Mục lục
Vợ Nhỏ Mang Thai Hộ Của Tổng Tài
Thiết lập
Thiết lập
Kích cỡ :
A-
18px
A+
Màu nền :
  • Màu nền:
  • Font chữ:
  • Chiều cao dòng:
  • Kích Cỡ Chữ:

CHƯƠNG 572: BỎ THUỐC

Tiêu Mộc Diên không chút khách sáo trả lời: “Vậy để tôi nói cho anh biết, tôi không chỉ ghét, mà còn không muốn nhìn thấy anh, mỗi phút mỗi giây tôi đều ước gì anh có thể lập tức biến mất khỏi tầm nhìn của tôi.”

“Sau này em sẽ thay đổi suy nghĩ thôi.” Đường Lực cũng sẽ không nổi giận vì những gì Tiêu Mộc Diên vừa nói, bởi vì anh biết hiện tại trong mắt cô anh đang đóng vai ác: “Rồi sẽ có một ngày em sẽ cảm nhận được lòng tốt của anh. Chắc em không quên chuyện anh cứu em từ tay Thịnh Thắng chứ.”

Tiêu Mộc Diên có chút không phục phản bác: “Cho dù là anh đã cứu tôi khỏi Thịnh Thắng, nhưng anh cũng đã ép tôi ký vào bản hợp đồng. Anh bất chấp thủ đoạn để đạt được mục đích của mình.”

“Nhưng bản hợp đồng mà anh muốn em ký hoàn toàn là vì em. Vì anh biết em đặt rất nhiều tâm huyết vào công ty. Anh sẽ giúp em hoàn thành nguyện vọng của mình.” Đường Lực vừa nói vừa ra dáng vẻ rất vĩ đại.

“Anh đừng nói như mình rất vĩ đại, tôi không cần anh làm những việc đó.” Trong lòng Tiêu Mộc Diên có chút khinh thường anh.

“Nhưng mà anh lại rất vui khi có thể vì em làm những việc đó, chỉ cần có thể giúp em.” Đường Lực thản nhiên nói.

“Tôi nói chứ anh có phải là bị thần kinh không?” Tiêu Mộc Diên điên tiếc nói.

“Chính xác thì từ giây phút mà anh gặp em, anh đã không còn là mình nữa.” Đường Lực nữa đùa nữa thật nói.

“Tôi thật sự rất muốn hỏi anh một câu: trước đây tôi và anh đã từng gặp nhau sao?” Tiêu Mộc Diên bắt đầu nghi ngờ có phải lúc nhỏ mình đã từng tiếp xúc với anh hay không, cho nên…

Đường Lực nghiêm túc lắc đầu.

“Lần đầu tiên chúng ta gặp nhau là ở cuộc thi quốc tế, lúc đó anh rất thích tác phẩm của em.” Đường Lực nhìn Tiêu Mộc Diên với ánh mắt chân thành.

Nhìn dáng vẻ nghiêm túc của Đường Lực, Tiêu Mộc Diên có chút giật mình.

“Anh có thể cho tôi biết rốt cuộc anh thích tôi chỗ nào? Tôi sẽ thay đổi nó.”Tiêu Mộc Diên chỉ muốn mau chóng thoát khỏi cái phiền phức này chứ đừng nói gì đến thề sống thề chết ở đây.

“Anh cũng đã từng nghĩ có cách nào khiến cho anh quên em đi, và hình như anh cũng đã thử qua rất nhiều cách, nhưng đều không được.” Giọng nói bây giờ của Đường Lực hình như có chút bất lực, ánh mắt thâm tình của anh vẫn nhìn cô.

Tiêu Mộc Diên lại cảm giác không thoải mái, cô giả vờ làm động tác giả để dịch chuyển tầm nhìn của mình, không muốn mình và anh ta bốn mắt nhìn nhau như vậy nữa, bất lực lên tiếng: “Anh đừng nhìn tôi bằng ánh mắt đó!”

“Được, anh sẽ nghe theo em, chúng ta bắt đầu ăn đi.” Trong lời nói của Đường Lực chứa đầy sự kiên nhẫn.

“Sao tôi không thấy Thảo An?” Xém chút nữa Tiêu Mộc Diên quên mất vấn đề này, giờ đột nhiên nhớ tới, cô nhớ hình như hôm qua Thịnh Thảo An cũng không có về nhà, cô ấy đã đi đâu? Có liên quan đến người đàn ông trước mặt không? Dù sao thì hiện tại anh cũng đã được coi như là bạn trai của Thịnh Thảo An.

“Giờ là thời gian của hai ta, chúng ta đừng nói chuyện khác nữa, được không?” Đường Lực vừa nói vừa nhìn xung quanh.

“Nhưng đây rõ ràng là vườn hoa, làm gì có đồ ăn có thể ăn.” Chẳng lẽ muốn cô ăn hoa sao? Nếu đúng như vậy thì đúng thật là hơi biến thái.

