Mục lục
Vợ Nhỏ Mang Thai Hộ Của Tổng Tài
Thiết lập
Thiết lập
Kích cỡ :
A-
18px
A+
Màu nền :
  • Màu nền:
  • Font chữ:
  • Chiều cao dòng:
  • Kích Cỡ Chữ:

CHƯƠNG 546: CON SẼ HỐI HẬN

“Lúc đó khi ông cắt đứt quan hệ ba con với tôi, không phải ông cũng đã nói như vậy sao?” Thịnh Trình Việt mãi mãi sẽ không quên khoảnh khắc kia, anh nhìn Thịnh Thắng bằng ánh mắt giận dữ.

Thịnh Thắng không nghĩ tới Thịnh Trình Việt lại phản bác mình như thế. Cơ thể của ông ta mất kiểm soát hơi run lên, nhưng rất nhanh đã bình tĩnh lại: “Nhưng ai mà không có lúc phạm phải sai lầm. Con không thể tha thứ cho người làm ba này sao? Lẽ nào bây giờ con muốn ba quỳ xuống xin con, con mới chịu giúp ba à?”

Nói xong, Thịnh Thắng giả vờ làm tư thế muốn quỳ xuống.

Nhưng một giây sau, Thịnh Trình Việt đã phun ra một câu lạnh lùng dập tắt hết hy vọng của ông ta.

“Tiêu thị không phải của tôi mà là của vợ tôi. Ông có bản lĩnh thì đi xin cô ấy đi.”

“Con…” Thịnh Thắng tay run rẩy chỉ vào anh, ông ta tức đến nổ phổi: “Tại sao con có thể đối xử với ba như vậy? Ba chính là ba ruột của con đấy.” Lúc ông ta nói câu cuối cùng còn cố ý nhấn mạnh.

Thịnh Trình Việt lại hững hờ trả lời một câu: “Chỉ là gậy ông đập lưng ông mà thôi.”

“Được lắm!” Rốt cuộc Thịnh Thắng cũng không nhịn được, quay phắt người rời đi: “Con phải nhớ kỹ những lời nói ngày hôm nay của con với ba, ba sẽ khiến cho con phải hối hận.”

Thịnh Trình Việt lại không để ý tới ông ta nữa, anh cũng quay người đi vào luôn.

Vốn dĩ Thịnh Thắng còn muốn nói gì nữa, nhưng khi ông ta nhìn thấy bóng dáng xoay người rời đi của Thịnh Trình Việt, một chữ cũng không nói ra được.

Ông đúng là không ngờ khổ sở đến cầu xin con trai ruột giúp đỡ lại đổi thành kết quả như thế này. Bây giờ rốt cuộc ai sẽ đến giúp ông dọn dẹp bãi chiến trường của công ty đây? Lẽ nào đây thật sự là báo ứng sao?

Không!

Chuyện này nhất định còn có thể có cách khác!

Thịnh Thắng im lặng, hai mắt đen tối híp lại, trên mặt lộ ra nụ cười kỳ lạ.

Thịnh Trình Việt, ngày hôm nay mày lựa chọn khoanh tay đứng nhìn tao sẽ khiến cho mày trả giá giống như vậy.

Sau khi vào trong biệt thự, Tiêu Mộc Diên ngay lập tức đã kéo Thịnh Tuấn Hạo vào nhà bếp.

“Mẹ?” Thịnh Tuấn Hạo nhìn Tiêu Mộc Diên với vẻ khó hiểu.

“Nói cho mẹ biết rốt cuộc ngày hôm nay đã xảy ra chuyện gì ở công viên trò chơi?” Thật ra lúc ở trên xe Tiêu Mộc Diên đã muốn hỏi vấn đề này rồi.

Vốn dĩ Thịnh Tuấn Hạo vẫn đang cười vui vẻ, thế nhưng sau khi nghe được mẹ cậu hỏi như vậy, đôi mắt của cậu lập tức tối lại.

Tiêu Mộc Diên nhìn thấy phản ứng lúc này của Thịnh Tuấn Hạo thì cô biết chắc chắn mình đoán đúng rồi, nhất định là có vấn đề.

“Tuấn Hạo, lẽ nào có chuyện con không thể nói cho mẹ biết sao?” Bây giờ Tiêu Mộc Diên thật sự rất lo lắng, tại sao sau khi cậu đi một chuyến tới công viên trò chơi về, trong lòng lại trở nên rầu rĩ không vui.

Nhìn thấy dáng vẻ tâm sự nặng nề của Thịnh Tuấn Hạo, Tiêu Mộc Diên chỉ có thể tiếp tục mở miệng, nói: “Lẽ nào bây giờ con có chuyện cũng không muốn nói cho mẹ biết nữa sao? Nếu như con không nói, mẹ sẽ rất lo lắng. Vì vậy, nếu con nói cho mẹ biết có chuyện gì, chắc chắn mẹ sẽ nghĩ cách giúp đỡ con.”

Thịnh Tuấn Hạo nuốt nước bọt, ngẩng đầu nhìn Tiêu Mộc Diên, cậu nặng nề nói: “Hôm nay hình như con nhìn thấy Nhi Nhi ở công viên trò chơi.”

Nhi Nhi?

Cái tên này khiến trong lòng Tiêu Mộc Diên chấn động dữ dội. Cô nên sớm nghĩ đến vấn đề này. Bởi vì người có thể tác động đến tâm tình của Thịnh Tuấn Hạo đại khái cũng chỉ có Nhi Nhi mà thôi.

