Mục lục
Vợ Nhỏ Mang Thai Hộ Của Tổng Tài
Thiết lập
Thiết lập
Kích cỡ :
A-
18px
A+
Màu nền :
  • Màu nền:
  • Font chữ:
  • Chiều cao dòng:
  • Kích Cỡ Chữ:

CHƯƠNG 619: SỰ ĐỐI ĐÃI GIỮA HAI NGƯỜI

“Tất cả đều là lỗi của anh, em muốn trừng phạt anh như thế nào cũng được, chỉ cần đừng giận anh nữa có được không?” Thịnh Trình Việt kiên nhẫn, đầy tình cảm nhìn Tiêu Mộc Diên.

Trương Bân Bân ở bên cạnh vô cùng kinh ngạc. Người có khí chất như Trịnh Thình Việt lại hạ mình nói những lời thỉnh cầu với Tiêu Mộc Diên.

Những lời nói thành khẩn ấy sớm đã khiến Tiêu Mộc Diên mềm lòng. Thực ra cô cũng rất muốn cùng với Thịnh Trình Việt về nhà.

“Vậy bây giờ em hỏi anh một điều. Cao Ngọc Mai hiện giờ có phải đang sống trong biệt thự?”

Người ta nói trong mắt tình nhân không bỏ qua thứ gì dù chỉ là một hạt cát. Tiêu Mộc Diên cũng vậy, hơn nữa dạo gần đây cô ấy lại càng trở nên nhạy cảm khi phải trải qua nhiều chuyện.

Thình Trình Việt chọn cách im lặng. Điều này lại cảm làm cho Tiêu Mộc Diên cảm thấy bị tổn thương.

“Trả lời câu hỏi của em, lẽ nào lại khó khăn như vậy sao?” Tiêu Mộc Diên không kìm được tức giận, muốn nói chuyện thắng thắn với Thịnh Trình Việt.

Thịnh Trình Việt khẽ gật đầu.

Tiêu Mộc Diên bắt đầu thở sâu, một lúc sau cô ấy mới bình tĩnh trở lại: “Anh muốn em về bên cạnh anh không phải là không được, nhưng anh phải đồng ý với em một điều kiện?”

“Đừng nói là một, dù cả một vạn điều kiện anh cũng nhất định sẽ đáp ứng.” Nghe được câu nói của Tiêu Mộc Diên, Thịnh Trình Việt cảm thấy dường như có chút hi vọng nên trở nên kích động.

“Vậy thì anh nghe rõ đây, em chỉ cần anh khiến cho Cao Ngọc Mai rời khỏi biệt thự.” Tiêu Mộc Diên kiên quyết nói, sau đó nhìn Thịnh Trình Việt đầy oán trách.

Thịnh Trình Việt rơi vào thế khó xử. Bởi anh thực sự muốn đưa Tiêu Mộc Diên về nhà, không muốn để cô ấy phải chịu thêm bất cứ tổn thương nào nữa. Nhưng anh cũng thương xót cho Cao Ngọc Mai, vì hiện giờ cô ta cũng rất tội nghiệp.

“Diên Diên, em nghe anh nói, anh và Ngọc Mai chỉ là quá khứ. Điều này em là người biết rõ hơn ai hết…” Thịnh Trình Việt hi vọng Mộc Diên có thể hiểu được nỗi khổ của mình.

“Anh coi đi, anh liên tục gọi cô ta là Ngọc Mai rất nhiều lần, gọi thân mật đến như vậy. Anh có chắc chắn rằng mình với cô ta chỉ là quá khứ không?” Tiêu Mộc Diên ghen tức, cô không thể nuốt trôi được cục tức này.

Thịnh Trình Việt liền lập tức sửa cách xưng hô: “Giữa anh và Cao Ngọc Mai tuyệt đối không có gì cả. Em biết rõ rằng, anh chỉ muốn ở bên cạnh em. Chỉ khi có em bên cạnh, anh mới cảm thấy hạnh phúc…”

Tiêu Mộc Diên lại tỏ ra khó chịu, cắt ngang lời Thịnh Trình Việt.

“Anh đã đưa ra quyết định rồi, người anh lựa chọn là Cao Ngọc Mai chứ không phải là tôi. Hơn nữa, những gì cần nói hôm qua tôi đã nói rất rõ rồi.” Tiêu Mộc Diên đau lòng quay đi, cô mím chặt môi để không phát ra tiếng khóc.

Thịnh Trình Việt nhìn thấy người Tiêu Mộc Diên đang run lên.

“Diên Diên, anh biết là em đang rất tức giận. Nhưng Cao Ngọc Mai thực sự là không còn chốn nào để nương thân. Hơn nữa cô ta đã giúp đỡ anh rất nhiều, vì thế nên anh mới…”.

“Vì thế anh mới lấy bản thân ra đền đáp cô ta, anh muốn làm gì cũng đều không liên quan đến tôi. Bây giờ tôi chỉ mong anh mau ra khỏi đây, đừng xuất hiện trước mặt tôi, tôi không muốn nhìn thấy anh.”

Trương Bân Bân lập tức tiến về phía trước an ủi Tiêu Mộc Diên.

