghe con nói lung tung nữa, mẹ muốn con ra ngoài ngay lập tức, đừng ở đây làm phiền mẹ và ba con.” Âu Liên nhấn mạnh từng chữ, mắt bà lộ rõ vẻ tức giận, vốn dĩ trong thời gian chăm sóc Thịnh Thắng, bà đã cảm thấy rất phiền muộn, nay những lời nói của Thịnh Thảo An như đổ thêm dầu vào lửa khiến cho bà không còn đủ bình tĩnh nữa.

Nhất thời Thịnh Thảo An lập tức yên lặng không dám lên tiếng nữa, dường như cô không còn cách nào để có thể thuyết phục mẹ cô, cô cảm thấy mình thật sự rất vô dụng, cho dù để cô biết ba cô chưa chết, nhưng thì đã sao, cô vẫn vậy, vẫn không làm tốt được chuyện gì.

Trước đây cô còn ngờ nghệch muốn trả thù, còn muốn dùng đứa con trong bụng uy hiếp Đường Lực, kết quả thì sao? Kết quả chỉ làm trò cười cho thiên hạ.

Cô thật sự không có việc nào là làm ra trò, cô thật sự rất ghét bản thân mình của bây giờ, cô tự hỏi vì sao mình lại vô dụng như vậy?

Không ngờ đến lúc cuối, nước mắt Thịnh Thảo An đã giọt ngắn giọt dài rơi xuống.

“Nếu con còn có thời gian và tinh thần thì con đừng lãng phí thời gian và tinh thần vào mẹ nữa, nếu như con thật sự muốn tốt cho mẹ, thì mẹ hy vọng con có thể báo thù cho nhà chúng ta.”

Vốn dĩ Thịnh Thảo An vừa chuẩn bị đi ra ngoài, nhưng chưa đi được nữa đường thì đột nhiên Âu Liên lên tiếng nói.

Thịnh Thảo An bị lời nói của mẹ cô làm giật mình, cô có nghe lầm không, mẹ cô kêu cô trả thù, nhưng không phải là cô chưa từng thử qua trả thù, nhưng vấn đề là cô không làm nên chuyện gì, với năng lực của cô thì không thể nào là đối thủ của Đường Lực được.

Chỉ là cô đã từng ngốc nghếch tin rằng đứa con trong bụng mình là của Đường Lực.

Đến bây giờ cô còn chưa biết đứa con trong bụng mình là của ai, nói ra chắc sẽ không ai tin? Tự mình mang thai, mà lại không biết ba của đứa bé đang ở đâu, là ai, cao lùn mập ốm, hay là người nước ngoài?

“Con đã từng thử báo thù rồi, nhưng không có kết quả.” Thịnh Thảo An kiềm nén nỗi đau trong lòng để nói ra những lời này.

Nhưng dường như Âu Liên không để tâm đến.

“Muốn trách thì con tự trách mình không biết dùng thủ đoạn, chỉ cần con thật sự muốn trả thù thì giở chút thủ đoạn là điều đương nhiên phải làm.” Âu Liên hít thở thật sâu, mặt nghiêm lại nói với Thịnh Thảo An nói xong.

“Mẹ?”

Thịnh Thảo An cảm thấy bất an trong lòng, cô không ngờ mẹ cô lại nói ra những lời này, là bà đang ngụ ý cô phải bất chấp thủ đoạn để báo thù hay sao? Nhưng nếu như cô biến mình thành người bất chấp thủ đoạn thì cô có khác gì Đường Lực?

“Con đừng ở đây làm phiền mẹ nữa, con mau ra ngoài đi, lúc đi ra nhớ đóng cửa lại giùm mẹ, giờ mẹ không muốn nhìn thấy con.” Âu Liên lên tiếng nói với giọng điệu thất vọng với con gái của mình.

Nhưng bà không biết được những lời bà nói như muối xát vào tim Thịnh Thảo An, cô cảm giác tim mình đau – rất đau.

Cô thật sự cảm thấy mình không được tích sự gì, cô ra ngoài rồi lặng lẽ đóng cửa lại, nhưng trước khi khép cửa, cô vẫn lưu luyến đứng nhìn ba cô đang nằm trên giường bệnh.

Con xin lỗi, đều tại con gái của ba vô dụng.

Cuối cùng cô đành nhẹ nhàng khép cửa phòng lại, cô ngồi thụp xuống cuộn người lại sát tường hành lang.

Thật sự phải bất chấp thủ đoạn để báo thù sao? Nhưng thực tế thì cô vốn không biết nên bắt đầu từ đâu, càng không biết phải làm thế nào, cô ước chi có người đến nói cho cô biết cô phải làm gì? Cô phải làm như thế nào để có thể chấm dứt việc này một cách mỹ mãn, mới có thể khiến cho bản thân cô không phải khổ sở như vậy.

Triệu Dương từ trong thang máy bước ra liền đã nhìn thấy Thịnh Thảo An đang ngồi co ro cuộn mình bên hành lang lối đi, hình như người cô đang run lên từng cơn, nhìn bộ dạng nhỏ bé thật sự rất đáng thương.

Thời gian gần đây đã xảy ra rất nhiều chuyện với cô, mà anh thì lại không bên cạnh bảo vệ tốt cho cô, nên khi nhìn thấy dáng vẻ tiều tụy và bất lực của cô, anh càng cảm thấy đau lòng hơn.

Triệu Dương bước thẳng đến chỗ cô, cúi người ôm ngang người Thịnh Thảo An lên.

Ban đầu Thịnh Thảo An hơi bất ngờ vì chưa biết chuyện gì xảy ra, cho đến lúc cô nhìn thấy người ôm mình là Triệu Dương thì cô mới từ từ bình tĩnh lại.

“Anh…” Cô vừa mới mở miệng định nói gì đó, nhưng rồi vừa đến cửa miệng thì đã nuốt lại vào trong, cô không biết làm sao để nói cho Triệu Dương biết các phiền muộn của mình.

Vì trước đây cô cũng đã từng làm tổn thương Triệu Dương không chỉ một lần, cô không còn dám mở miệng kể cho anh nghe những chuyện của mình nữa, cô tự thấy mình thật sự rất tệ.

Triệu Dương cũng không lên tiếng nói gì, anh chỉ lặng lẽ ẵm cô vào phòng bệnh kế bên, nhẹ nhàng như nâng niu búp bê đặt cô lên giường bệnh.

Đương nhiên Thịnh Thảo An cũng cảm nhận được sự săn sóc dịu dàng khác thường của Triệu Dương, vì trước đây anh chỉ biết tranh cãi với cô mà thôi.

Danh Sách Chương:

Bạn đang đọc truyện trên website MeTruyenVip.com
BÌNH LUẬN THÀNH VIÊN
BÌNH LUẬN FACEBOOK