“Con gặp được Nhi Nhi, vậy con có nói chuyện với con bé hay không?” Tiêu Mộc Diên thật sự tuyệt đối không ngờ rằng, tình cảm của Thịnh Tuấn Hạo lại sâu đậm như thế.

Nhưng Thịnh Tuấn Hạo lại lắc đầu vẻ bất đắc dĩ, giọng điệu hơi tiếc nuối: “Vốn là con muốn tiến đến nói chuyện với Nhi Nhi, nhưng mẹ của cô bé đã dẫn em ấy đi rồi.”

Khi càng nói đến phần sau vẻ mặt của Thịnh Tuấn Hạo càng trở nên mất mát, Tiêu Mộc Diên nhìn thấy cũng đau lòng.

Nói cách khác là Cao Ngọc Mai dẫn Nhi Nhi đi. Nhưng hai người vốn là mẹ con. Cho dù bị dẫn đi cũng là lẽ thường. Tuy Tiêu Mộc Diên rất muốn Nhi Nhi và Thịnh Tuấn Hạo ở bên nhau, nhưng cô cũng không thể cướp con gái của người ta về chứ?

“Mẹ, con thật sự không thể không có Nhi Nhi. Con muốn đi tìm em ấy.” Thịnh Tuấn Hạo hít một hơi thật sâu, sau đó giống như đưa ra quyết định rất quan trọng, buột miệng thốt lên, nhưng sau khi Tiêu Mộc Diên nghe xong cô giật nảy cả mình.

Tiêu Mộc Diên sợ đến vẻ mặt thay đổi: “Tuấn Hạo, con tuyệt đối đừng làm như vậy.”

“Tại sao?” Thịnh Tuấn Hạo không phục hỏi ngược lại. Từ trước tới nay chưa từng có ai khiến cậu canh cánh trong lòng như vậy. Cậu cảm thấy Nhi Nhi giống như là hơi thở của cậu. Nếu như không có Nhi Nhi, cậu sẽ cảm thấy thế giới của mình mất đi màu sắc.

“Như vậy đúng là quá nguy hiểm. Hơn nữa, bây giờ con cũng không biết Nhi Nhi ở đâu?” Lúc này trong lòng Tiêu Mộc Diên tràn đầy lo lắng, bởi vì cô thật sự rất sợ một khi Thịnh Tuấn Hạo kích động, cậu sẽ có thể làm ra bất cứ chuyện gì, lỡ như thật sự để cho cậu đi tìm Nhi Nhi, hậu quả đúng là không thể tưởng tượng nổi.

Sau khi Thịnh Tuấn Hạo im lặng một lúc, ngay lập tức cậu tự tin vỗ ngực: “Mẹ, xin hãy tin tưởng con, con có thể bảo vệ cho mình thật tốt. Chỉ cần mẹ để con đi tìm Nhi Nhi thì nhất định con sẽ tìm được Nhi Nhi.”

Tiêu Mộc Diên không phải không tin năng lực của Thịnh Tuấn Hạo mà là cô rất khâm phục sự thông minh tài trí của cậu bé. Cô biết cậu có thể làm được rất nhiều chuyện, thế nhưng chuyện này thực sự quá mạo hiểm.

“Mẹ, mẹ có tin con không?” Tiêu Mộc Diên nghiêm túc suy nghĩ câu hỏi của Thịnh Tuấn Hạo, còn Thịnh Tuấn Hạo lại nhìn cô gật đầu.

“Vậy con cứ xem như cho mẹ một cơ hội. Con cho mẹ một tuần, nhất định mẹ sẽ tìm Nhi Nhi trở về. Mẹ sẽ để cho các con gặp mặt, nhưng con phải đáp ứng với mẹ trong khoảng thời gian này con không được hành động thiếu suy nghĩ.” Bây giờ Tiêu Mộc Diên chỉ còn lại cách này mà thôi.

Thịnh Tuấn Hạo hơi do dự cuối cùng cũng gật đầu. Rốt cuộc Tiêu Mộc Diên cũng thở phào một hơi, nhưng rất nhanh thần kinh của cô lại trở nên căng thẳng. Bởi vì cô đúng là không biết nên làm thế nào để tìm được Nhi Nhi, bởi vì nếu muốn tìm được Nhi Nhi phải tìm được Cao Ngọc Mai. Nếu muốn biết tin tức hiện giờ của Cao Ngọc Mai, sợ lại phải nhờ tới Thịnh Trình Việt. Thật ra Tiêu Mộc Diên không muốn để cho hai người bọn họ gặp mặt, thế nhưng vì con trai của mình, cô chỉ có thể làm như vậy.

Buổi tối, khi hai người nằm trên giường, Tiêu Mộc Diên liền nói cho Thịnh Trình Việt biết chuyện này.

“Cái gì? Em lại muốn anh đi tìm Cao Ngọc Mai.” Thịnh Trình Việt sợ đến cả người sắp nhảy từ trên giường xuống.

Tiêu Mộc Diên cúi đầu, tiếp tục mở miệng nói: “Bởi vì thật sự Thịnh Tuấn Hạo quá nhớ Nhi Nhi. Hơn nữa lúc hai người gặp nhau em cũng ở bên cạnh.”

“Bà xã, em không thể làm như vậy.” Thịnh Trình Việt một hơi từ chối Tiêu Mộc Diên: “Chuyện gì anh cũng có thể hứa với em, nhưng duy nhất chuyện này anh không thể làm theo mong muốn của em được.”

Danh Sách Chương:

Bạn đang đọc truyện trên website MeTruyenVip.com
BÌNH LUẬN THÀNH VIÊN
BÌNH LUẬN FACEBOOK