“Diên Diên, hay là chúng ta đi khỏi đây.” Trương Bân Bân cũng cảm thấy không thể chịu đựng được nữa.

Tiêu Mộc Diên bỏ tay Thịnh Trình Việt ra rồi tiến thắng ra ngoài. Thịnh Trình Việt kéo tay cô lại, nói nhỏ: “Diên Diên, xin em đừng rồi xa tôi.”

“Vậy thì anh hãy đuổi Cao Ngọc Mai đi…” Tiêu Mộc Diên quay đầu lại nói.

Thịnh Trình Việt vẫn không đáp lại.

“Tôi đã biết câu trả lời của anh rồi, anh có thể đừng cản đường tôi nữa được không, Thịnh thiếu gia?” Tiêu Mộc Diên nói. Cô cố tình nói những lời lẽ mỉa mai: “Tôi mong anh đừng dồn tôi vào đường cũng, ngoài ra hãy trả lại người thân cho tôi.”

Nhìn vẻ ngoài khôi ngô lịch lãm của Thịnh Trình Việt, Tiêu Mộc Diên cảm thấy có chút đau khổ. Nhưng cô biết bản thân phải cắt đứt quan hệ với người đàn ông đang đứng trước mặt. Cô và anh ta đã không còn có sau này nữa, cô sẽ không mơ mộng hão huyền nữa.

“Coi như tôi cầu xin anh, hãy nói cho tôi biết, người nhà tôi rốt cuộc đang ở đâu?” Tiêu Mộc Diên thành khẩn hỏi, cô khổ tâm cầu xin Thịnh Trình Việt.

“Họ đều là người thân của tôi, anh rốt cuộc đã giấu họ ở đâu ? Anh có biết rằng đã từ rất lâu tôi không được gặp họ, tôi rất đau khổ. Coi như anh làm việc tốt, làm việc thiện, hãy nói cho tôi biết hiện giờ họ đang ở đâu?” Tiêu Mộc Diên vừa khóc vừa nói.

Thịnh Trình Việt trở nên mềm lòng, Diên Diên lại ở trước mặt anh ta khóc đau lòng đến như vậy.

“Lẽ nào tôi phải quỳ xuống cầu xin anh mới nói cho tôi biết sao? Tiêu Mộc Diên dường như không còn gì để mất. Khi cô đẩy Trương Bân Bân ra và định quỳ xuống thì Thịnh Trình Việt lên tiếng.

“Bọn họ đã được anh xắp xếp đi du lịch nghỉ dưỡng ở một hòn đảo nhỏ rồi.”

“Hòn đảo nào?” Tiêu Mộc Diên cảm thấy kì lạ, Thịnh Trình Việt lại trả lời cô. Điều này có phải là cô sắp được gặp lại đám trẻ?

“Nếu như em muốn qua đó, anh sẽ lập tức cho máy bay đưa em qua đảo.” Thịnh Trình Việt đau lòng nhìn Tiêu Mộc Diên.

“Chỉ cần anh cho tôi biết địa chỉ là được.” Tiêu Mộc Diên ước gì ngay lập tức có thể ở bên cạnh lũ trẻ. Cô biết rằng nếu Thịnh Trình Việt đã chịu nói đến đây thì anh ta nhất định sẽ nói tiếp nhiều thứ khác. Giờ đây thì chỉ có đám trẻ là điểm tựa tinh thần duy nhất của Mộc Diên.

“Anh nhất định sẽ cùng em qua đó.” Thịnh Trình Việt cương quyết.

Tiêu Mộc Diên vốn đã định gật đầu đồng ý, nhưng đúng lúc đó Âu Vũ Đình bước vào: “Diên Diên, em không phải đồng ý với anh ta, vì anh đã biết người nhà em hiện giờ đang ở đâu.”

Đêm qua Âu Vũ Đình đã cho người đi điều tra, vừa lúc nãy mới nhận được thông tin hồi báo. Trương Bân Bân lập tức núp sau lưng của Âu Vũ Đình.

“Anh biết sao?” Tiêu Mộc Diên hỏi lại.

“Đúng vậy. Anh đã nắm được, vì thế em không cần phải cầu xin anh ta.” Âu Vũ Đình tự tin nói.

Hai người đàn ông nhìn nhau như muốn ăn tươi nuốt sống đối phương.

“Hai người đã ly hôn, anh đừng làm phiền cô ấy nữa.” Âu Vũ Đình lườm Thịnh Trình Việt.

Mặt Thịnh Trình Việt tối sầm lại, đằng đằng sát khí nhìn Âu Vũ Đình: “Nếu như anh muốn đối đầu với tôi thì anh sẽ phải hối hận”.

Từng câu từng chữ đều tỏ rõ sự đe dọa.

Âu Vũ Đình không ngại phản bác lại: “Anh nghĩ tôi vẫn còn là Âu Vũ Đình trước đây sao? Đừng quên rằng bây giờ anh đã không còn là tổng tài của tập đoàn Thịnh Thế, anh không thể một tay che trời, lộng hành như trước đây nữa rồi.”

Danh Sách Chương:

Bạn đang đọc truyện trên website MeTruyenVip.com
BÌNH LUẬN THÀNH VIÊN
BÌNH LUẬN FACEBOOK