CHƯƠNG 752: SUÝT CHÚT NỮA LÀ CHẾT RỒI
Cho nên hiện tại cô chỉ có thể cố gắng cắn chặt môi, cho dù cô cũng cảm thấy rất ấm ức.
“Cô là con đàn bà đê tiện, tại sao cô dám biến con trai tôi thành bộ dạng này hả?”
Quả nhiên, An Sở Hùng hiện đã xem cô là nơi trút giận. Tất cả phẫn nộ đều trút hết lên đầu cô. Còn cô thì chỉ có một chọn lựa duy nhất là chịu trận.
“Xin lỗi…” Cô cố gắng nói lời xin lỗi một cách yếu ớt.
“Thằng Sâm nhà tôi tại sao lại có thể thích một đứa con gái vừa yếu đuối vừa vô năng như cô nhỉ? Cô chỉ mới quen nó được vài ngày nhưng đã khiến nó thảm hại như vậy. Chẳng lẽ cô không có lời nào để nói với tôi sao?” An Sở Hùng lúc này đang cực kỳ tức giận, trông ông ta rất hung dữ.
“Xin lỗi, tôi thực sự không cố ý. Tôi tình nguyện làm tất cả mọi chuyện để đền bù cho tội lỗi của mình.” Tiêu Mộc Diên không thể kềm chế những giọt nước mắt đang rưng rưng của mình được nữa. Nước mắt cứ thế mà tuôn như mưa.
“An Sâm biến thành bộ dạng như vậy tôi cũng cảm thấy rất áy náy, rất đau lòng.”
“Loại người như cô còn biết áy náy? Vừa rồi chẳng phải cô còn muốn chạy trốn sao? Cô còn muốn chạy đi tìm gã đó. Đồ đàn bà đê tiện như cô đúng là đê tiện từ trong ra ngoài mà. Loại người như cô dựa vào đâu mà sống trên cõi đời này hả, tại sao người bị tàn tật không phải là cô mà là thằng Sâm nhà tôi chứ?”
An Sở Hùng kích động mắng thẳng vào mặt Tiêu Mộc Diên.
“Không phải, lúc nãy không phải là tôi muốn chạy trốn. Tôi chẳng qua chỉ muốn đi tìm Thịnh Trình Việt để nói rõ tất cả mọi chuyện…” Tiêu Mộc Diên ấp úng nhưng vẫn nói.
“Sau đó thì sao? Nói cho hết đi.” An Sở Hùng đã sớm mất hết kiên nhẫn, cướp lời cô.
Ấy thế mà vào giờ phút này Tiêu Mộc Diên lại nghẹn ngào.
Bởi vì cô định nói sau đó sẽ ở lại bên cạnh An Sâm, thế nhưng không biết vì sao, lời ra đến miệng rồi nhưng lại không thể thốt ra được.
“Thế nào, còn không thừa nhận sao, bây giờ cô đang nói láo, căn bản là cô chỉ muốn chạy trốn, loại con gái như cô tôi thấy nhiều rồi. Thấy tôi nổi giận nên lo lắng, muốn chạy trốn, chạy cho xa đúng không!” An Sở Hùng lại nổi giận, chế nhạo.
“Tôi…” Trong khoảng thời gian ngắn, Tiêu Mộc Diên cũng không biết nên mở miệng giải thích những chuyện này như thế nào.
“Cô là một con đàn bà đê tiện. Cô đã muốn chạy trốn, thì có để cô tồn tại trên đời này cũng không nghĩa lý gì, tôi phải giết cô để trả thù cho chân của con trai tôi, nếu không nỗi hận này không tan được.”
Ánh mắt của An Sở Hùng thoáng chốc liền trở nên âm hiểm và độc ác. Còn Tiêu Mộc Diên thì nổi hết da gà da vịt, trong khoảng thời gian ngắn, cô liền có cảm giác như mình vừa mới chọc vào một con thú hoang đang tức giận. Hơn nữa hiện tại cô không cách nào tự cứu vãn.
Chỉ một giây sau, hai tay của An Sở Hùng đã bóp chặt cổ của Tiêu Mộc Diên.
“Tôi phải giết chết con đàn bà xấu xa cô. Đồ đàn bà xấu xa nhà cô…” An Sở Hùng luôn miệng lặp đi lặp lại câu nói này như thể bị trúng bùa.
Tiêu Mộc Diên đang bị ông ta bóp chặt cổ, dồn vào góc tường nên muốn kêu cứu cũng không kêu thành tiếng được.
Mọi chuyện biến chuyển quá đột ngột nên cô hoàn toàn không kịp chuẩn bị cho cái chết của mình.
An Sở Hùng như đang ở trong một trạng thái cực kỳ điên cuồng. Chậc, như vậy chẳng phải đang muốn dồn cô vào chỗ chết sao.
