CHƯƠNG 642: THỊNH THẢO AN XIN LỖI
Khoang đã, cô vẫn còn rất nhiều câu hỏi muốn hỏi anh nhưng cô đã sớm bị Thịnh Trình Việt cởi sạch hết quần áo mà không nói tiếng nào, người đàn ông này đúng là đã nổi hứng thì không ai theo kịp mà.
Tiêu Mộc Diên căn bản không phải là đối thủ của anh, chỉ trong chốc lát đã bị anh hôn đến quên cả đất trời, cả người mềm oặc, không ngờ kỹ thuật hôn hít của anh càng ngày càng cao siêu, cô đúng thật là bị anh khiêu khích đến mức không thể từ chối nên cuối cùng chỉ có thể phối hợp với động tác của anh, hai người cùng nhau lên đỉnh.
Không ngờ bọn họ cứ thế mà quấn lấy nhau trong này, không biết quấn lấy nhau bao lâu mà kết quả là sau khi Tiêu Mộc Diên mê man, Thịnh Trình Việt mới dịu dàng bế cô vào phòng tắm, sau đó nhẹ nhàng xoa bóp thân thể của cô, giúp cô tắm rửa và mát xa.
Tiêu Mộc Diên tuy cảm thấy cả người rất mệt mỏi nhưng trong cơn ngây ngất vẫn cảm nhận được có người đang mát xa cho mình, khi tỉnh dậy và nhìn thấy một gương mặt đẹp trai càng lúc càng rõ trước mắt mình thì cô đột nhiên đỏ mặt.
Hai má của Tiêu Mộc Diên ửng hồng vì hơi nước trong nhà tắm, gương mặt nhỏ nhắn thanh tú lại càng đáng yêu muôn phần khiến cho Thịnh Trình Việt cảm ngất ngây sung sướng nhưng anh chỉ có thể cố gắng áp chế dục vọng của mình bởi vì anh biết tình trạng hiện tại của Tiêu Mộc Diên không thích hợp làm những động tác kịch liệt.
Nhưng anh cứ nhìn chằm chằm vào cơ thể mỹ miều của cô để rồi say mê, anh cảm thấy thứ tốt thì phải để từ từ thưởng thưởng, dù sao bọn họ cũng còn nhiều thời gian nên không thể nóng vội, nhưng Tiêu Mộc Diên bây giờ hơi thẹn thùng.
“Anh để em tự làm được không.” Tiêu Mộc Diên nói xong thì kết quả là vừa mới muốn đứng dậy đã phát hiện toàn thân không một chút sức lực, cũng không biết rốt cuộc cái tên đó đã làm gì mình mà mình lại cảm thấy mệt mỏi như vậy. Cho nên cô nhìn anh bằng ánh mắt đang kềm nén cơn nóng giận.
Đang chuẩn bị nói chuyện với anh thì Thịnh Trình Việt liền nghịch ngợm dùng tay búng nước vào trán cô, những giọt nước trong vắt như pha lê làm cho cả gương mặt của cô bừng sáng lấp lánh, khiến người ta không kềm được cảm xúc muốn hung hăng giày vò cô một trận.
“Diên Diên, em có biết là dáng vẻ bây giờ của em rất hấp dẫn không? Em đẹp quá.” Thịnh Trình Việt kềm lòng không đặng liền khen cô, Tiêu Mộc Diên lại càng ngượng ngùng, mặt đỏ như một quả táo, ngại ngùng không biết phải nói gì, chỉ có thể lén lút ngoảnh mặt sang hướng khác.
Nhưng trong mắt Thịnh Trình Việt, bộ dáng hoa nhường nguyệt thẹn này của Tiêu Mộc Diên lại càng có sức quyến rũ: “Vợ ơi, tại sao lúc nào em cũng có thể làm trỗi dậy dục vọng trong anh vậy?”
Rõ ràng vừa rồi vì sợ nhìn thấy dáng vẻ này của Tiêu Mộc Diên nên anh đã tự mình tắm dưới vòi nước lạnh nhưng lại không kềm chế được hết lần này đến lần khác đều ham muốn cô.
Tiêu Mộc Diên cảm thấy nghẹn lời, không biết phải nói sao với anh về những chuyện này, rõ ràng cô luôn cảm thấy từ trước đến nay mình đều khỏe như vâm, nhưng kể từ sau khi bị anh “tra tấn” như vậy cô cứ cảm thấy sức khỏe của mình hình như càng ngày càng tiều tụy.
Rõ ràng đây cũng không phải là lần đầu tiên của hai người bọn họ, nhưng tại sao luôn cảm thấy mệt mỏi chứ? Nhưng cô lại nhớ tới đề tài thảo luận vừa rồi của bọn họ liền không nhịn được nên tiếp tục nói: “Vừa rồi…”
Ai ngờ Tiêu Mộc Diên mới nói được hai chữ thì đã bị Thịnh Trình Việt ngang ngược ngắt lời: “Nếu em lại tiếp tục thảo luận chuyện vừa rồi thì anh sẽ tiếp tục dùng cơ thể để trao đổi với em, cho nên bây giờ tốt hơn hết là em hãy thoải mái hưởng thụ đi, anh giúp em tắm rửa, sau đó thì chìm vào mộng đẹp, biết chưa?”