“Vấn đề này em có thể yên tâm. Anh nhất định sẽ để cho em được ăn món em thích.” Trong lời nói của Đường Lực có thấp thoáng chút yêu đương.

Đường Lực cầm một đóa hoa rồi vỗ vào tay, rồi dẫn cô về phía trước.

Bất ngờ Tiêu Mộc Diên nhìn thấy phía trên không trung của vườn hoa còn có một cái bàn ăn nhỏ, trên bàn còn được bày sẵn rượu vang và bít tết Bò, còn có một ngọn nến màu đỏ. Nhìn từ xa cảm giác rất lãng mạn.

Không ngờ rằng người đàn ông này cũng rất biết mấy chiêu thức lãng mạn này.

“Anh dùng cách thức như vậy để làm cho Thảo An đồng ý hẹn hò với anh?” Trong lòng Tiêu Mộc Diên vẫn nghĩ đến Thảo An.

Đường Lực không trả lời, chỉ cười nhạt, nhưng lại rất lịch thiệp với cô, anh kéo ghế cho cô, Tiêu Mộc Diên ngồi xuống rồi cảnh giác nhìn anh.

Vì cô nghi ngờ không biết trong miếng thịt bò và ly rượu này có thuốc mê hay đại loại gì đó bên trong không.

Đang lúc Đường Lực chuẩn bị cắt miếng thịt bò của mình thì Tiêu Mộc Diên đột nhiên lên tiếng.

“Chờ một chút! Tôi muốn đổi với anh.”

Phần ăn của người đàn ông này chắc là không có độc.

Đường Lực cười cười, phối hợp trao đổi phần ăn trên bàn của họ.

Và lúc này Tiêu Mộc Diên cũng phát hiện mình thật sự cũng đã đói bụng, vì thế cô cũng không quan tâm nữa, ăn xong tính tiếp, vì cô nghĩ chắc anh ta cũng không dám làm gì mình.

“Đừng chỉ lo ăn bít tết, em cũng nên uống chút rượu vang đi.” Đường Lực tao nhã cầm ly rượu vang của mình lên, muốn cụng ly với cô, nhưng Tiêu Mộc Diên mặc kệ, tự cầm ly rượu lên rồi uống.

Không biết vì sao cô đang ăn, cảm thấy đầu mình có cảm giác mơ mơ màng màng không tỉnh táo.

“Có phải anh…” Tiêu Mộc Diên chưa kịp nói hết câu, hai mắt cô đã tối lại và không còn biết gì nữa.

Ngay lúc Tiêu Mộc Diên chuẩn bị ngã xuống đất, Đường Lực đã đi đến giữ lấy cô, ôm cô vào lòng, dịu dàng vuốt tóc trên trán cô. Nhìn cô vẫn đang nhíu mày, có vẻ như khi bị ngất cô cố gắng giằng co rất nhiều, nhưng mà lại khiến cho anh rung động.

Đường Lực lấy tay gõ nhẹ vào cằm cô: “Em có biết là anh chờ đợi giây phút này đã chờ rất lâu rồi không.”

Đường Lực bây giờ rất thích vẻ ngoan hiền này của cô, chỉ lúc bị hôn mê như vậy cô mới trở nên ngoan ngoãn nghe lời, anh liền bế cô lên.

Thân thể mềm mại của cô nằm trong lòng anh, khiến cho anh cảm giác mãn nguyện mà trước đây chưa từng có, thì ra chỉ cần một động tác nhỏ của cô thôi cũng đã khiến cho anh điên đảo. Xem ra những chuyện anh làm cuối cùng cũng được đền đáp, chỉ là không ngờ rằng cái anh nhận được lại có giá trị như vậy.

Nhưng mà, có thể chuyện này sẽ càng thêm thú vị.

“Lâm Phong, chạy nhanh hơn nữa!” Lúc này Thịnh Trình Việt đã rối bời, không phải anh chỉ vừa rời khỏi một chút thôi, chắc cô sẽ không xảy ra chuyện gì chứ, đã vậy còn dám đi gặp người đàn ông đó.

Trong lòng Lâm Phong cũng rất bất lực, vì anh đã đạp hết ga, và cũng không biết nên đi theo hướng nào.

“Chúng ta bây giờ đang rối tung không định hướng được, có nên điều tra hỏi kỹ xem phu nhân đang ở vị trí nào không?” Lâm Phong suy nghĩ rồi vẫn quyết định cẩn thận lên tiếng, vì nếu còn chưa tìm thấy Tiêu Mộc Diên nữa, thì người chịu tội

Danh Sách Chương:

Bạn đang đọc truyện trên website MeTruyenVip.com
BÌNH LUẬN THÀNH VIÊN
BÌNH LUẬN FACEBOOK