Đừng mà! Tiêu Mộc Diên chỉ có thể thầm kêu trong lòng. Lúc này ai sẽ là người xuất hiện để cứu cô đây? Lẽ nào hôm nay cô thật sự phải chết ở đây sao? Có lẽ những chuyện này đều là báo ứng. Người duy nhất mà cô cảm thấy có lỗi chính là người nhà của mình vì đã không thể nói lời từ biệt một cách đàng hoàng.
Cô sắp tắt thở đến nơi rồi. Nhưng khi cô sắp tắt thở thì An Tiêu lại xuất hiện, đẩy tay An Sở Hùng ra.
“Ba, ba lại phát bệnh rồi phải không?” An Tiêu vội vội vàng vàng hét lên một câu rồi lập tức đẩy An Sở Hùng ngồi xuống ghế, thành thạo mở ngăn kéo ra, lấy một bình thuốc, đổ thuốc bên trong ra rồi nhét vào miệng ông ta, sau đó vội vàng đưa nước ấm cho ông ta uống.
Động tác liền mạch lưu loát, An Tiêu lo lắng loay hoay một lát cũng cho An Sở Hùng uống xong nước và thuốc, rồi thở phào một hơi.
Có lẽ chuyện này cũng thường xảy ra, lúc này Tiêu Mộc Diên đã ngồi bệt xuống đất, vừa rồi cô đúng là thoát chết trong gang tấc. Cũng may là An Tiêu xuất hiện kịp thời nên mới cứu được tính mạng của cô.
Hiện tại cô đang thở hổn hển nên hoàn toàn không thốt nên lời.
Cùng lúc đó, An Sở Hùng cũng thở phì phò rất dữ như thể người vừa mới bị bóp cổ là ông ta vậy. Một lát sau, An Sở Hùng rốt cục cũng điều hòa được hơi thở của mình nhưng vẫn nhìn Tiêu Mộc Diên bằng ánh mắt tức giận và oán hận.
“Lần này coi như cô gặp may! Lần sau tôi nhất định sẽ lấy cái mạng này của cô!” An Sở Hùng lại đập mạnh hai tay xuống bàn như thể để trút cơn giận.
“Ba, ba quên bác sĩ đã dặn thế nào rồi sao? Ba không được tức giận.” An Tiêu ở bên cạnh điềm đạm khuyên bảo ông ta với giọng điệu ôn hòa.
Tiêu Mộc Diên thực sự hoài nghi An Tiêu đang có mặt ở đây rốt cuộc có phải là cùng một người không? Vì người trước mặt giống như đã biến thành người khác, thay đổi thái độ như vậy đúng là có phần hơi đáng sợ.
“Chuyện của ba, ba tự có chừng mực.” An Sở Hùng bực mình đáp trả.
“Hơn nữa cô ta là một con đàn bà đáng chết. Bây giờ ba giết chết cô ta chính là diệt trừ hậu họa, ba không thể để cô ta tiếp tục hãm hại An Sâm nữa.” An Sở Hùng suy nghĩ xong lại hung dữ thốt ra mấy câu, sau đó liền nhìn chằm chằm Tiêu Mộc Diên bằng ánh mắt muốn ăn tươi nuốt sống cô.
Nếu như ánh mắt có thể giết người thì có lẽ cô đã sớm bị ánh mắt sắc như dao của An Sở Hùng xẻ thịt phanh thây rồi.
“Ba lẽ nào không biết ư? Cô gái này anh hai lại thích, nếu ba giết chết cô ta thì anh hai nhất định sẽ chết theo đấy, ba còn không hiểu tính anh sao? Thứ mà anh ấy muốn nhất định phải lấy được. Hơn nữa hiện tại anh thật sự là rất cần người con gái này.” An Tiêu lúc này lại thản nhiên đứng đó đóng vai một quân sư.
An Sở Hùng há miệng hít thở, sau đó bình tĩnh liếc mắt sang hướng khác, nói với giọng điệu hằn học: “Vậy con nói nên làm thế nào?”
“Ba, thật ra con có một biện pháp vẹn cả đôi đường.” An Tiêu vỗ ngực, có điều nói đến đó xong anh ta đột nhiên khựng lại.
An Sở Hùng càng không nhịn được hỏi tới: “Có biện pháp gì thì nói nhanh lên đi, đừng có ở đó mà úp úp mở mở nữa.”
“Con sợ nói ra ba sẽ không vui.” An Tiêu lộ vẻ lo lắng.
“Nếu bây giờ con còn không nói thì chỉ càng làm cho ba thêm tức giận mà thôi, mau nói đi.” An Sở Hùng thật sự không chịu nổi cái bộ dạng này của An Tiêu nên đành lệnh cho anh ta.