Những lời ngang ngược đó của Thịnh Trình Việt khiến cho người ta không thể từ chối, Tiêu Mộc Diên dĩ nhiên là cũng ngoan ngoãn nghe lời, cô cũng không biết tại sao bây giờ mình lại càng ngày càng nghe lời người đàn ông này như vậy nữa. Nhưng mà cô thật sự cảm thấy cả người rất mệt mỏi, chắc có lẽ là bị anh lăn qua lăn lại dữ quá.
Người đàn ông này hình như ngày nào cũng đều bộc lộ thú tính như vậy, cũng không biết tại sao tinh lực lại dồi dào đến thế, hơn nữa còn vừa mơ mộng làm chuyện ấy với mình vừa phải đi đối phó với Đường Lực, không hiểu tại sao anh lại có nhiều thời gian và tinh lực như vậy nữa.
Nhưng mà Tiêu Mộc Diên cũng lười so đo với anh, bởi vì cơ thể cô hiện tại mệt mỏi nói không nên lời cho nên cô chỉ có thể ngoan ngoãn giương mắt nhìn, mặt kệ cho Thịnh Trình Việt kỳ cọ lên thân thể của mình, im lặng hưởng thụ hết thảy, cuối cùng chìm vào mộng đẹp.
Cô cảm nhận được một bàn tay to lớn bế cô lên, sau đó, cô liền nằm trên một chiếc giường lớn mềm mại. Đến khi tỉnh dậy thì đã là buổi trưa ngày hôm sau rồi.
Nhưng khi tỉnh lại cô mới nhận ra rằng tìm khắp căn biệt thự cũng không thấy bóng dáng của Thịnh Trình Việt đâu hết, rốt cuộc chạy đi đâu rồi? Cô còn muốn nói với anh về việc phải đi tìm lũ trẻ, hoặc là đón bọn nhỏ về, không thể cứ để cho bọn nhỏ sống cô đơn trên hòn đảo đó được.
Trên hòn đảo đó không có gì chơi cả, lũ trẻ có ở đâu thì chắc cũng sẽ không vui vẻ gì, tuy trước kia có sợ một lúc nào đó Đường Lực sẽ trả thù, nhưng hiện tại Thịnh Trình Việt nói Đường Lực đã ngồi tù rồi nên chắc là không cần sợ những thứ như vậy nữa.
Nhưng Tiêu Mộc Diên gọi điện thoại cho anh không được, tại sao người đàn ông này lại nổi hứng bỏ đi mất vậy chứ, đúng là một gã không biết điều mà. Nhưng trong đầu cô lại nảy ra một ý tưởng, hay là mình lén đi đến hòn đảo đó nhỉ.
Có điều nếu người đàn ông đó quay về mà không thấy mình thì chắc là sẽ nổi điên mất, cho nên bây giờ trước tiên phải nhẫn nại một chút đã, Tiêu Mộc Diên cũng không ngờ vì mình mà người đàn ông này lại làm nhiều chuyện như vậy, lại suy nghĩ nhiều như vậy.
Khi Tiêu Mộc Diên đi đến phòng khách thì cô thấy một bóng dáng cô đơn, đó chính là Thịnh Thảo An, cô ngồi đó như một thi thể biết đi vậy.
Cô luôn cảm thấy hiện tại cả người Thịnh Thảo An đều rất lạ.
Tiêu Mộc Diên vừa định đi tới gọi Thịnh Thảo An thì lại nhớ tới cái lần mà cô ấy hung dữ bóp cổ mình nên ngập ngừng dừng bước.
Tuy nhiên Thịnh Thảo An đã nhanh chóng nhận ra Tiêu Mộc Diên, cô ấy vội vàng đứng dậy nhưng hai người không nói một lời, trông dáng vẻ của hai người hơi xấu hổ.
Sau khi im lặng một lát, Tiêu Mộc Diên quyết định là người mở lời trước, nhưng đúng lúc này Thịnh Thảo An lại giành nói trước, cúi đầu, hơi hổ thẹn: “Em thật sự xin lỗi vì chuyện lần trước, là do em quá kích động. Hơn nữa em luôn muốn trả thù Đường Lực cho nên mới vì anh ta mà đã làm ra những chuyện quá đáng như vậy.”
Khi nói những lời này Thịnh Thảo An vẫn đang nghiến răng.
Tiêu Mộc Diên khó mà hiểu được rốt cuộc thì trong lòng Thịnh Thảo An đang cảm thấy như thế nào khi nói những lời này.